Liễu Vũ Phong đi công tác về, Cam Nhạn Chi đang ở nhà bếp nấu ăn. Sau nửa tháng thì hai người cũng coi như được đối mặt với nhau ăn một bữa cơm, cũng biến thành bữa cơm chia tay 10 năm.
Liễu Vũ Phong ngồi trên bàn ăn, nhìn Cam Nhạn Chi đeo chiếc kính gọng vuông màu bạc như thường ngày, tóc tai cẩn thận tỉ mỉ, chẳng nói gì nhiều, giống như khuôn mẫu người bước ra từ trong sách giáo khoa.
Đôi khi anh rất thích gợi ý Liễu Vũ Phong nên đọc sách nhiều hơn, thế nhưng y chỉ là thương nhân biết kiếm tiền, đọc sách thánh nhân gì chứ. Tuy thế, ở bên Cam Nhạn Chi lâu rồi, dường như có đôi lúc nói chuyện với khách hàng cũng trở nên nho nhã khó hiểu.
Nhưng mà Cam Nhạn Chi cũng có ưu điểm y cực kỳ thích, nấu cơm ngon lắm, mùi vị thơm nức, nêm dầu muối tương giấm vô cùng kỹ càng, không giống học giả môn ngôn ngữ Hán chút nào mà giống người làm trong ngành khoa học công nghệ hơn.
Liễu Vũ Phong mệt mỏi gục trên sô pha, lại ngửi thấy mùi khói dầu từ trong bếp bay ra, ho khan hai tiếng, biết là Cam Nhạn Chi không đóng cửa phòng bếp, lần nào y về anh cũng chẳng nhớ.
"Nhạn Tử đóng cửa phòng bếp đi, sặc!"
Nghe Nhạn Tử lại thấy đáng yêu, vô cùng tương phản với người làm học thuật, Liễu Vũ Phong thích gọi như thế lắm, người khác gọi anh là thầy, y gọi Nhạn Tử thì càng trở nên độc đáo.
Mùi khói dầu vẫn còn nhiều, Liễu Vũ Phong ngồi dậy la to: "Nhạn Tử, đóng cửa nhà bếp! Có nghe thấy không á!"
Liễu Vũ Phong gọi mấy lần, bây giờ Cam Nhạn Chi mới nhận ra rồi kéo cửa lại, mùi dầu khói tan không ít.
Một bữa ăn được dọn lên bàn, Cam Nhạn Chi bưng lên hai món mặn một món chay cùng canh trứng bắc thảo giá đỗ.
Liễu Vũ Phong nhìn thấy trứng bắc thảo Cam Nhạn Chi không thích ăn, món canh này anh còn chẳng buồn ăn lấy một miếng, chỉ chuyên nấu cho y ăn, vậy là không được.
Liễu Vũ Phong: "Lần sau đừng nấu trứng bắc thảo với giá nữa, nấu cái khác đi nha."
Lâu như thế Cam Nhạn Chi cũng chịu mở miệng nói một tiếng: "Không muốn ăn nữa?"
"Cũng không phải..."
Cam Nhạn Chi bình tĩnh bưng canh lên.
"Ấy, anh làm gì vậy?!"
Cam Nhạn Chi đem canh đổ vào WC, xả nước một cái trôi hết cả.
"Hôm nay anh lên cơn gì vậy? Được lắm, một bát canh ít nhiều gì cũng mấy đồng, trứng bắc thảo cũng phải 3 tệ á, haiz sao anh lãng phí thế? Tiền đều do em kiếm nên anh không đau lòng phải không?" Liễu Vũ Phong đau đớn nhìn tô canh kia.
Cam Nhạn Chi lại lần nữa ngồi trở lại vị trí, làm như không có gì mà bưng chén cơm, chẳng nói một lời. Liễu Vũ Phong thật sự rất ghét cái kiểu cứ luôn im ỉm như cái hũ nút thế này của Cam Nhạn Chi.
Phổi y không tốt lắm, thế nên mới cần phải thông gió nhiều hơn, mua một cái quạt thông gió loại tốt còn phải là thêm một cái cửa kéo vì sợ khói phòng bếp làm mình bị sặc. Kết quả... mấy tháng này Cam Nhạn Chi chẳng hiểu kiểu gì cứ quên đóng cửa, một hai phải nhắc anh mấy lần mới được.
"Anh nói đi chứ! Đừng có trưng cái mặt đó ra với em!"
"Tôi không muốn cãi nhau, ăn cơm đi."
Không muốn cãi, không muốn cãi, mỗi lần đến thời khắc thế này Cam Nhạn Chi chỉ nói không muốn cãi, cứ như là y vô cớ gây rối vậy. Vất vả về nhà một chuyến, ăn một miếng cơm nhưng lại tức đầy cả bụng.
"Được thôi, không cãi, em cũng chẳng ăn nữa, về phòng đây." Liễu Vũ Phong còn một đống việc chưa làm xong, buông đũa không ăn nữa rồi đi.
Cam Nhạn Chi: "Tùy em."
Liễu Vũ Phong dừng bước, ít nhiều gì trước kia y giận lẫy anh đều nhường nhịn bắc cho một bậc thang, bây giờ thì chỉ còn câu "Tùy em".
Đm thực sự tưởng là cho chó ăn 10 năm hả.
"Cam Nhạn Chi, hôm nay anh động kinh tâm trạng không tốt giận cá chém thớt lên người em à?"
Liễu Vũ Phong tức đến mức gọi cả họ tên, y đập bàn quát: "Đm anh lên cơn gì đấy, quạt thông khói cũng chẳng mở, làm em sặc đến mức ho nhiều thế, kêu mấy lần cũng chẳng chịu nghe! Anh quên là phổi em không tốt rồi phải không? Canh nói đổ thì đổ luôn, muốn không cho em ăn cơm hay gì? Công việc em mệt mỏi như thế, vất vả lắm mới được nghỉ, anh cứ phải một hai cứ phải trưng mặt mày ủ ê đó với em!"
Cam Nhạn Chi gác đũa xuống nói: "Vũ Phong... Nếu đã thế, ai cũng không thoải mái, chia tay đi..."
Liễu Vũ Phong tắt tiếng vài giây, nắm lấy cổ áo Cam Nhạn Chi nói: "Có gan anh nói lại lần nữa xem?"
"Tôi nói... Chia tay đi, cãi cũng cãi ngần ấy năm rồi, mệt, không thích hợp thì chia tay đi."
Cam Nhạn Chi nói gì cũng được, nhưng không thể nói không thích hợp, Liễu Vũ Phong bùng nổ, đấm một quyền vào mặt Cam Nhạn Chi, bay cả mắt kính.
Cam Nhạn Chi bị đánh đến đỏ khóe miệng, không tức không giận, cứ thế đứng lên, nhìn qua tay Liễu Vũ Phong, khớp xương ở đó cũng đỏ lên, anh mím môi, cuối cùng cũng chẳng nói gì thêm.
"Nhà này em ở đi, tôi về ký túc xá nhân viên ở."
Nhà là tiền của hai người chia đôi, số tiền này với Liễu Vũ Phong thì tạm chấp nhận được, nhưng Cam Nhạn Chi thì không. Liễu Vũ Phong cũng không quan tâm Cam Nhạn Chi có bỏ tiền không, nhưng Cam Nhạn Chi chấp nhất, y cũng chẳng nói gì nữa.
"Cam Nhạn Chi! Anh chơi tôi, chơi tận 10 năm? Anh lên cơn cũng vừa phải thôi chứ, cứ nhất định phải là hôm nay sao? Hôm nay mới nói là tôi không thích hợp?" Kiểu tóc đã định hình của Liễu Vũ Phong trở nên rối loạn, cả người rơi vào trạng thái dễ châm ngòi nổ mạnh.
Cam Nhạn Chi đứng ở cửa: "Liễu Vũ Phong, em nói thế nào cũng được, nhưng tôi thật sự nghiêm túc mà nói chuyện này, chia tay đi, nghiêm túc."
Từ lúc bên nhau đến nay là 10 năm, không phải chưa từng cãi nhau, nhưng thật sự chưa từng nói đến hai chữ "chia tay". Bây giờ nghe được hai chữ này, Liễu Vũ Phong lại thấy thật chói tai, lại đau đớn, y cắn chặt răng rồi đấm Cam Nhạn Chi một cái, khớp xương đập vào tường đến đổ máu cũng chẳng thấy đau.
Y nắm cánh tay Cam Nhạn Chi, đẩy y ra khỏi cửa, ném giày ra rồi quát một câu: "Cút đi!"
Cửa nhà đóng lại, tia sáng cuối cùng biến mất, Cam Nhạn Chi nhìn đôi giày bị vứt ngổn ngang, nhỏ giọng nói: "Được."
Tác giả có lời muốn nói: Chỉ là thích viết chuyện vợ chồng già cãi nhau
Cắm flag: Đại khái là viết cỡ 50 chương là xong, không muốn viết truyện quá 100k chữ, vừa nghĩ vừa viết, nghĩ gì viết đó