Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 76: Tách ra (1)



"Em muốn ăn cháo." Giang Thanh Mộng nhẹ giọng yêu cầu, lại nói thêm: "Ông ngoại muốn về nước thăm em."

Khương Chi Chu khẽ cúi đầu, chóp mũi chạm vào nhau, thân mật nói: "Vậy gặp trưởng bối có cần chị chuẩn bị gì không?"

Giang Thanh Mộng không đáp ngay, cô im lặng một lúc rồi báo cho nàng biết để chuẩn bị: "Em đã nói với ông ấy về mối quan hệ của chúng ta. Ông ấy...phản đối hai chúng ta ở bên nhau..."

Lúc nói ra những lời này, cô có hơi thiếu tự tin, còn có phần khó xử.

Khương Chi Chu nhìn vào đôi mắt của cô theo bản năng. Nàng muốn nhìn ra chút gì đó từ nét mặt cô, nhưng thứ mà nàng nhìn thấy chỉ là miếng băng gạc trắng.

Trong ấn tượng của nàng, Giang Thanh Mộng không phải là người như vậy.

Cô gái nhỏ này có một mặt dịu dàng, cũng có một mặt cố chấp. Cô vẫn chưa học được cách thực sự cân nhắc cảm xúc của người khác. Một khi đã quyết định điều gì đó, cô sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Muốn bảo vệ một người, sẽ lấy danh nghĩa "tình yêu" làm lá chắn, đem người đó giam cầm bên mình.


Phần cố chấp này có lúc sẽ làm người khác bị tổn thương, đôi khi cũng có thể bảo vệ được tình cảm của nhau, nhưng sẽ không dễ dàng làm lung lay ý chí quyết tâm đó.

Trước kia, Khương Chi Chu thích cô vì điểm này: Một khi đã bắt đầu, cho dù có hàng nghìn người ngăn cản thì cũng sẽ không dễ dàng buông tay.

Nàng chỉ muốn trao trái tim mình cho một người như vậy.

Mà người như vậy, không nên lộ ra giọng điệu khó xử như thế này...

Nghĩ thế nào cũng không ra, Khương Chi Chu miễn cưỡng mỉm cười, khẽ hôn nhẹ lên trán Giang Thanh Mộng: "Phản đối không có hiệu lực. Trước đây em cũng đã từng nói, ông ấy sẽ nghĩ thông suốt. Sống lâu mới biết lòng người, có lẽ chúng ta sẽ thuyết phục được ông ấy. Nếu như ông ấy vẫn không chấp nhận được, chỉ cần em không sợ, chị cũng sẽ không bận tâm."


Chỉ cần ý chí của hai người đều kiên định, không ai có thể chia rẽ được họ.

Chỉ cần hai người đều kiên định...

Khương Chi Chu lại chạm vào môi Giang Thanh Mộng, dịu dàng nói: "Chị đến văn phòng bác sĩ một chuyến, thuận tiện mua cháo ở dưới lầu. Chị sẽ trở về nhanh thôi, em chờ chị nhé."

Cuối cùng nàng vẫn không tin được lời bọn họ nói "không có vấn đề gì to tát, qua mấy ngày là ổn.". Cho nên, nên nàng muốn đích thân đi gặp bác sĩ để xác nhận một chút.

Giang Thanh Mộng mỉm cười gật đầu, hơi hơi nghiêng tai lắng nghe. Cô nghe được tiếng bước chân ngày càng xa, rồi nghe thấy tiếng đóng cửa rất khẽ vang lên. Ý cười trên mặt dần tan biến, cô khẽ cau mày, phát ra vài tiếng nôn khan trong cổ họng.

Tiểu Ngải lao đến ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô.

Lời nói của bác sĩ vẫn còn văng vẳng bên tai ——


"Mấy ngày này sẽ có phản ứng buồn nôn và nôn mửa ... võng mạc và thần kinh thị giác bị tổn thương... rất khó chữa trị... Khả năng cao sẽ bị mù, tôi kiến nghị nên chuyển đến chuyên khoa mắt của bệnh viện lớn hơn."

Bàn tay vẫn còn lưu lại độ ấm của Khương Chi Chu. Giang Thanh Mộng siết chặt lòng bàn tay, đáy lòng tựa tro tàn.

*

Khi Khương Chi Chu bước vào văn phòng bác sĩ, anh ta đang gõ hồ sơ bệnh án trên máy tính.

Nàng dò hỏi tình trạng của Giang Thanh Mộng, bác sĩ chủ trị đẩy gọng kính, nói qua loa: "Không phải vấn đề gì to tát, chỉ là chấn thương nhẹ thôi. Bởi vì can thiệp y tế kịp thời, từ lúc bị thương tới giải phẫu cấp cứu không đến 2 tiếng đồng hồ, lại còn được phó viện trưởng của chúng tôi ra tay phẫu thuật. Giai đoạn hậu phẫu nhớ chú ý đừng để bị nhiễm trùng thì thị lực sẽ từ từ khôi phục."
Khương Chi Chu gật đầu nói cảm ơn, nhìn lướt qua hồ sơ bệnh án điện tử trên máy tính.

Anh ta đang bổ sung hồ sơ nhập viện.

Khương Chi Chu nói: "Phiền bác sĩ cho tôi xem kết quả chẩn đoán nhập viện và kiểm tra thể trạng."

Hồ sơ bệnh án có chẩn đoán và mô tả thể trạng của bác sĩ, không thể làm giả được. Nếu làm giả sẽ rất dễ bị kiện.

Bác sĩ do dự nói: "Haiz, đã nói là bệnh nhẹ, cô còn không tin à?"

Khương Chi Chu khẽ liếc nhìn anh ta một cái: "Cho tôi xem hồ sơ chẩn bệnh một chút là được."

Bác sĩ ừ một tiếng, hơi nghiêng người, đưa hồ sơ nhập viện cho nàng xem: "Đã bảo là bệnh nhẹ, cô đừng lo lắng quá..."

Tận mắt nhìn thấy dòng chữ "Mắt tổn thương nhẹ bên ngoài" trên hồ sơ chẩn bệnh, Khương Chi Chu lấy điện thoại ra chụp lại, rồi mới nói cảm ơn bác sĩ: "Làm phiền anh rồi."
Bác sĩ nhìn động tác nàng chụp ảnh lưu lại bằng chứng, tự nhiên có hơi chột dạ. Anh ta cứ cảm thấy người này đang 'tiên lễ hậu binh'*.

(*Tiên lễ hậu binh: Dùng đạo lý thuyết phục trước, sau đó mới dùng vũ lực (ngoại giao trước, chiến tranh sau).

Nghĩ đến sự che giấu mà đích thân phó viện trưởng đã đồng ý, anh ta dần lấy lại sự tự tin, bình tĩnh gật đầu và nói: "Không có gì."

Trước khi rời đi, Khương Chi Chu hỏi một số điều cần chú ý về chế độ ăn uống, bác sĩ cũng trả lời từng cái một.

Sau khi nàng rời đi, bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, rút ​​lại chẩn đoán nhẹ và gõ lại các từ "chấn thương mắt nặng", "tổn thương dây thần kinh thị giác", "rách kết mạc và màng cứng",...

Tiểu Ngải bận rộn đến chân không chạm đất, Hà Gia cũng ngồi máy bay suốt đêm đến đây, cùng phối hợp hỗ trợ nhau xử lý.
Những việc vặt vãnh đều giao hết cho bọn họ, Khương Chi Chu chỉ muốn tự mình chăm sóc cho Giang Thanh Mộng.

Nàng đã bắt đầu hiểu được tâm trạng của Giang Thanh Mộng lúc không muốn nhờ vả người khác và tự tay chăm sóc cho nàng.

Giao đến tay ai cũng sợ hỏng sợ hư, chỉ có đặt trong tay mình, mới có thể an tâm được.

Khương Chi Chu ngồi trên giường bệnh, ôm lấy Giang Thanh Mộng, đút cho cô từng ngụm cháo.

"Bác sĩ nói cần bổ sung nhiều Vitamin A, nên ăn nhiều gan, sữa bò, rau xanh, còn có cà rốt nữa."

Giang Thanh Mộng bĩu môi: "Em không thích ăn gan."

"Vậy ngày mai chị nấu cháo cà rốt cho em. Ăn nhiều cà rốt, em sẽ biến thành con thỏ, lông trắng trắng, hai cái tai dựng thẳng lên trời." Lời vừa thốt ra, vành tai Khương Chi Chu đã đỏ bừng.

Nàng xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ để chui vào ngay lập tức.
Thật là càng ngày càng ấu trĩ.

Nói năng trẻ con, hành vi ấu trĩ, chẳng màng hình tượng, tình cảm lấn át lý trí. Khi ở trước mặt cô, tất cả mặt nạ trưởng thành và ổn trọng đều bị gỡ bỏ.

Giang Thanh Mộng dựa vào lòng Khương Chi Chu, cười nói: "Thảo nào người ta nói khi yêu chỉ số IQ giảm sút, chị nhìn chị xem, biến thành đồ ngốc rồi."

Ngốc nghếch, mềm yếu, khiến cho người khác không nỡ làm tổn thương.

Làm sao có thể làm tổn thương nàng đây?

Sao lại có thể nhẫn tâm làm tổn thương nàng?

Nếu làm tổn thương nàng, cô sẽ cảm thấy đau đớn gấp bội. Và nỗi đau đó thậm chí còn làm lu mờ nỗi đau do mù lòa.

Khương Chi Chu muốn tiếp tục nói đùa với cô, nhưng lại thấy nụ cười của Giang Thanh Mộng trở nên có chút chua xót.

Vì thế, nàng đặt bát sang một bên, siết chặt vòng tay, áp sát vào tai cô, khẽ hỏi: "Bạn nhỏ, tại sao em lại không vui? Có phải vì chị trở nên ngu ngốc không?"
Giang Thanh Mộng lắc đầu, xoay người, vùi đầu vào cổ Khương Chi Chu, và ôm lấy nàng.

Khoảnh khắc được nàng ôm trong vòng tay, tâm trí cô bỗng trở nên mong manh vô cùng.

Cô không muốn chịu đựng một mình, cô muốn nói cho Khương Chi Chu biết mọi chuyện.

Cô không muốn biến thành một kẻ mù lòa.

Cô còn chưa ngắm nhìn nàng đủ.

Cô thực sự không muốn rời khỏi nàng.

Nhưng nếu cả đời không chữa khỏi đôi mắt, trở thành một kẻ phế nhân mù lòa, nếu không rời khỏi nàng thì sẽ hủy hoại nàng mất.

Khương Chi Chu vòng tay ra phía sau lưng, ôm lấy gáy cô, dịu dàng vuốt ve mái tóc của cô, khẽ thì thầm: "Không sao, sẽ ổn thôi, em đừng sợ. Chị sẽ luôn ở bên cạnh em."

Nàng ôm chặt lấy Giang Thanh Mộng.

Nàng không thể không tự hỏi một lần nữa? Có thật sự là chấn thương nhẹ hay không?

Nếu chỉ bị nhẹ, tại sao người nhà của cô lại phải bôn ba ngàn dặm đến đây thăm cô?
Khương Chi Chu bỗng ghé vào tai Giang Thanh Mộng, khẳng định nói: "Thanh Mộng, chúng ta vẫn sẽ luôn ở bên nhau."

"Chúng ta sẽ không tách ra, cũng không cần phải tách ra."

Cô mong đợi Giang Thanh Mộng vẫn như mọi khi, mạnh miệng nói với cô: Đương nhiên sẽ không chia lìa, chị không thể rời xa em.

Nhưng Giang Thanh Mộng chỉ ôm cô và im lặng, không nói một lời.

Khương Chi Chu nới lỏng vòng tay, khẽ nâng gương mặt Giang Thanh Mộng lên, dịu dàng hỏi: "Sao em không nói gì?"

Cô cứ không khóc không quấy, không nói không cười, tựa như quay trở lại chín năm về trước.

Giang Thanh Mộng muốn đối mặt với Khương Chi Chu, nhưng hai mắt đã bị băng gạc che kín, không nhìn thấy gì cả, chỉ có bóng tối vô tận.

Bóng tối nuốt chửng mọi thứ.

Cô vô thức vươn tay đẩy Khương Chi Chu ra.

Vì sợ giây tiếp theo bóng tối cũng sẽ nuốt chửng nàng.
Giang Thanh Mộng tin rằng, nếu như cô bị mù, Khương Chi Chu sẽ tự tay chăm sóc cô, trông chừng cô một tấc không rời, cam tâm tình nguyện từ bỏ diễn xuất, từ bỏ hết thảy mọi thứ. Nhưng, cô không muốn một cuộc sống như vậy.

—— Tối tăm không có ánh sáng, không thấy được ánh mặt trời, bị tình cảm và trách nhiệm trói buộc thật chặt.

Đã từng có ý muốn giữ nàng lại bên mình thật lâu thật lâu, mà nay lại không thể bảo vệ được nàng, chỉ biết làm liên lụy đến nàng.

Không nên trở thành cục đá cản chân nàng.

Nàng có một tuổi trẻ tuyệt vời, có hoài bão để theo đuổi. Nàng không phải là người thiếu tình yêu thì sẽ không sống được, không nên cùng mình chìm vào bóng tối ấy.

Hơn nữa, Giang Thanh Mộng cũng không muốn để nàng nhìn thấy đôi mắt xấu xí, vô hồn của bản thân.
Nàng đã từng nói, đôi mắt của cô là đẹp nhất. Nhưng chắc chắn hiện tại chúng đã trở nên rất xấu xí, đầy tơ máu và chằng chịt những vết sẹo, cực kỳ xấu xí, nhất định không thể để nàng nhìn thấy.

Khương Chi Chu bị đẩy ra. Nàng sững người một lúc, nhưng lại tiếp tục tến đến gần và ôm lấy Giang Thanh Mộng.

Lần này Giang Thanh Mộng không đẩy nàng ra nữa. Cô chần chừ một lúc lâu, sau đó ôm lại Khương Chi Chu, tham lam hấp thụ sự ấm áp của nàng.

Chỉ ôm một lần này là được rồi, Giang Thanh Mộng nghĩ như vậy.

Một cái ôm ấm áp cuối cùng.

Sau đó, sẽ rời xa.

Không cần để cho nàng nhìn thấy đôi mắt xấu xí, vô hồn. Đừng để cho bóng tối nuốt chửng nàng, cuộc đời của nàng không thể bị một kẻ rác rưởi mù lòa kéo xuống vũng bùn được.

Phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Tiểu Ngải còn ở gian phòng khách bên ngoài để ăn cơm.

Vừa rồi, Khương Chi Chu cũng mua cơm hộp cho cô ấy.

Hai người yên lặng ôm nhau.

Tiểu Ngải đột nhiên chạy vào, thông báo ông Giang đã đến rồi.

Khương Chi Chu bước xuống khỏi giường bệnh của Giang Thanh Mộng, bỗng nhiên có chút hồi hộp.

Trước kia thề non hẹn biển sẽ không sợ hãi, nhưng khi thực sự gặp mặt, nàng vẫn sẽ cảm thấy hơi căng thẳng.

Đặc biệt là sự im lặng vừa rồi của Giang Thanh Mộng khiến cho nàng cảm thấy thiếu tự tin.

Nàng nhìn lại cách ăn mặc của mình, vẫn sạch sẽ, gọn gàng, và tươm tất. Nàng còn hồi tưởng lại lễ nghi xã giao của giới thượng lưu, may mà vẫn còn nhớ rõ...

Cứ thoải mái ứng biến là được...

Nàng cũng không làm chuyện gì sai.

Yêu một người không có gì sai, cùng giới tính thì thế nào? Nàng cũng không kém cạnh bất kỳ ai, nàng sẽ chăm sóc tốt cho cô gái nhỏ này một đời một kiếp.
Phi cơ riêng của ông Giang trực tiếp dừng tại sân bay trên tầng cao nhất của bệnh viện.

Sân bay này thường được dùng cho những trường hợp cấp cứu khẩn. Mỗi năm, khi có động đất xảy ra, từng nhóm từng nhóm bệnh nhân đều được vận chuyển đến nơi này.

Ông ấy chống gậy, có một đám người đi theo phía sau. Ông bước nhanh đến phòng bệnh, khi nhìn thấy Giang Thanh Mộng, sắc mặt ông bỗng trầm xuống, rồi lại quét mắt nhìn Khương Chi Chu, không giận tự uy*.

(Không giận tự uy*: dùng mô tả một người, mặc dù không giận, nhưng vẫn không hề suy giảm tính khí trang nghiêm).

Trưởng bối không vuơn tay ra, Khương Chi Chu cũng không dám bắt tay. Nàng chỉ hơi cúi người về phía trước, nhìn chăm chú vào đôi mắt của đối phương, chủ động chào hỏi, tự giới thiệu.
Ông Giang gật đầu, khách sáo nói một câu "xin chào", sau đó gỡ mắt kính gọng vàng xuống, lau khóe mắt một chút. Ông ngồi phia đầu giường, nhìn vào cháu gái của mình: "Ra đi hai ba năm trời, cũng không về thăm nhà một chuyến, trong mắt cháu còn có bộ xương già này hay không? Bây giờ còn khiến bản thân cháu thành ra cái dạng này, cháu đang muốn ông trở thành kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh lần nữa đấy à?"

Giang Thanh Mộng không nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào giọng nói mà nhận diện phương hướng của ông ngoại. Cô đưa tay mò mẫm khuôn mặt ông, an ủi: " Sẽ không, ông ngoại, cháu không sao... cháu sẽ không có việc gì đâu.... Hình như ông mang rất nhiều người đến, sao ông lại làm lớn chuyện vậy?"

Ông Giang phất tay để bác sĩ phía sau tiến lên: "Ông mang bác sĩ đến đây, để bọn họ đánh giá tình hình bệnh của cháu. Có như vậy, ông mới có thể yên lòng." Ông lại đưa mắt nhìn Khương Chi Chu đang đứng một bên rồi nói: " Chuyên gia bọn họ đến đây để hội chẩn, những người không liên quan làm ơn tránh đi một chút."
Câu nói mang ý tiễn khách, không cần nói cũng biết.

Ông Giang đưa đội ngũ bác sĩ đến đây. Một hai người trong số đó là những nhân vật hàng đầu trong ngành y tế thế giới, tên tuổi vang dội. Phó giám đốc bệnh viện và giám đốc khoa mắt cũng có mặt tại đây, cầm hồ sơ bệnh án của Giang Thanh Mộng và chuẩn bị báo cáo chi tiết kết quả chẩn đoán và điều trị.

Không chỉ đích danh mình, Khương Chi Chu tính mặt dày làm lơ sự cảnh cáo của ông Giang, ở lại nghe đánh giá bệnh tình của Giang Thanh Mộng.

Giang Thanh Mộng nói với nàng: "Chị ra ngoài trước đi."

Lúc tháo băng gạc xuống, đôi mắt bị thương rất xấu, Giang Thanh Mộng không muốn để cho Khương Chi Chu nhìn thấy, càng không muốn để cho nàng biết được tình trạng bệnh thật sự của mình.

Khương Chi Chu không chịu đi.

Tiểu Ngải vội vàng bước đến, kéo nàng đi.
Lôi kéo ra đến ngoài cửa, Tiểu Ngải nhỏ giọng nói: "Nếu cô còn không đi, bảo vệ sẽ khiêng cô đi đấy."

Khương Chi Chu cười lạnh: "Các người lại lừa tôi. Tình hình như vậy, có lẽ không giống như chỉ bị thương nhẹ."

Mặt Tiểu Ngải không có chút cảm xúc: "Ông Giang rất thương cháu ngoại của mình. Quan tâm quá sẽ bị loạn, cho nên mới làm lớn chuyện như vậy, cũng chẳng có gì lạ?"

Khương Chi Chu lắc đầu: "Tôi không tin, chị nói cho tôi biết đi, rốt cuộc tình trạng thật sự của em ấy là như thế nào?"

Tiểu Ngải quay người đi, quyết tâm không thừa nhận: "Làm sao mà tôi biết tình trạng thật được? Phải chờ các chuyên gia hội chẩn xong rồi xem ý kiến của bọn họ."

Cô ấy tôn trọng và tuân theo mọi quyết định của Giang Thanh Mộng. Nếu Giang Thanh Mộng quyết định che giấu, cô ấy sẽ cố gắng hết sức để giúp cô che đậy.
Khương Chi Chu dựa vào tường, ôm lấy cánh tay, cúi đầu không nói lời nào.

Nỗi hoảng sợ mơ hồ dần lan tràn khắp cõi lòng.

Mấy năm trước, chỉ trong một đêm, ông ngoại Giang Thanh Mộng đã có thể đưa cô ra tận nước ngoài. Hiện tại, có phải ông ấy cũng sẽ mang cô rời xa nàng không...

Không thể được.

Không ai có thể mang cô đi.

Tuyệt đối không thể để người khác mang cô đi.

Hành lang bệnh viện sâu hun hút, tràn ngập mùi thuốc sát trùng. Những bức tường trắng bệch, trần nhà cũng trắng bệch, ánh đèn sáng chói, thậm chí cả những chiếc xe đẩy kim loại cũng phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Ở giữa hành lang là một chiếc đồng hồ điện tử với dòng chữ đỏ trên nền đen.

Khương Chi Chu đứng ngoài cửa, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thời gian trôi.

Nàng xin phép đoàn phim nghỉ một tuần.

Mặc cho nhà sản xuất và đạo diễn tức giận, Khương Chi Chu cũng không thỏa hiệp. Nàng chỉ xin lỗi và đề nghị trừ lương, cắt giảm thù lao đóng phim.
Nàng quan tâm đến sức khỏe của Giang Thanh Mộng hơn là sự nghiệp của mình. Nếu không, nàng cũng sẽ không mạo hiểm với sự nghiệp diễn xuất của mình và ký hợp đồng 30 năm.

Chỉ cần thân thể Giang Thanh Mộng hồi phục, và các vấn đề về tâm lý cũng thuyên giảm bớt, sớm muộn gì nàng cũng có thể chấm dứt hợp đồng.

Cuộc hội chẩn kéo dài một tiếng đồng hồ.

Khương Chi Chu cũng đứng ở ngoài cửa đợi một tiếng đồng hồ.

Khi cửa phòng bệnh mở ra, ông Giang tiễn các bác sĩ ra ngoài.

Khương Chi Chu lập tức đứng thẳng người.

Ông Giang bước đến, không thèm liếc nhìn nàng: "Con bé gọi cô vào, cô vào đấy nói chuyện với nó đi. Vài ngày nữa, tôi sẽ mang nó ra nước ngoài."

Khương Chi Chu nhìn theo bóng lưng của ông, cao giọng nói: "Nếu em ấy muốn đi, cháu sẽ đi cùng em ấy cho đến khi em ấy khỏi hẳn. Còn nếu em ấy không muốn đi, cháu sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho em ấy thật tốt."
Ông Giang không dừng bước, có lẽ thực sự không muốn nhiều lời với nàng:" Cô vào đi, con bé sẽ nói với cô."

Khương Chi Chu cũng không nói gì thêm nữa.Nàng đẩy cửa bước vào, đi qua phòng khách rồi bước đến phòng bệnh.

Mắt Giang Thanh Mộng đã được thay một lớp băng khác. Cô ngồi xếp bằng trên giường, nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân.

Lúc đi đứng, Khương Chi Chu luôn uyển chuyển nhẹ nhàng. Giờ phút này, nàng cố ý giậm chân để cô có thể nghe thấy.

"Thanh Mộng, có thể nói kết quả cho chị biết được không?" Nàng đi đến mép giường, ôm lấy vai Giang Thanh Mộng, dịu dàng nói: "Chị là người yêu của em, chị có quyền được biết, em không thể giấu chị... bị thương nhẹ, sẽ không cần hội chẩn lâu như thế."

Giang Thanh Mộng phủ tay lên mu bàn tay của Khương Chi Chu, cúi đầu im lặng vài giây, rồi nhẹ giọng nói: "Đôi mắt không có vấn đề gì lớn, chủ yếu là phương diện tâm lý..." Cô ngẩng đầu hỏi Khương Chi Chu, muốn đánh trống lảng: "Tại sao chị lại liên hệ với bác sĩ tâm lý cũ của em?"
"Khoảng thời gian trước em rất khác thường, cho nên chị đã hỏi thăm một chút." Khương Chi Chu ngồi xuống, sau đó dịu dàng nói: "Nếu việc chị tiếp liên hệ với cô ấy khiến em cảm thấy không được tôn trọng và bị xúc phạm, vậy chị sẽ xin lỗi em. Thực xin lỗi."

Giang Thanh Mộng rút tay ra, thái độ có phần lạnh lùng: "Cô ấy là bác sĩ gia đình của nhà em. Sau khi chị hỏi chuyện cô ấy xong, cô ấy liền nói với ông ngoại em. Hôm nay, cô ấy cũng đi cùng ông ngoại đến đây khám cho em, phía cuối giường có chẩn đoán của cô ấy, nếu muốn chị có thể xem."

Cô đang tránh nặng tìm nhẹ, cố ý chuyển dời trọng tâm, không bàn luận đến vấn đề đôi mắt.

Khương Chi Chu vừa xem chẩn đoán, vừa hỏi: "Còn đôi mắt thì sao? Có hồ sơ ký lục gì không?"

"Bị thương nhẹ ở mắt, cùng quan điểm với các bác sĩ ở đây." Giang Thanh Mộng khẽ nói: "Chủ yếu là vấn đề về tâm lý, ông ngoại muốn đưa em về để trị liệu."
Khương Chi Chu xem xong chẩn đoán bệnh tâm lý của cô, hỏi: "Em thì sao? Em muốn quay về sao? Nếu em muốn về, chị sẽ cùng em trở về."

Giang Thanh Mộng mím môi, tựa như đang do dự, không biết nên nói như thế nào.

Khương Chi Chu mỉm cười, nhưng biểu cảm lại có chút buồn bã, giọng điệu bất giác mang theo chút khẩn cầu: "Ông ngoại em không đồng ý, có đúng không? Không sao, chị có một số tiền tiết kiệm, có thể thuê một gian phòng gần nhà em. Lúc em cần, chị có thể đến bên cạnh em."

Chỉ cần chúng ta không rời xa nhau, mọi thứ đều sẽ dễ dàng.

"Nếu... nếu ông ấy không chịu để em gặp chị, chị có thể... có thể cầu xin ông ấy." Trong cuộc đời này, đây là lần đầu tiên Khương Chi Chu nói ra lời cầu xin: "Không cầu ông ấy đồng ý cho chúng ta ở bên nhau. Đầu tiên, chị sẽ cầu xin ông ấy để chị tạm thời được bên cạnh em, ít nhất đợi đến khi thân thể của em hồi phục lại."
Thật ra, nàng cũng muốn cầu xin Giang Thanh Mộng, đừng nói ra lời chia ly.

Nàng sợ cô nói ra lời chia ly.

Nàng có một linh cảm rất tệ.

Ngực Giang Thanh Mộng bỗng nhiên đau xót, hốc mắt ngấn lệ làm cho hai mắt phát đau.

Một người kiêu ngạo như vậy, không nên nói ra từ "cầu xin".

Sao lại có thể van cầu người khác chứ?

Cô nắm chặt tấm ga trải giường, cúi đầu và mấp máy môi.

Khương Chi Chu đột nhiên tiến đến và chặn lời cô: "Em đừng nói nữa, môi em khô quá, nứt ra rồi, để chị bôi chút son cho em."

Lời cô muốn nói chắc chắn không phải lời hay. Khương Chi Chu không muốn nghe, luống cuống lục túi tìm son môi.

"Thực ra, vừa rồi ông ngoại nói với em rất nhiều điều..."

Giang Thanh Mộng bắt đầu nói đứt quãng.

"Trước đây ... chính ông ấy là người nuôi em khôn lớn. Trước kia, em từng có bệnh, rất nóng tính, hay ném đồ đạc và cắn người... Trước giờ, ông ấy không hề mắng em... tìm cho em những bác sĩ tốt nhất... vẫn luôn ở bên cạnh em... đi làm cũng mang em theo bên người..."
" Tuổi tác ông ấy cũng lớn rồi, trên dưới cũng chỉ có một cháu gái là em, em không muốn cãi lời ông ấy..."

Lòng Khương Chi Chu loạn như ma. Nàng giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục tìm kiếm son môi trong túi.

"Chi Chu." Giang Thanh Mộng dịu dàng gọi tên nàng, nhưng lời nói ra lại như dao cắt vào tim: "Chúng ta hãy tạm thời tách ra một thời gian đi. Em muốn về nhà chữa trị một đoạn thời gian, nhân tiện ở bên cạnh người nhà của em..."

Rốt cuộc Khương Chi Chu cùng tìm ra son môi.

Nàng nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt Giang Thanh Mộng, bôi lên đôi môi khô nứt của cô, trên cánh môi còn vương chút tơ máu.

Giang Thanh Mộng nghiêng đầu, tránh động tác của nàng, rụt người lại.

Tay Khương Chi Chu khựng lại giữa không trung.

Khương Chi Chu buông tay, ngực giống như bị đấm một cái, đầu óc trống rỗng, mang theo một tia run rẩy, nói: "Chị cũng xem em như người nhà của chị... Em đã từng nói, chúng ta là gia đình, nhà của em, cũng là nhà của chị ..."
Nàng cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại: "Đừng tùy tiện nói chia tay, được không? Có vấn đề gì chúng ta có thể cùng nhau giải quyết. Trước đây chúng ta từng cãi nhau to như vậy, chị cũng không nghĩ đến chuyện chia tay..."

Giang Thanh Mộng khuỵu gối, vùi đầu vào khuỷu tay, không nói một lời.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.