Cẩm Đường Xuân

Chương 143: 143




Bởi vì Đường Ngọc ở Đào thành dần dần nhớ lại không ít chuyện, Trần Thúc cùng Đường Ngọc thương nghị, ở Đào thành thêm hai ngày.
Đường Ngọc đồng ý
Hai ngày này, mỗi ngày Trần Thúc vẫn sẽ ngồi xe ngựa mang Đường Ngọc đi đến y quán Lưu đại phu
Một ngày trước Lưu đại phu còn khỏe, hôm qua sau khi gặp Trần Thúc, tật chân bỗng nhiên lại tái phát, bắt đầu ngồi xe lăn chẩn trị cho người bệnh
Trần Thúc tiến lên cười nói, "Người thật sự không phải vì đuổi ta đi, cố ý ngồi xe lăn chứ?"
Lưu đại phu phồng râu trừng mắt, "Ta thật ra cũng muốn vậy ~"
Trần Thúc nhịn không được cười.
Đường Ngọc nói chuyện cùng dược đồng hôm qua mới quen tại y quán, Trần Thúc liền nói cùng Lưu đại phu, "Hôm qua trên đường trở về, Đường Ngọc dường như nhớ tới Sơ Lục, cũng nói nhớ âm thanh ta nói chuyện, nhưng nhớ không được đầy đủ."
Lưu đại phu tựa như cũng không ngoài ý muốn, nhẫn nại nói, "Ký ức không chợt phục hồi, sẽ giống như nước chảy, chậm rãi tràn đầy, nếu phu nhân nhớ tới, đừng đánh gãy, để phu nhân chậm rãi suy nghĩ; nếu nghĩ đến khó chịu, cũng đừng miễn cưỡng, luôn có một ngày sẽ nhớ tới."
Những lời này của Lưu đại phu phảng phất làm Trần Thúc như được uống liều thuốc an thần.
Lưu đại phu nói, cũng tương đối giống hắn trải qua ngày hôm qua
Trần Thúc khoanh cánh tay, cũng hít sâu một hơi: "Ta muốn ở Đào thành thêm hai ngày, dẫn A Ngọc đi qua những nơi trước đây nhiều hơn một chút, hôm qua nàng nhớ tới Sơ Lục, là bởi vì cho nàng một cây kẹo đường hồ lô, lúc ấy khi tới Đào thành trị mắt, Đường Ngọc gần như cách một hai ngày sẽ mang kẹo đường hồ lô về cho Sơ Lục, hẳn là từ màn này nàng sẽ bắt đầu nhớ tới, cho nên ta nghĩ, đi các nơi ở Đào thành nhiều hơn một chút"
Lưu đại phu gật đầu, "Rất có lợi, chỉ là cũng đừng nóng vội hoặc ôm hy vọng quá lớn, bây giờ phu nhân cùng hài tử trong bụng mới là quan trọng nhất, còn có nhớ tới hầu gia hay không, thật sự không quan trọng......"
Trần Thúc: "......"
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Từ y quán ra ngoài, Đường Ngọc tò mò, "Lưu đại phu sao vậy?"
Trần Thúc cười nói, "Hắn nha, bệnh cũ.

Có khi chân cẳng sẽ sưng lên, đi đường không được, một năm vài tháng cần ngồi xe lăn, hắn không nói là trước đó hắn nếm thử bách thảo để lại di chứng, coi như là hắn bị di chứng, nhưng đồ đệ hắn nói hắn là trúng gió"
Đường Ngọc thổn thức, không biết hai người bọn họ quan hệ tốt tới trình độ nào, mới có thể vui đùa như thế
Trần Thúc nói, "Trước kia không thiếu phiền toái hắn, đôi mắt này của ta hắn trị hết hai lần, hắn coi như là ân nhân cứu mạng của ta."
Đường Ngọc không thể nói, cảm giác của hắn đối với ân nhân cứu mạng, cùng người khác khóc lóc thảm thiết đối với ân nhân cứu mạng, thật khác nhau
"Đi nơi nào?" Ra y quán, Đường Ngọc hỏi.
"Một phòng bánh." Trần Thúc dắt tay nàng, "Không xa trước đường cái, chính là chỗ gần nơi hôm qua mua đường hồ lô, một phòng bánh kia chúng ta thường xuyên đi, còn có tiệm bánh bao bên cạnh, bánh bao ăn rất ngon.


Chúng ta ở Đào thành hơn nửa năm, mỗi ngày đều sẽ qua bên kia đi dạo, người khác khẳng định còn nhớ rõ chúng ta......"
Đường Ngọc như là có chút ấn tượng, nhưng nhoáng lên rồi biến mất.
Gần đây nàng luôn có thể dần dần nhớ tới một số chuyện, thí dụ như "Một phòng bánh" Trần Thúc vừa nói kia
"Công tử, phu nhân!" Ông chủ "Một phòng bánh" thấy hai người bọn họ bất chợt thân thiết, "Nhị vị về Đào thành rồi sao?"
Đường Ngọc nhớ không được, Trần Thúc mở miệng, "Vừa lúc đưa phu nhân trở về một chuyến."
"Lúc này ở bao lâu?" Ông chủ nhiệt tình.
Trần Thúc nhẹ giọng, "Hai ba ngày đi."
"Chúc mừng công tử cùng phu nhân, phu nhân có thai." Hai người bọn họ là khách quen, thì ra ấn tượng của ông chủ đối với bọn họ rất tốt, hơn nữa hồi lâu không thấy, nhiệt tình cũng phải
Đường Ngọc cũng cười rộ lên theo
Khi nhìn về phía trang trí của "Một phòng bánh", vô tình cảm thấy nơi này nàng hẳn rất quen thuộc.

Trang trí của cửa hàng này, gần như đều lấy bánh làm, thực kỳ lạ mới mẻ độc đáo, cho nên nơi khác cũng không thường thấy.
Trong đầu Đường Ngọc bỗng nhiên nhớ tới ký ức ở nơi này, hơn nữa là đi cùng Trần Thúc......
Nàng dìu Trần Thúc, đôi mắt Trần Thúc dường như nhìn không thấy.
Đều là nàng đỡ hắn, mỗi ngày đều sẽ tới......
Trần Thúc trò chuyện cùng ông chủ xong, thấy Đường Ngọc thảng thốt ở chỗ cũ, biết có lẽ nàng nhớ tới chuyện trước đây, không muốn quấy rầy nàng, liền nhìn ông chủ nói, "Ông chủ, hai phần bánh."
Ông chủ đi làm, Trần Thúc lẳng lặng nhìn về phía nàng.
Lát sau, Đường Ngọc quay đầu lại nhìn hắn, hắn ấm giọng nói, "Lão bản lấy bánh đi."
Đường Ngọc thuận miệng đáp, "Hai phần bánh?"
Trần Thúc chậm rãi gật đầu.
Đường Ngọc khẽ nhíu mày, "Ngươi thích ăn dầu hành, Sơ Lục thích thịt bò......"
Trần Thúc: "......"
Trần Thúc nuốt nhẹ trong cổ họng, trong mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp, cuối cùng mắt mang ý cười, nhẹ giọng nói, "Đúng, sau đó đều bị Sơ Lục ăn hết."
Đường Ngọc nhịn không được cười, đoạn này làm như cũng có ấn tượng.

Trần Thúc tiến lên, duỗi tay khẽ vuốt má nàng, cũng ôm nàng.
Lưu đại phu nói không sai, ký ức không chợt khôi phục, sẽ giống như nước chảy, chậm rãi tràn đầy......
Cho dù là việc nhỏ không đáng kể như vậy, đều làm đáy lòng hắn kích động.
Nàng đang dần nhớ lại
Trần Thúc hơi ấm lòng
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Mua bánh, lại mua bánh bao thịt, Đường Ngọc cũng đi được một lúc lâu
Tháng dần dần lớn, thân thể cũng nặng nề hơn, đi một chút sẽ cảm thấy mệt.

Từ tiệm bánh bao ra ngoài, Trần Thúc cùng Đường Ngọc liền lên xe ngựa về tòa nhà.
Đoạn đường này, Đường Ngọc đều dựa vào trong lòng Trần Thúc
Trải qua tối hôm qua, hai người thân cận hơn nhiều, toàn bộ hành trình nàng đều dựa vào lòng ngực hắn ngủ thiếp đi, cũng không giống trước đây
Tháng 5 Đào thành, thời tiết kỳ thật có chút nóng, nhưng Trần Thúc sợ vén mành lên, ngoài xe ngựa gần đây gió có chút quá khó chịu, cửa sổ xe ngựa chỉ chừa lại một khe nhỏ, tự mình cầm cây quạt, nhẹ nhàng lắc lắc quạt cho nàng, như vậy có thể giải nhiệt, cũng sẽ không cảm lạnh.
Đường Ngọc vừa rồi thật mệt mỏi, dựa vào trong lòng hắn, thực nhanh đã nhắm mắt ngủ.
Trần Thúc nhìn nàng, lông mi thon dài tựa như núi nhỏ, khi ngủ thực an tĩnh, tay theo thói quen đặt ở bụng, nhưng lại bởi vì nằm trong lòng ngực hắn, trong lòng cũng an ổn hơn nhiều, cho nên tay chỉ đặt hờ, không có che chở gắt gao
Trần Thúc nhìn nàng, nhẹ nhàng cười cười.
Ở Đào thành hai ngày, nàng nhớ nhiều chuyện nhất, cũng bình thản nhất
Như vậy cũng tốt, tốt hơn so với cảm xúc thay đổi quá nhanh
Trần Thúc nhớ Lưu đại phu nói, nàng mang song thai, hẳn sẽ không chờ đủ tháng.
Có lẽ khoảng bảy tám tháng hài tử sẽ ra đời
Nghĩ đến đây, Trần Thúc bỗng nhiên mất luôn ý niệm ở lại Đào thành thêm mấy ngày
Lưu đại phu nói không sai, A Ngọc cùng hài tử trong bụng quan trọng nhất.
Còn chuyện có nhớ hắn hay không, kỳ thật không phải việc quan trọng......

Trần Thúc hôn lên trán nàng
Nàng hơi tỉnh, nhẹ giọng nói, "Tới rồi sao?"
Trần Thúc cười, "Không có, ngủ tiếp một lát đi."
Đường Ngọc khẽ ừ một tiếng.
Trần Thúc duỗi tay đặt giữa bụng nàng, vừa lúc đó, có tiểu gia hỏa trong bụng đá hắn
Trần Thúc: "!!!"
Hắn không biết có phải mình xuất hiện ảo giác hay không, lại đặt tay thả trở lại, thật lâu sau đều không có nhúc nhích.
Hắn cho rằng thật là ảo giác, khi đang muốn thu tay, lại có chân nhỏ đá hắn một cái
Trần Thúc kinh ngạc đến ngây người!!!!
Trước đây khi Đường Ngọc mang thai Sơ Lục, hắn vẫn luôn không ở bên cạnh, khi đó hắn đi sứ Nam Thuận, thư từ lui tới đều không có tiện, chờ hắn trở lại phủ Sơ Lục đã chào đời
Đồng bà cũng vậy, Lê ma ma cũng vậy, bao gồm cả Đường Ngọc, đều sợ hắn áy náy, rất ít nhắc tới chuyện khi Đường Ngọc có thai, hắn thậm chí không biết lúc này, có phải hài tử đá hắn không?
Trần Thúc kích động, lại hưng phấn, còn có chút sợ hãi.
Muốn gọi Đường Ngọc hỏi một tiếng, nhưng vừa rồi hắn đã đánh thức nàng một lần, hắn sợ lại đánh thức nàng đang ngủ.
Nhưng xúc cảm trên tay lại lần nữa truyền đến, tiểu gia hỏa trong bụng Đường Ngọc lại đá đá hắn lần nữa
Trên mặt Trần Thúc đều là tươi cười.
Đây phải chăng là một loại cảm giác thần kỳ huyền diệu, trong bụng Đường Ngọc, có một sinh mệnh nhỏ ( kỳ thật là hai sinh mệnh) cùng hắn cốt nhục tương liên, đang dùng phương thức như vậy giao lưu với hắn
Trước lúc sinh ra, chưa biết diện mạo hắn, cũng chưa nghe tiếng nói của hắn
Tâm tình Trần Thúc rất khó dùng ngôn ngữ hình dung.
Nửa chần chờ, nửa như từ phụ, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm vào nơi mới vừa rồi có chân nhỏ đá ra.

Quả thực, rất nhanh, đối phương lại lần nữa hưởng ứng hắn.
Tâm tình Trần Thúc như sắc thái sặc sỡ, tràn đầy tình yêu......
Nhưng thai động như vậy cũng không có liên tục lâu lắm.
Trần Thúc cũng không biết đối phương có phải mệt mỏi không, hay là đã ngủ, nhưng chờ mong một lát sau, xác thật không có phản ứng
Trong lòng Trần Thúc thất vọng một chút, nhưng lại bởi vì vừa rồi mới được trải nghiệm thần kỳ, cả trái tim như rót đầy mật đường, lắng xuống đáy lòng thật lâu còn chưa tan đi.
Hắn càng thêm chờ mong bọn chúng sinh ra, gặp mặt bọn chúng, xem có phải thật sự nghịch ngợm như vậy hay không.
Trần Thúc hít sâu một hơi, trong tiếng than nhẹ đều là ngọt ngào.
......

Lát sau, chờ Đường Ngọc tỉnh lại, thấy mặt mày hắn hớn hở.
Đường Ngọc phảng phất như mơ thấy cái gì đó, hai gò má có chút hồng nhuận, nhưng Trần Thúc còn đang vui sướng vì chuyện vừa nãy, hoàn toàn không có để ý, "Tỉnh?"
Đường Ngọc gật đầu, cũng cảm thấy rõ ràng hắn thật cao hứng.
"Làm sao vậy?" Đường Ngọc hỏi.
Trần Thúc kỳ thật đã sớm ngóng trông có người chia sẻ vui sướng với hắn, để sát vào nàng, thần bí mà tự hào nói, "Mới vừa rồi, bọn chúng lấy chân đá ta......"
Đường Ngọc phản ánh lại, cũng theo bản năng duỗi tay sờ sờ bụng mình, "Ngay vừa rồi sao?"
Trần Thúc vẫn còn có chút kích động gật đầu.
Đường Ngọc cười nói, "Thai động, trước đây Sơ Lục cũng vậy......"
Chỉ là nói xong, hai người đều nhìn về phía đối phương, Đường Ngọc cũng không biết vì sao nhớ lại, nhưng cũng từ từ kể ra, "Cũng là thời điểm nhiều hơn năm tháng bắt đầu động, lúc ăn cơm xong là rõ ràng nhất."
Mới vừa rồi bọn họ mỗi người ăn một chiếc bánh......
Trần Thúc bừng tỉnh đại ngộ.
Đường Ngọc lại nói, "Lớn chút nữa, nói chuyện với con, nhẹ nhàng vỗ vỗ, có khi con sẽ đáp lại."
Vẻ mặt Trần Thúc khát khao.
Đường Ngọc bất giác cười rộ lên.
Trần Thúc than nhẹ, "A Ngọc, hình như ta bỏ lỡ rất nhiều thứ......"
Đường Ngọc cũng nhìn hắn, "Không có a, bây giờ, không phải ngươi ở ngay đây sao?"
Trần Thúc cười cười, mềm nhẹ ôn hòa hôn lên môi nàng, thật lâu sau mới buông ra, cái gì cũng chưa nói, cũng giống như hiện giờ, cái gì cũng không cần nói nữa......
Trần Thúc muốn lưu lại giờ khắc ấm áp này, liền ôn nhu thay đổi đề tài, "Vừa rồi nàng muốn nói cái gì, kết quả bị ta đánh gãy?"
Đường Ngọc cũng mới nhớ tới, vừa rồi nàng mơ hồ nhớ tới cái gì, nhưng thần sắc nàng có chút cổ quái, cũng không được tự nhiên, "Chỉ là, nhớ tới một ít việc trước đây......"
Trần Thúc tò mò cười cười, "Chuyện gì trước đây?"
Mày Đường Ngọc hơi hơi nhăn lại, "Nhất định phải nghe sao?"
"Nghe a." Mới có giao tiếp cùng hài tử trong bụng, Trần Thúc đang lúc vui mừng
Đường Ngọc nắm tay ho nhẹ hai tiếng, "Hình như quên rồi."
Nếu nàng quên thật cũng không phải dáng vẻ này, Trần Thúc vạch trần, "Đường Ngọc, nàng nói dối."
Đường Ngọc nén giận, nhưng hắn bám riết không tha, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa tòa nhà, Đường Ngọc nhẹ giọng thở dài, "Đánh chuột núi......"
Chuột núi?
Khi Trần Thúc bỗng nhiên phản ứng lại, toàn bộ mặt đều hồng thấu.


— QUẢNG CÁO —