Cẩm Nang Giả Ngoan Của Kẻ Điên

Chương 16



Thẩm Vu Hoài vừa kết thúc công việc, nghe vậy hỏi lại: "Hỏi bạn của Nhan Khải Lân, cậu ta nói cho anh biết."

Mắt của Trần Kỳ Chiêu nhìn lại điện thoại di động một lần nữa, không để ý trả lời: "Ồ."

Đúng là vòng bạn bè của Nhan Khải Lân có qua lạivới của cậu, hỏi số điện thoại cũng không kỳ lạ.

Cậu bất ngờ là Thẩm Vu Hoài tìm cậu, mà không tìm những người khác.

Hai người ăn cơm xong, Thẩm Vu Hoài lái xe đưa cậu về trường học, sau khi đến trường Thẩm Vu Hoài mới quay về Viện Nghiên cứu.

Trần Kỳ Chiêu còn chưa về đến ký túc xá, đã nhìn thấy Nhan Khải Lân đứng ở dưới lầu, nhìn thấy cậu ta chạy thật nhanh tới: "Mẹ nó, vừa rồi em gọi điện thoại cho anh, sao không gọi lại cho em?"

Quá nhiều cuộc gọi làm phiền, sau đó cậu đã bật chế độ máy bay.

Trần Kỳ Chiêu nhìn thấy bộ dáng thở hổn hển của cậu ta, kỳ lạ nói: "Có chuyện gì hả?"

"Đương nhiên là có, anh trai anh ở trên lầu, chờ anh ngay tại cửa ký túc xá."

Nhan Khải Lân tắm xong nghe thấy tiếng gõ cửa nghĩ Trần Kỳ Chiêu về, kết quả mở cửa thì thấy tượng phật lớn Trần Thời Minh, khỏi phải nói việc này quá đáng sợ. Cậu ta giải thích: "Anh ấy đến đây được hơn nửa tiếng rồi, hình như có việc tìm anh nhưng gọi điện thoại anh không nghe, thế là hỏi chuyện với em."

Trần Kỳ Chiêu ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà ký túc xá: "Anh ấy vẫn ở đây à?"

"Vẫn còn." Nhan Khải Lân nói: "Anh trai anh còn dữ hơn anh em, em mới mời anh ấy vào ký túc xá ngồi, kết quả anh ấy bắt đầu hỏi vài ba câu, nói lố thì như thẩm vấn, hỏi buổi chiều ở trường đua xe nhóm chúng ta đã làm gì."

Cậu ta nói: "Nhưng mà em thấy anh ấy như đến hỏi tội, nên tìm cớ đi xuống dưới, tính báo tin cho anh, chúng ta có thể tránh thì tránh, có một số việc cứng rắn sẽ phải chịu khổ."

Trần Kỳ Chiêu ồ một tiếng, mặc kệ Nhan Khải Lân ngăn cản, đi thẳng lên lầu.

Nhan Khải Lân ở phía sau không ngăn được, đành phải đi theo sau xem tình huống.

Đến cửa phòng, Trần Kỳ Chiêu nhìn thấy Trần Thời Minh.

Quần áo trên người anh vẫn chưa thay đổi, ăn mặc nghiêm túc như vậy đứng ở cửa, sinh viên cùng tầng đi ngang qua không nhịn được nhìn sang.

Trần Kỳ Chiêu không lên tiếng, đi lên trước mở cửa phòng ngủ.

Trần Thời Minh thấy Trần Kỳ Chiêu, thấy cậu không đóng cửa vì thế đi theo vào.



Nhan Khải Lân vốn đang muốn vô góp vui, nếu đánh nhau sẽ can ngăn, kết quả chưa đợi cậu ta đi vào, cửa phòng đã đóng rầm lại.

"???"

Phòng thật sạch sẽ, đây là lần đầu tiên Trần Thời Minh bước vào phòng trong trường của Trần Kỳ Chiêu, so với trong nhà, có thể nói phòng của trường học quá đơn giản chỉ có giường và máy tính. Anh ấy đưa mắt đánh giá xung quanh, cuối cùng dừng lại trên giá sách bên cạnh mép bàn máy tính, có đặt sách chuyên ngành như tài chính quản trị kinh doanh được để ngăn nắp, thậm chí còn có những ngăn để đầy văn kiện tài liệu.

Trần Thời Minh cũng đã từng trải qua thời đi học, giá sách dùng hay không dùng sẽ có sự khác nhau, anh ấy không thể không nhìn ra được điểm này, hơn nữa trên bàn còn để giấy nháp đã viết, anh ấy không thấy rõ viết gì ở trên, nhưng có thể nhìn ra hình như chủ nhân của bản nháp có tính toán hoặc là chuẩn bị làm cái gì đó.

Nếu là trước kia, Trần Thời Minh nghĩ Trần Kỳ Chiêu dùng máy tính chỉ để lên mạng chơi trò chơi, không thật sự chuyên tâm học kiến thức chuyên ngành, thậm chí anh ấy còn lo lắng có nên mời gia sư cho Trần Kỳ Chiêu hay không.

"Chuyện ở trường đua xe anh đã cẩn thận điều tra, cũng hỏi bạn của em." Trần Thời Minh thu hồi ánh mắt, trở lại chuyện chính: "Chuyện này anh xin lỗi với em, là anh không biết tình huống từ đầu đến cuối trước đó như thế nào, anh hiểu lầm em."

Trần Kỳ Chiêu cởi áo khoác đi vào nhà vệ sinh, nghe vậy thoáng nghiêng đầu: "Anh còn có thể xin lỗi hả?"

Trần Thời Minh mặc kệ giọng điệu của cậu, nói tiếp: "Vấn đề của anh, theo lý nên xin lỗi."

Trần Kỳ Chiêu không để ý đến anh ấy, đi thẳng vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay quần áo trên người ra, cuốn thành một cuộn nhét vào máy giặt.

Khi đi ra Trần Thời Minh còn đứng đó, Trần Kỳ Chiêu đè nén cảm giác không thể giải thích trong lòng, cậu bỏ qua chủ đề này, nói thẳng: "Bên điện tử Nhuệ Chấn đến đây bàn chuyện hợp tác, nói rằng muốn mượn Viện Khoa học và Kỹ thuật của công ty làm kênh hợp tác gì đó."

Chuyện của Tần Hành Phong vốn đã không ổn, ban đầu Trần Thời Minh tính điều tra rõ ràng sau đó nói cho Trần Kỳ Chiêu, thấy cậu qua lại gần với Nhuệ Chấn và Tần Hành Phong như vậy, không khỏi nhíu mày: "Em tránh xa thằng nhóc nhà họ Tần một chút, cậu ta không sạch sẽ."

Trần Kỳ Chiêu đổi quần đùi và áo ngắn tay, vừa đi vừa lau tóc: "Có ai trong bạn bè của em là sạch sẽ? Không phải đều là không đứng đắn à? Chuyện hợp tác thì sao, anh sẽ không cản em chứ?"

Tối nay Trần Thời Minh bình tĩnh khó có được, không bị lời của Trần Kỳ Chiêu làm cho tức giận, hoặc là nói Trần Kỳ Chiêu của bây giờ không giống với trước kia. Thì ra trước đây cậu chỉ là một đứa trẻ vị thành niên dễ nổi giận, mà hình như bây giờ ngoan hơn một chút.

Cũng bởi vì vậy, thấy Trần Kỳ Chiêu "im lặng" một hai tháng, lại nghe được tin cậu đi chơi bời lêu lổng mới vô cùng tức giận.

"Không cản, anh sẽ không can thiệp vào hạng mục của em. Nhưng mà Nhuệ Chấn không sạch sẽ, anh sẽ để Tiểu Từ giúp em..." Vốn Trần Thời Minh muốn nói thêm, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ hỏi: "Đã ăn cơm chưa?"

Đột nhiên Trần Kỳ Chiêu nghe câu này hơi sửng sốt: "Ăn rồi."

"Ăn rồi thì nghỉ ngơi sớm một chút." Trần Thời Minh đứng lên muốn rời đi, bỗng nhìn thoáng qua vết dao rõ ràng trên cánh tay của Trần Kỳ Chiêu, không nhịn được mở miệng nói một chuyện khác: "Em chơi xe cải tạo anh không có ý kiến, không dính đến pháp luật và an toàn tính mạng anh cũng không xen vào nữa."

"Anh sẽ để Tiểu Từ tìm một huấn luyện viên cho em, bớt chút thời gian thi lấy bằng lái."

Bỗng nhiên Trần Kỳ Chiêu nói: "Anh ăn cơm chưa?"

"Không đói." Trần Thời Minh nhìn cậu: "Chúng ta bớt cãi hai câu, anh cũng không bị tức đến no."

Trần Kỳ Chiêu dừng mắt trên mặt Trần Thời Minh: "Làm nhiều việc mệt chết mệt sống như vậy, ngoài tăng ca anh còn có thể làm gì?"

Cậu đứng lên lấy di động trên bàn: "Ngoài miệng nói người khác ăn cơm ba bữa đúng giờ, chính anh thì sao, cho mình là người máy có thể xử lý công việc hai mươi bốn giờ thật hả? Đến ba mươi tuổi thì có mình anh chịu đựng."

Trần Thời Minh: "Em..."

"Em cái gì?" Giọng điệu Trần Kỳ Chiêu vẫn như cũ, cũng không thèm nhìn Trần Thời Minh: "Ngồi xuống, để đặt đồ ăn cho anh."

"Bún hay là mì?"

"...Bún."

Nhan Khải Lân thỉnh thoảng nhìn sang phòng bên cạnh, đợi ở ngoài hơn nửa tiếng, cậu ta mới tới cửa xem tình hình.



"Anh của anh đã đi..." Cậu ta mới vừa đẩy cửa phòng vào thì nhìn thấy lúc đầu trên bàn của anh Chiêu để rất nhiều sách đã bị dọn đi, Trần Thời Minh ngồi co đôi chân dài lại, tay cầm một đôi đũa dùng một lần cực kỳ không phù hợp với thân phận của anh.

Nhan Khải Lân không mù, nhận ra tô bún kia là ở quán ăn khuya có thể thấy bất cứ chỗ nào ở cổng trường.

"Em đi nhầm cửa, em đi đây."

Trần Thời Minh: "Anh nhớ đứa nhỏ nhà họ Nhan trước kia không như thế..."

Trần Kỳ Chiêu nhìn thoáng qua cửa Nhan Khải Lân đóng, mở miệng: "Không ngu hả?"

Con đường tu hành của Đại Thánh Phụ ngu ngốc giống như cậu ta trước kia.

Ăn cơm xong không bao lâu, Trần Thời Minh rời đi.

Trần Kỳ Chiêu tiễn người đi, nhìn chỗ anh ấy vừa mới ngồi vài giây, cười mỉa nói: "Trẻ tuổi một chút đúng là dễ nói chuyện."

Cậu lần lượt xóa bỏ các thông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa trả lời, chuyển về màn hình wechat để trả lời tin nhắn, bỗng nhiên thấy một chấm đỏ ở vị trí số liên lạc, cậu nghĩ ai đó kết bạn lung tung, đang muốn nhấn từ chối thì bất ngờ nhìn thấy một avatar quen thuộc.

—— Là Thẩm Vu Hoài.

Trợ lý Từ tăng ca đêm khuya, không chỉ phải điều tra chuyện ở trường đua xe, còn phải hộ tống sếp của mình đến trường đại học S hóng gió.

Khác nhau là sếp vào phòng ngủ nói mát, còn anh ta ở bên ngoài hứng gió nóng.

Thật vất vả đợi đến hơn mười một giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy hình bóng đi đến cuối bãi đậu xe, vừa định mở cửa cho sếp thì thấy sếp đi ngang qua anh ta đến thùng rác cách mười mét, ném tất cả những thứ trong tay vào thùng rác.

Hình như là một cái hộp thức ăn bán bên ngoài.

Trần Thời Minh: "Sao thế?"

Trợ lý Từ: "Không ạ..."

Anh ta do dự có nên đưa giấy cho sếp lau tay hay không thì nghe thấy giọng nói nghiêm túc của sếp vang lên.

"Điều tra điện tử Nhuệ Chấn một chút." Trong giọng nói Trần Thời Minh mang theo vài phần nghiêm nghị: "Thêm cả bên Viện Khoa học và Kỹ thuật kia, đừng để rút dây động rừng."

Trợ lý Từ nghiêm túc lên, bỏ khăn giấy vừa lấy ra vào túi quần: "Vâng, lúc về tôi sẽ lập tức sắp xếp."

-

Gió mát hiu hiu, ánh nắng sáng lạn.

Tần Hành Phong ngồi trong văn phòng, vẻ mặt âm trầm nhìn tin nhắn, là anh trai nhà họ Tần gửi tới cho anh ta, trong những hàng chữ đều là lời châm chọc.

Trừ những lời này, còn có thêm một đoạn video quay tình huống ở trường đua xe ngoại ô của nhà họ Trần vào chủ nhật tuần trước. Người quay video chắc là người có thù với xe của Trần Kỳ Chiêu, có thể thấy rõ anh ta và Trần Kỳ Chiêu qua kính chắn gió, hơn nữa cũng quay được hình ảnh anh ta mềm chân lúc xuống xe.

Video này được quay vào chủ nhật tuần trước, ngày hôm sau lúc lướt vòng bạn bè anh ta mới phát hiện, liên hệ với đối phương xóa đi. Mà giọng đối phương bên kia cứ toe toét, nói thẳng rằng nếu xóa video thì hơi tiếc, nhưng đã nhiều ngày qua, video này bị lan truyền, nhất là khoảnh khắc anh ta khụy chân lúc rời chỗ ngồi trên xe đua, đều bị mọi người biết.

Lại truyền đến nhà họ Tần, làm cho anh ta trở thành trò cười trong nhà họ Tần, một đám chê cười anh ta không biết xấu hổ chen chân vào giới thượng lưu, đến cuối cùng còn như quỳ gối trước mặt người khác, nói ra thật mất mặt nhà họ Tần.

"Tôi biết video là do Lưu Khải truyền đi." Giọng Tần Hành Phong tức giận: "Chuyện này tôi sẽ không để yên cho anh ta, gần đây không phải anh ta muốn mở một quán bar à? Cậu giúp tôi tìm cách, làm chuyện này của anh ta thất bại. Còn Trình Vinh, nhà họ Tần nhìn thấy video này không thể thiếu anh ta ra sức, cậu giúp tôi chuyện này, sau khi xong việc này tôi sẽ xử lý chuyện đấu thầu trung tâm thương mại A giúp cậu."

Người ở đầu bên kia điện thoại đồng ý thật sảng khoái.



Tần Hành Phong vừa cúp điện thoại, lửa giận không có chỗ phát tác, lúc này người phụ trách Vương của điện tử Nhuệ Chấn lại gọi điện thoại đến.

Người phụ trách Vương nói: "Tiểu Tần, chuyện này cậu làm rất tốt, người của chúng ta đã kết nối được với Viện Khoa học và Kỹ thuật."

Tần Hành Phong hơi giật mình: "Chuyện nào?"

"Còn có thể chuyện nào nữa? Thì chuyện của Trần Kỳ Chiêu, không phải tuần trước cậu và cậu ta đến trường đua xe ở ngoại ô à?" Trong giọng nói của người phụ trách Vương tràn đầy khen ngợi Tần Hành Phong: "Lần trước cậu còn khiêm tốn nói với tôi không làm được, hôm nay người phía dưới nói với tôi đã làm xong. Trần Kỳ Chiêu đã nới miệng, hình như mấu chốt nhất của Viện Khoa học và Kỹ thuật bên kia là khẩu lệnh của Trần Kiến Hồng, hợp tác rất thuận lợi."

Tần Hành Phong nhớ đến hành động gần như điên cuồng của Trần Kỳ Chiêu ở trong xe thể thao, trong lòng vẫn sợ hãi mà nói: "Thật... thật sao?"

Người phụ trách Vương cười nói: "Chuyện này cậu làm rất tốt."

Tần Hành Phong có chút kinh ngạc, lúc ấy anh ta cũng chỉ nhắc tới một chút, Trần Kỳ Chiêu không hề đáp lại ngay trước mặt. Sau đó còn xảy ra chuyện này, anh ta ở trường đua xe không lâu đã quay lại, vốn tưởng rằng còn phải lôi kéo Trần Kỳ Chiêu vài lần nữa, không nghĩ tới bên Trần Kỳ Chiêu lại nhả ra, tất cả đều thuận lợi như vậy...

Nhớ đến vài lần ở chung với Trần Kỳ Chiêu, trong lòng Tần Hành Phong có một cảm giác không tự nhiên, anh ta hỏi: "Bên Trần Kỳ Chiêu nói gì?"

Người phụ trách Vương: "Còn nói gì được chứ?"

"Trần Kỳ Chiêu này rất kỳ lạ..." Tần Hành Phong nói: "Tôi cảm giác cậu ta hơi không bình thường."

Người phụ trách Vương kia im lặng, lại nói: "Không bình thường không phải là chuyện tốt à?"

Tần Hành Phong: "Ý của tôi là có phải đầu óc của cậu ta có vấn đề không? Tôi cảm thấy tinh thần của cậu ta không được bình thường."

Người phụ trách Vương lại nói: "Nếu cậu ta bình thường, chúng ta sẽ rất khó đối phó với cậu ta. Người nhà họ Trần bình thường, có ai là hiền lành?"

"Cậu đừng suy nghĩ nhiều, cậu ta bình thường hay không chả liên quan đến chúng ta, có thể thành thật gia nhập với chúng ta là tốt nhất."

"Có lẽ là tôi thật sự nghĩ nhiều." Tần Hành Phong nghe người phụ trách Vương nói như vậy, cảm thấy tự mình làm lớn chuyện lên.

Trần Kỳ Chiêu cũng chỉ là đứa nhóc mới vào đại học, tính tình quái dị, cũng không phải là loại quái vật như Trần Thời Minh, anh ta sợ cái gì.

"Loại phú nhị đại như bọn họ càng chơi càng điên cuồng, năm kia đứa trẻ nhà họ Lý chơi thể thao mạo hiểm còn chơi thành tai nạn chết người." Người phụ trách Vương nói: "Hơn nữa, nếu cậu ta là người thông minh, tiêu tiền như nước để đàm phán hạng mục với chúng ta, nếu thật sự có vấn đề thì lúc đầu sẽ không bàn chuyện hợp tác với chúng ta."

Hai người nói chuyện xong, người phụ trách Vương nói cho Tần Hành Phong những chuyện cần phải làm tiếp theo, như cách tốt nhất là lợi dụng con đường nhà họ Trần để thâm nhập vào bên trong, đến lúc đó tạo ra một lỗ hổng tài chính, vậy thì phía nhà họ Trần vướng vào điều khoản hợp đồng chỉ có thể cùng gánh chịu.

Mọi chuyện đều diễn ra theo đúng kế hoạch của họ, còn lại đó là đưa hạng mục này hoạt động thành một cái động không đáy.