Trong bóng đêm vanglên tiếng vật nặng rơi xuống đất, sau đó có hai bóng dáng giao quấn hiện lên chỗ góc tường, ánh trăng ái muội lại nhu hòa trút xuống, khiến chohình ảnh này nhiễm lên thứ ánh sáng kiều diễm.
Cẩm Dạ nằm trênmặt đất, dưới thân là những hòn đá vụn ngổn ngang, đá vụn làm cho vòngeo đau đớn, mà cái trán vừa rồi khi trèo tường không cẩn thận đụng vàothân cây, không cần xem cũng biết nó sưng lên thành cục. Nàng cau mày,nhịn xuống xúc động muốn chửi, chỉ cảm thấy giờ phút này choáng váng đầu ù tai khổ không nói nổi.
Đương nhiên, cái này vẫn chưa tính là khổ nhất .
Thân mình bất hạnh bị người nào đó đặt ở phía dưới làm đệm thịt, cứ việcthân hình hắn cao to gầy, không coi là quá nặng, vẫn như cũ làm cho hôhấp của nàng trở nên cố sức. Nay quần áo hai người không có đai lưng,vạt áo Nghiêm Tử Trạm mở rộng, áo trong hỗn độn, cây trâm thúc tóc không biết đã rơi xuống chỗ nào, tóc đen trải dài trên vai cô gái dưới thân.
Tất nhiên Cẩm Dạ cũng không tốt hơn bao nhiêu, áo ngoài của nàng sớm đượcdùng để giả quỷ dọa bọn cướp, vốn chỉ lỏng lẻo khoác trên người, mới vừa rồi động tác lớn bị rơi xuống trên đất, mà đối phương thở dốc ấm áp tựa hồ ngay tại bên tai, thậm chí ngay cả đầu gối cũng để ở giữa hai châncủa nàng……
Vật liệu may mặc mỏng manh, lại dính sát như thế, CẩmDạ xấu hổ, dưới tình thế cấp bách ngược lại quên dùng nội lực, chỉ đơnthuần lấy tay số chết đẩy nam tử trên người, nào biết đâu vừa đụng tớihắn đã bị cơ thể chợt giảm nhiệt độ kia dọa hãi.
“Ngươi thực đáng chết.” Nghiêm Tử Trạm cắn chặt hàm răng, lạnh lùng nói ra một lời ngoan ác.
Cẩm Dạ mị mắt, khinh thường nói:“Chết là ai còn chưa biết đâu.” Rõ ràngtrước mắt hắn mới là kẻ yếu bị bịt mắt lại không có võ công phòng thân,cố tình lại bảo trì kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, thực làm người taghét.
“Giải huyệt cho ta, để ngươi được toàn thây.” Hắn áp chếphẫn nộ cùng không khoẻ, khẩu khí nói chuyện thản nhiên, nhưng nghe vàotrong tai Cẩm Dạ, đó chính là lửa cháy đổ thêm dầu, trong đầu ‘ba’ mộttiếng, nháy mắt nàng nghe được thanh âm lý trí ầm ầm sụp đổ.
Yênlặng quay đầu, nàng cân nhắc lát nữa nên cho hắn một kích trí mệnh nhưthế nào, sau một lúc lâu mới kháp bờ vai hắn, một tay kia chống ra phíasau chậm rãi nâng thắt lưng dậy, khẽ cười nói:“Nghiêm đại nhân thật đúng là mạnh miệng, ta biết ngày thường ngài uy phong tám hướng mây mưa thất thường như thế nào, nhưng những ngày như vậy sống lâu cũng thấy khôngthú vị, chẳng bằng…… khiến cho ngài hôm nay cũng nếm thử cảm giác bịngười khác thao túng trong tay, như thế nào?”
Hai người chỉ lotranh cãi giương cung bạt kiếm, không chú ý cánh cửa đi thông vào phòngngủ trong sân lặng lẽ mở ra một khe nhỏ, ánh nến cực kỳ mỏng manh le lói ra, nhanh chóng bị ánh trăng đoạt đi hơn phân nửa ánh sáng, trôi đitrong đêm tối.
Sau đó, cửa càng mở càng rộng, cuối cùng đột nhiên bị người từ bên trong đẩy ra, ‘phanh’ một tiếng đụng vào vách tường.
“Được lắm! Ta còn nói là tên trộm, ai ngờ được lại gặp một đôi cẩu nam nữkhông biết liêm sỉ như vậy, cư nhiên dám ở trong hậu viện của lão nươnglàm việc cẩu thả!” Người đàn bà thân hình gầy yếu hấp tấp lại đây, độngtác mau lẹ không chút nào chậm trễ, giơ cây chổi lớn lên cao đổ ập xuống hướng hai người trên đất.
Cẩm Dạ nhanh chóng phản ứng lại, phảnthủ dùng một chưởng đẩy Nghiêm Tử Trạm ra, hiểm hiểm tránh thoát côngkích của người đàn bà, có điều Nghiêm Tử Trạm bị điểm huyệt sẽ không may mắn như vậy, trên lưng trúng vừa vặn, đầu nhanh chóng quay sang mộtbên, bộ dáng rất là chật vật.
“Hừ, còn dám che mắt.” Người đàn bà tiến lên oán hận đá hắn một cước,“Lão nương cũng không ngủ, ngay tạinơi này đến hừng đông, đợi khi gà gáy sẽ đưa các ngươi tới chỗ quan phủ, đem đôi gian phu dâm phụ các ngươi chiêu cáo công đường.”
Đi công đường?
Cẩm Dạ kháp lòng bàn tay một phen, chậm rãi lê bước chân tiến lên, nhỏgiọng nói:“Vị đại tỷ này, sự tình cũng không như tỷ nghĩ.”
Ngườiđàn bà cau mày, thấy cô gái trước mặt cúi đầu, khẩu âm nói chuyện hàmhồ, nghe như là có ẩn tình khác, không khỏi truy vấn:“Vậy ngươi nói xem, các ngươi khuya khoắt ở hậu viện nhà ta làm gì?”
Cẩm Dạ cũngkhông nói, bình tĩnh nhìn nàng một cái, đột nhiên nâng tay lên, tay áoche đậy khuôn mặt. Nàng cứ như vậy lẳng lặng đứng tại chỗ, tóc dài rốiloạn, trong màn đêm áo trong che đậy bả vai càng thêm đơn bạc, hương vịđiềm đạm đáng yêu kia như bông hoa lơ đãng nở rộ trong đêm tối.
Người đàn bà nhìn Nghiêm Tử Trạm đang không thể động đậy, ánh mắt lại lần nữa trở lại trên người Cẩm Dạ, hốc mắt bắt đầu phiếm hồng, nức nởnói:“Ngươi…… bị bắt đúng không?”
“Ta bị hắn cưỡng bức tới phủ đãhơn nửa tháng, mỗi ngày đều sống không bằng chết.” Cẩm Dạ do dự một lát, kéo cao làn váy, vết sẹo trên hai chân còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, danon mọc lên mang theo màu hồng nhạt, thoạt nhìn cũng có chút ghê người.
Người đàn bà kinh hô:“Đều do hắn làm ?”
Bóng người trên đất đột nhiên hừ một tiếng, dị thường châm chọc.
Cẩm Dạ cũng không để ý tới, chậm chạp gật đầu, kỳ thật nguyên bản nàng đoán trước đối phương sẽ nghĩ nàng bỏ trốn, có điều…… thôi thì thôi, vượtqua kiếp nạn này rồi nói sau.
“Muội muội thật là một người đángthương, để đại tỷ thay muội báo quan đi.” Người đàn bà lau nước mắt,dừng một chút lại nói,“Có điều trước để ta giáo huấn tên háo sắc khôngbiết xấu hổ này một chút!” Nàng vừa đánh còn vừa mắng:“ Thằng nhãi nàyđược lắm, sắc tâm thiêu đỏ mắt phải không, còn dám chạy đến hậu viện nhà người khác, ta rủa ngươi không chết tử tế được, rủa ngươi……”
Tiếng mắng không ngừng lọt vào tai, Cẩm Dạ tâm tình vui vẻ chăm chú lắngnghe, tự sướng tự cười mặt mày đắc ý, nàng đã sớm dự đoán người nhưNghiêm Tử Trạm mắt cao hơn đỉnh, đối với việc như thế này tự nhiên khinh thường cũng lười giải thích, cho nên, vở diễn trước mắt thật sự làm cho nàng nghiện.
Đợi đến khi người đàn bà xoay người nàng mới liễm ý cười, khẩn cầu nói:“Có thể không đi quan phủ được không?”
Người đàn bà khó hiểu:“Vì sao?” Một lát sau như ý thức được điều gì thật cẩnthận nói:“Có phải muội không muốn để người khác biết hay không?”
Cẩm Dạ nghiêm mặt nói:“Đúng là như thế, gia phụ tuổi già, sao có thể nàochịu được đả kích này, nhưng thù này không báo, thực khó giải mối hậntrong lòng.” Nàng thở dài, rất là buồn rầu,“Tối nay ta đem hắn lừa tớichỗ xa xôi, kỳ thật là muốn báo thù, không ngờ hắn quỷ kế đa đoan, ngược lại dẫn ta vào hậu viện nhà người khác, may mà ông trời có mắt, khi hắn trèo tường bị gãy chân, nay không thể nhúc nhích, ta……”
“Cái gìcũng không cần nói nữa.” Người đàn bà ngăn lại, trịnh trọng vỗ vỗ bảivai Cẩm Dạ:“Giao cho quan phủ nhiều nhất chỉ chịu lao ngục tai ương,muội không ngại thì tự mình động thủ đi.”
“Vớ vẩn!” Có người không chịu nổi .
Giờ phút này người đàn bà tin tưởng Cẩm Dạ không thể nghi ngờ, lập tức đạp hắn hai cước:“Còn dám xen mồm!”
Cẩm Dạ nhịn cười nói:“Tối nay có thể gặp gỡ đại tỷ, thật sự là tiểu nữ cóphúc, cũng may đại tỷ mới vừa rồi lao tới, cứu ta trong lúc nước sôi lửa bỏng, ân tình này ta sẽ nhớ kỹ.”
“Mọi người đều là phụ nữ, không cần khách khí.” Kỳ thật mười mấy năm trước khi trẻ nàng vẫn là một nữhiệp coi ác như thù, suốt ngày vòng quanh giang hồ, mỗi khi gặp được đàn ông phụ lòng hay hái hoa tặc, gặp một tên giết một tên, đã thành thóiquen. Người đàn bà cảm khái đi qua, lại nói:“Mội định báo thù như thếnào?”
Cẩm Dạ mỉm cười:“Ta đã có chủ ý, không dối gạt tỷ, hắn ởkinh thành cũng coi như có chút thế lực, ta chỉ sợ bị thủ hạ hắn gặpđược, cho nên muốn ra khỏi thành mới quyết định.”
Người đàn bàvuốt cằm:“Cũng tốt.” Sau một lúc lâu lại hạ giọng nói:“Ngoại ô kinhthành cách năm dặm có một bãi tha ma, đến lúc đó muội liền…… thần khôngbiết quỷ không hay.”
Ác như vậy? Cẩm Dạ kinh ngạc nhướng cao mày.
Người đàn bà cười cười:“Chỉ sợ không giệt trừ sạch sẽ, hắn trở về sẽ tìm muội gây phiền, nhưng mà…… một thiếu nữ như muội có thể làm được không?Không cần ta hỗ trợ sao?”
Cẩm Dạ vội vàng xua tay:“Không phiền đại tỷ, bên ngoài ta đã mướn người, rất tiện.”
Lúc này người đàn bà mới yên tâm:“Ta có xe ngựa, đừng để người khác chú ýlà được, ừm, còn nữa!” Nàng vỗ trán tiếp tục nói:“Phu quân ta mở tiêucục, trong nhà còn có một số đồ, ta lấy ra cho muội.” Nói xong xoayngười vào buồng trong.
Cẩm Dạ vuốt lên vạt áo nhiều nếp nhăn, đitới bên người Nghiêm Tử Trạm, chậm rãi ngồi xổm xuống nói:“Nghiêm đạinhân, làm sao bây giờ, xem ra ác mộng của ngài sẽ đến.”
Tô phủ.
Bóng đen nhanh chóng xẹt qua hồ hoa sen, mũi chân điểm ở lá sen nhẹ nhàng,làm chon những hạt sương thuận thế lăn vào mặt nước, gợn sóng tản ra,phá vỡ đầy hồ ánh trăng.
Chỉ một lát, người nọ liền xuất hiện ởhành lang gấp khúc, vừa đi vừa dương tay lột miếng vải đen che mặt, lộra khuôn mặt nguyên bản nhã nhặn. Hắn hành tẩu không nhanh không chậm,vừa không nhìn xung quanh cũng không cúi đầu chột dạ, kia vốn là tư thái trấn định không chê vào đâu được, khi tới một góc nào đó liền im bặtđình chỉ……
“Ai?” Ngữ điệu cảnh giác.
“Là ta.” Cô gái trốnsau cây cột thoải mái tiêu sái đi ra, khuôn mặt không thấy chút bối rốinào, ngược lại từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá người đàn ông trướcmặt một lượt, cánh môi hơi mân nói:“Ngươi lại đi ra ngoài.”
A Sở cười cười:“Sơ Tình cô nương, đã trễ thế này còn chưa đi ngủ?”
Sơ Tình lạnh lẽo nói:“Xưa nay ta ngủ muộn, nhưng còn ngươi, mỗi đêm từ cửa sau lén lút đi ra ngoài, đến tột cùng đi làm gì?” Nàng cẩn thận nhìnchằm chằm người đàn ông trước mặt, trong mắt hoài nghi lộ ra không thểbỏ sót.
“Ta không lén lút, chỉ sợ động tĩnh quá lớn quấy rầy lão gia tiểu thư nghỉ ngơi.”
“Viện cớ hết lần này đến lần khác!”
Nghe vậy A Sở cũng không giải thích, vẫn đứng tại chỗ, chậm rãi quay đầu nhìn về phía ánh trăng bên ngoài.
Sơ Tình không kiên nhẫn:“A Sở, ngươi không nên giấu diếm chúng ta quánhiều chuyện, ngươi là nô bộc Tô gia, thì nên trung thành và tận tâm anphận thủ thường hầu hạ lão gia tiểu thư, nay chuyên chọn lúc nửa đêm rangoài, hay là có dã tâm gì đó?”
“Ngươi yên tâm, ta tự nhiên tuânthủ nghiêm ngặt bổn phận, hầu hạ đại tiểu thư thật tốt.” Hắn thẳng lưng, giọng điệu thẳng thắn nói:“Về chuyện tự tiện ra ngoài, thật sự khôngcần căng thẳng, chẳng qua ta phải đi gặp một người quen mà thôi.”
Sơ Tình hừ lạnh một tiếng, tiến lên một phen đoạt khăn che mặt trong tay hắn, cao giọng nói:“Gặp người quen còn cần thứ này?”
Thấy đối phương ép sát như thế, A Sở bất đắc dĩ, giận dữ nói:“Sơ Tình cônương, người sáng mắt không nói tiếng lóng, nay ta nói cho ngươi, ngươicũng biết, đại tiểu thư phân phó ngươi chú ý đến ta, nhưng chưa bao giờmuốn ngươi ra mặt can thiệp chuyện của ta, này đến tột cùng có nguyênnhân ra sao.”
Sơ Tình mím môi, trầm mặc không nói.
A Sởtiếp tục:“Rất đơn giản, chẳng qua là vì trong lòng đại tiểu thư rất rõràng, ta đối với nàng hay toàn bộ Tô phủ không có tâm hãm hại, huốngchi, ta sớm nói với đại tiểu thư, đợi đến thời cơ thích hợp, sẽ giảithích cho nàng tất cả nghi hoặc.” Suy nghĩ một lát, hắn lại thở dài:“Kỳthật ngươi chỉ cần đem hành tung của ta nói cho nàng là được, hành vitối nay, căn bản là làm chuyện thừa.”
Sơ Tình tức giận:“Ngươi!”Nói trắng ra chính nàng cũng có chút chột dạ, nhìn thấy hắn trở lại cưnhiên không hiểu tại sao nhảy ra chất vấn, vừa nghĩ tới việc mình làmchuyện ngu xuẩn này, không khỏi làm nàng có chút xấu hổ.
“Có lẽlà ta nói quá lời, ta mong Sơ Tình cô nương thứ lỗi.” A Sở khom người,sau đó nhớ tới cái gì, nhẹ giọng hỏi:“Đại tiểu thư còn chưa về?”
Sơ Rình vẫn như cũ đang nổi nóng, xoay người không để ý tới hắn.
A Sở lắc đầu, vừa vặn nhìn đến chiếc kiệu cách đó không xa ngoài cửa lớn, vì thế đè thấp tiếng nói:“Lão gia đã trở lại, ta đi thay quần áo, ngươi nói cho đại tiểu thư một tiếng, ta có chuyện quan trọng tìm nàng.”
Sơ Tình tức giận hừ hừ:“Được rồi được rồi, mau thay một thân trang phục khó coi này ra.”
A Sở mỉm cười:“Làm phiền.” Nói xong thân hình chợt lóe, nháy mắt mất bóng người.
Tô Khởi Vượng nâng cái bụng tròn vo, không ngừng ở cửa kiệu đi tới đi lui, khuôn mặt phúc hậu mơ hồ có chút lo âu. Chàng trai cạnh bên cũng có bộdáng hoảng sợ, giương miệng định nói cái gì đó:“Lão gia……”
“Saongươi không đến hỏi ta?” Tô Khởi Vượng khó thấy lạnh sắc mặt,“Đã muộnthế này, còn để một thiếu nữ lưu lạc bên ngoài, ngươi làm kiệu phu nhưthế nào hả?”
Chẳng lẽ làm kiệu phu còn phải chăm sóc người ngồikiệu an toàn sao? Trong lòng chàng trai bất mãn, nhỏ giọng giảithích:“Là tiểu thư nói có chuyện quan trọng muốn làm, tiểu nhân chỉ làhạ nhân, cũng không có quyền lợi không cho tiểu thư đi ạ.”
Tô Khởi Vượng cắn răng:“Vậy ngươi cũng nên đi cùng!”
Chàng trai ủy khuất:“Tiểu nhân đi cùng tiểu thư, sẽ không có ai đến báo tincho lão gia, không chừng lão gia sẽ càng sốt ruột.” Hắn cẩn thận đánhgiá sắc mặt đối phương, tâm sinh không đành lòng nói:“Có lẽ tiểu thư đãtrở lại cũng không chừng, vẫn nên hỏi trước đi.”
“Ngươi ngươi……haiz……” Tô Khởi Vượng gấp đến độ vẻ mặt đỏ bừng, nghĩ đến con gái bảobối lẻ loi một mình trong kinh thành long xà hỗn tạp, liền trở nên hoang mang lo sợ, quay đầu lại nhìn thấy cô gái trước cửa, không khỏi lo lắng nói:“Sơ Tình, có nhìn thấy Cẩm Dạ không?”
Sơ Tình kinh ngạc nói:“Chẳng phải tiểu thư cùng lão gia đi thọ yến của Lưu Thái Thú sao?”
Tô Khởi Vượng uể oải:“Cẩm Dạ nói là có việc muộn chút mới về, nhưng trướcmắt đã sắp nửa đêm, tại kinh thành này nó cũng không có bằng hữu, rốtcuộc đã đi đâu, nếu, nếu không may mắn đụng phải du côn lưu manh……” Hắnkhông nói được, suy sụp cúi đầu.
Nghe hắn nói như vậy, Sơ Tìnhngược lại yên lòng, mặc dù võ nghệ của tiểu thư không phải quá tốt,nhưng ứng phó với vài tên cũng dư dả, huống hồ nàng tâm tư kín đáo, lạicàng không tùy ý để mình lâm vào nguy hiểm.
Cho nên, việc cấp bách vẫn là an ủi lão gia thì quan trọng hơn.
Sơ Tình đang muốn mở miệng, lại bị người khác vội vàng đánh gãy –
“Đại tiểu thư đi yến hội của Lưu Thái Thú?”
Tô Khởi Vượng nhìn sắc mặt A Sở nghiêm túc khó coi, mờ mịt gật đầu:“Đúng vậy, có cái gì không đúng sao?”
Thần sắc A Sở ngưng trọng:“Bây giờ còn chưa trở về?”
Sơ Tình cổ quái liếc nhìn hắn một cái:“Tiểu thư nói muốn đi chỗ khác một chuyến.”
“Ta đi tìm nàng!” A Sở nâng bước muốn đi, sau một lúc lâu lại cảm thấychính mình quá mức đường đột, cung kính nói với Tô Khởi Vượng:“Lãogia……”