Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt (Gả Cho Ác Quỷ)

Chương 37: Gả cho sư đệ



Edit & Beta: SwaniSwania.

Chương 37: Gả cho sư đệ (13).

Quán rượu bên trong khách điếm người đông như mắc cửi, tiên sinh kể chuyện bàn luận trêи trời dưới biển, từ chuyện trong tay Tống Thải Lan có bản đồ kho báu lang huyên bảo địa nói tới tiền triều Hà Tây cùng thế gia Vệ thị, thậm chí còn ngông cuồng ngôn luận thiên tử đương triều. Đám người võ lâm phía dưới nhảy cẫng hoan hô, không có nửa điểm kính nể nào.

Có thể thấy được, uy nghiêm đương triều gần như bằng không.

Hôm nay Bùi Hồi cùng Tạ Tích đi đến bên trong địa phương náo nhiệt nhất Bình Giang thành, người sau vừa đến tửu lâu thì dặn dò đồ nhắm rượu, căn dặn Bùi Hồi một câu rồi quay đi lẫn vào trong đám người biến mất không còn tăm hơi. Bùi Hồi biết hắn đến đây vì có chuyện quan trọng nên cũng không ngăn lại, một thân một mình ở trêи lầu chiếm một bàn, nhìn cả sảnh dưới lầu đang reo hò khen hay.

Chợ Bình Giang thành ở phía đông tiếp giáp với Tống gia trang, lúc thường khá là náo nhiệt. Mấy ngày gần có không ít giang hồ võ lâm nhân sĩ tràn về, hiện ra càng náo nhiệt. Trêи đường phố dòng người chen chúc xô đẩy, người người nhốn nháo, bất kể là ai cũng sẽ không ngờ bên trong Bình Giang thành bị ít mất gần một nữa nhân khẩu. Vốn Bùi Hồi cũng không phát hiện ra, mà Tạ Tích cố ý dẫn y đi vòng một đoạn đường, trêи đường đi qua một hẻm nhà dân, mười phòng thì hết chín phòng trống không.

Bùi Hồi hiếu kỳ, vừa thuận miệng hỏi. Tạ Tích cười mà không nói, trực tiếp dẫn hắn xuyên qua con hẻm đi đến chợ náo nhiệt ở phía đông. Lúc này hắn đi xử lý chuyện quan trọng, chỉ còn một mình Bùi Hồi thu thập đồ nhắm rượu trêи bàn, tiện đường nghe một chút tin tức không biết thực hư phía dưới. Trong lòng đếm kỹ có bao nhiêu người võ lâm tham dự vào, nghe đến cuối cùng mới tính toán một chút, toàn bộ môn phái thế gia trong chốn giang hồ có chút thanh danh hầu như đều tới.

Toàn bộ môn phái thế gia đều tới, nhưng không thấy quan phủ có hành động gì, thật là kỳ quái.

Chính ngay lúc Bùi Hồi đang thấy khó hiểu, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào ầm ĩ, trong khách điếm liền có thật nhiều người đi ra ngoài xem trò vui. Phía dưới có người ném cho hầu bàn một ít tiền, sai hắn trước tiên đi nghe ngóng thử. Hầu bàn nhận tiền xong lập tức đi ra ngoài, nửa khắc đồng hồ sau trở về báo là có hai môn phái lớn tại đầu đường gặp gỡ, đội ngũ mênh ʍôиɠ cuồn cuộn đem đường chặn lại, không ai nhường ai, cứ như vậy mà nháo lên.

Đi ra giang hồ du lịch gần một tháng, nghĩ lại những lúc Tạ Tích thỉnh thoảng nhắc nhở, Bùi Hồi rốt cục tin tưởng mấy môn phái võ lâm căn cơ không hơn trăm năm, chỉ mới mấy chục năm thích bày ra vẻ phô trương. Hơn nữa đua đòi thành phong trào, quan hệ một tầng lại thêm một tầng, vốn là xuất thân dân thường lại nói rằng có huyết thống Vương tộc tiền triều, làm trò cười cho người trong thiên hạ mà còn không biết.

Bỗng nhiên dư quang khóe mắt thoáng nhìn một bóng người đứng ở bên cạnh, Bùi Hồi quay người, nhìn thẳng chính diện nam nhân trước mắt. Tướng mạo bất phàm, quần áo khiêm tốn nhưng vải vóc hào hoa phú quý, nội lực thâm hậu, cười đến quá giả tạo. Hơi nghiêng đầu, đánh giá người trung niên đi theo ở phía sau nam nhân này, huyệt thái dương nhô lên, võ công cao cường, khí tức trầm ổn, tựa hồ đang che giấu bất mãn đối với y.

Hắn tự mình ngồi ở đối diện Bùi Hồi, cười nói: "Tại hạ là Thuần Vu Tranh."

Ánh mắt Bùi Hồi khẽ giao động, không ngoài ý muốn hắn sẽ xuất hiện tại Bình Giang thành.

Thuần Vu Tranh: "Ở Lương Khê trấn, một kiếm chém giết hơn trăm võ giả, diệt trừ tà giáo, Bùi thiếu hiệp có tinh thần võ hiệp lại cang đảm, kiếm thuật càng là đạt tới đỉnh cao, không thua Tạ Tích của Tiêu Dao Phủ." Hắn dừng lại chốc lát, lại nói: "Nghe nói Bùi thiếu hiệp cùng Tạ phủ chủ là huynh đệ cùng môn phái?"

Bùi Hồi ngước mắt: "Phải thì làm sao?"

Thuần Vu Tranh xua tay: "Vốn không phải là chuyện mà người ngoài như bọn ta có thể bàn luận, chỉ là ——" vừa đúng lúc toát ra thần sắc bất bình, dường như thật sự vì Bùi Hồi mà bất bình dùm, ôm vẻ mặt đáng tiếc. "Tạ phủ chủ khinh người quá đáng, cái danh thật sự chỉ xứng với ngụy quân tử."

Bùi Hồi kiên quyết phủ định: "Tạ sư đệ là chính nhân quân tử, công tử ăn nói cẩn thận."

Thuần Vu Tranh cười nhạo: "Nếu như hắn là chính nhân quân tử thì làm sao lại đoạt đi chiến tích của ngươi, công lao của ngươi, quay đầu liền gom hết mọi chuyện tốt lên đầu mình? Nếu như hắn thật sự coi ngươi là là sư huynh, dù là có một chút tình nghĩa đồng môn cũng sẽ không lấy oán trả ân."

Bùi Hồi còn nghi vấn do dự: "Có ý gì?"

Thuần Vu Tranh: "Bùi thiếu hiệp còn không biết chuyện diệt trừ tà giáo ở Lương Khê trấn được truyền ra bên ngoài thành truyền thành bộ dáng gì sao? Ngoại giới kháo nhau rằng, người diệt trừ tà giáo là Tạ Tích, mấy người ngày đó được ngài cứu đều nói là do đại đệ tử Côn Lôn Ngọc Hư cứu, qua ngày thứ hai lại đều đổi thành Tạ Tích. Phong Vũ lâu đối với chuyện này im lặng không nói gì, nhưng cũng chưa từng thừa nhận qua. Muốn nói chuyện này không do người bày mưu đặt kế, không có ai cố ý dẫn dắt chiều gió, ngài tin sao?"

Bùi Hồi: "Không nhất định chính là Tạ sư đệ làm."

Thuần Vu Tranh thương hại nhìn ánh mắt y toát ra vẻ cao cao tại thượng, hành động này có thể dễ dàng làm tức giận người khác. Nếu như Bùi Hồi không quan hệ tốt cùng Tạ Tích như vậy, hoặc nếu như nghe lời đồn thế như nước với lửa, thì bị ánh mắt thương hại này làm cho tức giận, e sợ rằng ngay lập tức liền tin tưởng lời hắn nói, liền có khả năng trở mặt thành thù với Tạ Tích.

"Năm đó, Tạ phủ chủ dùng bộ kiếm pháp Tiêu Dao tự nghĩ ra diệt trừ Hồng Y tà giáo, nổi danh thiên hạ. Hôm nay, sư huynh của hắn, cũng chính là Bùi thiếu hiệp ngài dùng phương thức tương tự nổi danh thiên hạ, nhưng dùng vẫn là kiếm pháp Côn Lôn chính thống. Với thiên phú kiếm đạo của ngài, không sớm thì muộn sẽ che giấu ánh sáng của Tạ phủ chủ. Thấy tình huống như vậy, lẽ nào hắn còn không vội vã? Đối với ngài cũng không có phòng bị sao?" Thuần Vu Tranh cười cười: "Có lẽ là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng ngài thật sự không nghi hoặc à? Rõ ràng là công lao của ngài, cũng là cơ hội ngài nổi danh thiên hạ, vì sao Tạ phủ chủ phải cướp đoạt?"

Bùi Hồi rũ mắt, cũng không trả lời. Nhìn có vẻ khó chơi, đã thấy Thuần Vu Tranh hài lòng. Hắn đứng dậy thở dài nói: "Đáng tiếc thật, Bùi thiếu hiệp dùng chân tâm đối đãi, lại gặp phải kẻ lòng muông dạ thú." Nói xong, cáo từ rời đi. (Dùng cách chia rẻ ấu trĩ ghê =)))

Thuần Vu Tranh chân trước rời đi tửu lâu, chân sau người trung niên đi theo liền hỏi: "Chủ công, hắn sẽ tin chứ?"

"Có tin hay không không quan trọng, chỉ cần trong lòng có hoài nghi là được." Giữa người và người không thể chịu được sự hoài nghi, chỉ cần có vết nứt, tín nhiệm đổ nát chỉ là chuyện sớm hay muộn. Kiếp trước Bùi Hồi vì tình nghĩa đồng môn nên lựa chọn trợ giúp Tạ Tích, đời này, tín nhiệm đổ nát, trở mặt thành thù, y làm sao còn trợ giúp Tạ Tích nữa?

Thuần Vu Tranh cười đắc ý lộ ra trào phúng, tâm tình thật tốt, liền chờ xem trò phản bội của hai người kia. Kiếp trước xác thực Tạ Tích không có tâm tư vấn đỉnh thiên hạ, nhưng đối với Thuần Vu Tranh mà nói vẫn là tồn tại một kẻ chướng mắt. Trọng sinh trở về ngày này, vốn là do dự có nên lôi kéo Tạ Tích hay không, lúc biết chuyện thì đã hạ cổ độc với hắn rồi, Thuần Vu Tranh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó hắn liền rõ ràng căn bản chính mình không có khả năng buông tha Tạ Tích, không chỉ bởi vì kiếp trước hết lần này tới lần khác bại ở trong tay hắn, cũng bởi vì Tạ Tích thanh danh quá nổi. Người đệ nhất thiên hạ? Ngoại trừ đế vương, người phương nào có thể dám xưng đệ nhất thiên hạ?

Về phần Bùi Hồi, phải nói rõ lúc mới bắt đầu hắn còn có tâm tư mời chào, kèm theo sự thuận lợi biết trước mọi chuyện sau khi sống lại, đem chuyện kiếp trước chưa phát triển thành kẻ thù mà giết, Thuần Vu Tranh bắt đầu bành trướng tự tin và hư vinh căn bản không quan tâm đến người chưa trưởng thành như Bùi Hồi. So với chiêu mộ tới bên người, vẫn là nhìn bọn họ tự giết lẫn nhau, cuối cùng tự hủy diệt bản thân càng thú vị hơn.

Không thể không nói, Thuần Vu Tranh người này thật tính toán chi li, tâm nhãn nhỏ như lỗ kim. Phàm là ai kiếp trước đắc tội qua hắn, kiếp này đều bị hắn dùng các loại thủ đoạn giết chết. So với trực tiếp giết chết Bùi Hồi cùng Tạ Tích, Thuần Vu Tranh càng muốn đem hơn bọn họ đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Đáng tiếc là hắn không biết tính cách của Bùi Hồi, lại càng không biết mối quan hệ giữa hai người. Nếu như hắn tự sát muộn một chút, có lẽ sẽ biết quan hệ giữa hai người, cũng không phải là dăm ba câu có thể gây xích mích. Thì như vậy hắn sẽ thay đổi một phương thức khác tới đối xử hai kình địch kiếp trước này, e rằng mới có thể thành công.

Đáng tiếc, không có nếu như.

Hiện nay các môn phái võ lâm đấu đá lẫn nhau, đồng môn học theo răm rắp, đấu đá hãm hại dẫm đạp không phải chuyện lạ gì. Cũng không nói là không có tình nghĩa đồng môn, chỉ là quá ít, hơn nữa không chịu nổi thử thách lợi ích. Khi loại quan hệ dị dạng này quá nhiều đến mức trở thành chuyện bình thường, rất nhiều người cũng sẽ coi là bình thường. Bởi vậy, Thuần Vu Tranh mới chọn ly gián Bùi Hồi cùng Tạ Tích, ai bảo môn phái võ lâm Trung Nguyên làm cho hắn thấy, đó là đồng môn tranh chấp lợi ích.

Năm mạch Côn Lôn là cái môn phái lánh đời, người trong môn không màng danh lợi, tình nghĩa đồng môn thâm sâu, không dễ dàng bị gây xích mích ly gián. Chỉ vì thanh danh không nổi nên mới không có người nhận ra hay biết đến.

Còn nữa, tín nhiệm của Bùi Hồi đối với Tạ Tích đã gần như mù quáng nông nỗi, tuy rằng chính y cũng không cho là vậy, nhưng bởi vì hai người qua lại quá ít cho nên đến nay cũng không có bị phát hiện. Ở trong lòng Bùi Hồi, Tạ Tích là một người đáng tin cậy, có sự đảm đương như bậc chính nhân quân tử, khiêm tốn lễ độ, ôn nhuận như ngọc, làm việc bất kham, dù có bao nhiêu nhân từ, thiên phú kỳ quái cũng không cậy tài khinh người.

Một phẩm chất hiếm thấy cỡ nào!

Bùi Hồi căn bản không đem lời nói của Thuần Vu Tranh để trong đầu, gảy gảy đuôi kiếm buồn bực ngán ngẩm chờ Tạ Tích về.

Tạ Tích chậm rãi lên lầu, ngồi ở bên cạnh Bùi Hồi. Người sau liếc hắn một cái thì đem đầu xoay trở lại tiếp tục xem tiên sinh dưới lầu kể chuyện, vừa vặn tiên sinh kia kể chuyện nhắc tới mấy năm trước Tạ Tích diệt trừ tổng đàn Hồng Y giáo cùng chuyện hôm nay tại Lương Khê là một, phía dưới mọi người dồn dập reo hò khen hay. Liền chính vào lúc này, có một cô nương mặc hồng y chạy đến, nổi giận đùng đùng hô to: "Tại Lương Khê diệt trừ Hồng Y tà giáo, một kiếm chém giết hơn trăm võ giả cứu tất cả mọi người không phải là Tạ Tích! Y tên là Bùi Hồi! Đệ tử của Côn Lôn Ngọc Hư! Các ngươi không biết thì đừng có nói hươu nói vượn, ngươi — -- -- cái người kể chuyện này, tung tin lời đồn nói hưu nói vượn, ngày hôm nay ta liền phá nát sạp hàng của ngươi!"

Bùi Hồi nghi hoặc nhìn về phía cô nương hồng y kia, cũng đâu có quen biết nàng ta, nhưng lời nói của nàng rất bảo vệ y. Ngay lúc y đang muốn thò người ra xem rõ ngọn ngành, Tạ Tích liền chặn ở trước mặt. Bùi Hồi ngẩng đầu: "Tạ sư đệ?"

Tạ Tích thần sắc khó lường: "Sư huynh nhìn cái gì vậy?"

Bùi Hồi: "Phía dưới có một cô nương nhận ra ta, ta nghĩ không biết đã gặp nàng ta ở nơi nào."

"Sư huynh, nàng ta nhận ra ngươi, cũng không nhất định ngươi nhận ra nàng. Ta xem, có thể là nửa tháng trước tại trêи đỉnh núi ở Lương Khê được cứu ra, nên nhớ kỹ sư huynh." Hắn nhớ không lầm, cô nương hồng y phía dưới kia là Thiết Hồng Lan con gái của môn chủ phái Thanh Dương, thiên phú ngược lại không tệ. Tạ Tích liếc mắt nhìn Thiết Hồng Lan dưới lầu, triệt để che kín tầm mắt Bùi Hồi. Chỉ cứu nàng một mạng, nàng ta còn thật sự động tâm?

"Nàng vì sư huynh đính chính, xuất phát từ hảo ý, sư huynh không cần quấy rối nàng báo ân mới tốt." Tạ Tích liếc nhìn đồ nhắm rượu trêи bàn cơ hồ không được động tới, nói rằng: "Đồ nhắm rượu không hợp khẩu vị của sư huynh sao? Không bằng đi về nhà, ta tự mình làm cho sư huynh ăn."

Bùi Hồi do dự, cũng không phải vì Thiết Hồng Lan, y đến nay cũng không nhớ đã từng cứu cô nương nào, chỉ đơn thuần là tiếc đồ nhắm rượu trêи bàn chưa được dùng qua mà phải về. Tạ Tích liền nói rằng: "Tìm chủ quán xịn một cái hộp đựng đồ ăn gói mang về. Ta cũng chỉ làm một món ăn... Vừa vặn nghĩ đến phải làm đồ ăn gì."

Bùi Hồi nghiêng người hỏi: "Làm món gì?"

"Heo sữa quay."

Bùi Hồi khó hiểu.

Tạ Tích tuần tự gõ lên bàn dụ dỗ: "Đã từng ăn qua món có tên gà ăn mày (?) chưa? Cách làm heo sữa quay tương tự với món gà ăn mày, sắc nhập hổ phách, chân kim cùng loại, vừa vào miệng liền tan ra, gân thịt mềm mại, thịt tươi mới nhuyễn mềm. Dùng than củi nướng, mùi vị tùng mộc dung nhập vào thịt, miệng đầy mùi thơm ngát. Mọng nước không khô, bát trân mỹ vị (vị ngon như 8 món ăn quý hiếm cầu kỳ của hoàng tộc)."

Bùi Hồi tóm chặt ống tay áo Tạ Tích, trông ngóng nhìn hắn, cầm kiếm lên, thúc giục hắn: "Chúng ta mau quay trở về nhà." Quay đầu gọi hầu bàn lại, mua hộp gói đồ nhắm rượu trêи bàn. Rập khuôn từng bước đi theo phía sau Tạ Tích, còn ghét bỏ hắn đi quá chậm, chỉ thấy dưới lầu nhồi đầy một đám người không chen đi ra ngoài được, liền nhảy thẳng từ cửa sổ lầu hai xuống mặt đất, rời đi bằng hẻm sau, tốc độ cực kỳ nhanh.

Đang lúc Thiết Hồng Lan đập người kể chuyện kia lại nghe được tiếng Bùi Hồi giữa đám người huyên náo, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, chỉ thấy một tà áo lam bạch bay qua, tim nhất thời nhảy một cái. Lập tức chạy lên lầu nhưng lại chẳng thấy ai, hỏi được hành tung từ trong miệng hầu bàn liền chạy tới hẻm sau, nhưng chỉ thấy hẻm sau trống vắng, nửa bóng người cũng không thấy.

Thiết Phương Hồng thật vất vả chạy đuổi theo thở hồng hộc: "Sư muội, ngươi tìm cái gì vậy?"

Thiết Hồng Lan thất vọng mất mác, sắc mặt buồn mênh mang.

Thiết Phương Hồng không đành lòng, khuyên nhủ: "Sư muội, ngươi, ngươi buông bỏ đi."

Thiết Hồng Lan mạnh mẽ trừng mắt nhìn Thiết Phương Hồng, mạnh miệng nói: "Ta cũng không muốn làm kẻ vong ân phụ nghĩa như những kẻ khác!" Nói xong, hướng phố lớn chạy đi, xem thế kia như chưa từ bỏ ý tìm kiếm Bùi Hồi.

Thiết Phương Hồng bất đắc dĩ thở dài, sư muội mặc dù điêu ngoa tùy hứng nhưng là thiện tâm lạc quan, mấy ngày gần đây trong lòng có vẻ u sầu. Chỉ cần vừa nhắc đến chuyện ở Lương Khê bộ dáng nàng liền động dung, đại khái có thể đoán được là tâm sự nữ nhi. Nhưng là, chuyện kia chỉ là kinh hồng thoáng qua, làm sao có thể là thật chứ?

Bùi Hồi mang theo hộp cơm, trường kiếm ở phía sau lưng, chạy về phía trước một đoạn thì dừng lại. Chờ Tạ Tích ở phía sau chậm rãi đi tới, trong lòng lo lắng liền giục hắn. Tạ Tích đi tới bên cạnh y tiếp nhận hộp cơm, ước lượng hai lần, không tính nặng lắm.

"Sư huynh, vội như vậy cũng vô dụng. Nguyên liệu nấu ăn còn chưa chuẩn bị tốt."

Nghe vậy, Bùi Hồi mím chặt môi, tuy rằng không nói lời nào, nhưng mà trong mắt có chút thất vọng. Tạ Tích lại nói: "Chờ một chút, ta đã dặn dò người đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, sau khi trở về có thể lập tức làm heo sữa quay."

Ánh mắt Bùi Hồi liền sáng, bước chân chậm rãi tiêu sái, thận trọng gật đầu: "Ta chỉ là không muốn lãng phí thời gian thôi."

Tạ Tích: "Sư huynh nói rất đúng." Ngược lại không có tùy tùy tiện tiện đối với cái người nhất kiến chung tình với sư huynh, thật làm người khác chướng mắt, sư huynh nói cái gì đều là cái đó. Tạ Tích tâm tình thả lỏng, tâm trạng tốt hơn thưởng thức cảnh Xuân ở Bình Giang.

Bọn họ đi qua hẻm nhà dân, một bên là dân cư, một bên khác là con sông dài. Giữa sông bơi một đám vịt, liễu bên bờ sông rủ nhẹ trêи mặt sông. Vốn nên là náo nhiệt, nhưng chỉ có mấy người tụm năm tụm ba, đến mấy đứa nhóc chơi đùa cũng đều không có.

Đây chính là nơi làm Bùi Hồi cảm thấy kỳ quái, Bình Giang Đào Ổ tốt xấu gì cũng là thành trấn có danh tiếng, khu tập trung cư dân dĩ nhiên ít người như vậy. Bùi Hồi nghiêng đầu nhìn Tạ Tích, người sau ngắm cảnh Xuân, cũng không có biểu tình kỳ quái. Y không khỏi mở miệng dò hỏi: "Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"

Tạ Tích cười nhạt: "Hửm?"

Bùi Hồi chỉ vào khu dân cư: "Chỉ có hai, ba người, đến cả mấy đứa nhỏ cũng không thấy đâu."

Tạ Tích: "Khả năng quan sát của sư huynh thật nhạy bén. Tống gia trang là đại trang đệ nhất Giang Nam, cũng là phú thương giàu nhất một vùng, thường xuyên giao thiệp với võ lâm nhân sĩ. Người giang hồ cũng cần tiền bạc bên người, thì sẽ được Tống gia trang mời chào đến đây trở thành môn khách. Người giang hồ có nhiều, quan phủ cũng không quản, dễ dàng gây sự. Cho nên, một khi phát hiện Bình Giang thành tràn vào một lượng lớn người giang hồ, bách tính nơi này sẽ chạy ra thành quách bên ngoài cách đây mười dặm ở nơi sâu nhất trong rừng đào mà tị nạn."

Phần lớn khu vực Bình Giang Đào Ổ bị Tống gia trang thu thành phạm vi thế lực của mình, kể cả cửa hàng ở chợ có hơn một nửa bị lũng đoạn. Bởi vậy bách tính bên trong thành trấn bình thường cũng không nhiều, mười mấy năm qua, bọn họ lục tục chuyển tới thành quách ở ngoài cư trú, vì vậy cùng nơi này nhìn qua có không quá nhiều dân cư.

Bùi Hồi ngờ vực: "Không có ai dẫn dắt, bách tính sẽ cam chịu mà rời đi?"

Quan phủ không làm, trừ phi nhân họa thiên tai, bách tính mới phải rời đi nhà của chính mình. Người giang hồ gây sự sẽ không tạo thành cục diện gây thương tổn lớn, mà người luôn mang tâm lý may mắn, cảm thấy được có nhiều người như vậy cũng không đến lượt mình xui xẻo. Nhưng mà ở đây, muốn bách tính toàn bộ thành trấn rời đi không có khả năng lắm.

"Tất nhiên là có người dẫn dắt." Tạ Tích đẩy ra cành liễu rũ trước mắt, tiện tay bẻ một nhánh. "Mẫu thân ta là y sư, y thuật cao minh. Nàng hàng năm đều sẽ tới Đào Ổ, nhàn hạ vô sự liền sẽ đến y quán chữa bệnh từ thiện, vô cùng được bách tính kính yêu. Người giang hồ sau khi nháo xong việc thì rời đi, không quản đến những bách tích này có chịu tổn thất hoặc bị đánh thương nhiều hay ít, phụ thân ta liền sẽ ra mặt trợ giúp. Cho nên nếu phụ mẫu ta khuyên bảo, bọn họ chắc chắn sẽ nghe."

"Mấy trăm người Tống gia trang bị diệt khẩu, rồi trong chớp mắt tràn vào nhiều người giang hồ như vậy, nháo đến lòng người hoảng sợ. Đơn giản làm cho bọn họ đến thành quách ở ngoài tị nạn, hơn nữa căn cứ theo trước mà phân tích, khả năng cao là Thuần Vu Tranh sẽ hạ độc chết người giang hồ. Dùng tính cách của hắn, không sẽ quan tâm bách tính trong thành."

Vi phòng ngừa cá lọt lưới, Thuần Vu Tranh có khả năng lớn sẽ dùng khói độc vây công Đào Ổ, tính mạng dân chúng vô tội bên trong thành trấn thì không được hắn để ở trong mắt. Bùi Hồi suy tư: "Quả nhiên." Thuần Vu Tranh mới là bụng dạ khó lường, tâm tư ác độc, còn dám đến trước mặt y châm ngòi ly gián, trào phúng Tạ sư đệ.

Hừ. Mặt Bùi Hồi lộ vẻ ghét bỏ: "Phải giết hắn."

Tạ Tích đem cành liễu trong tay cắm vào khe hở giữa cục đá với vòm cầu, nghe vậy quay đầu lại, lẳng lặng ngắm nhìn Bùi Hồi: "Sư huynh đều biết hết rồi nhỉ."

Bùi Hồi: "Biết cái gì?"

Tạ Tích rũ mắt, cành liễu vừa mới bẻ tới lá đã có chút khô héo, mất đi màu xanh nhạt xinh đẹp. Hắn đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt lên cuốn lá cây mềm mại, ôn nhu như đang vuốt ve hai má tình nhân. "Rõ ràng tại Lương Khê người diệt trừ Hồng Y giáo là sư huynh, lại bị người ta đồn khác. Phong Vũ lâu nói năng thận trọng cũng không dám đứng ra làm sáng tỏ, xác thực được là mưu kế do ta bày ra, không cho sư huynh nổi danh."

Bùi Hồi nghi hoặc: "Ngươi tại sao phải làm như vậy?"

Tạ Tích nhẹ nhàng than thở, vẫn cứ không nhìn thẳng Bùi Hồi: "Vì muốn tốt cho sư huynh."

Bùi Hồi: "Ồ?."

Tạ Tích đợi nửa ngày cũng không nghe thấy lời nào nữa, nhíu mày nhìn về phía Bùi Hồi: "Sư huynh không hỏi thêm à?"

Bùi Hồi: "Hỏi cái gì? Vì muốn tốt cho ta sao? Ta biết rồi, ta tin tưởng Tạ sư đệ mà."

Tạ Tích thật lâu không nói gì, không biết có nên uyển chuyển nhắc nhở y không. "Sư huynh, ngươi đều tùy tiện như vậy tin tưởng những người khác sao?"

"Đương nhiên là không, ta chỉ tin một mình Tạ sư đệ thôi." Bùi Hồi khẳng định trả lời: "Bởi vì Tạ sư đệ là quân tử, sẽ không gạt ta, càng sẽ không hại ta."

Tạ Tích đối mặt với hai mắt Bùi Hồi đang chăm chú nhìn chính mình, trong mắt là hoàn toàn tín nhiệm cùng yêu thích. Trong lòng hắn tựa như có dòng nước ấm cuồn cuộn chảy qua, ấm áp phủ lên toàn thân băng lãnh, từ trước đến giờ lòng dạ hắn lạnh lùng, tại thời điểm đối mặt với Bùi Hồi không cách nào khống chế sự yêu thích. Hắn than thở, dùng biểu tình càng chân thành hơn nhìn lại Bùi Hồi: "Đúng vậy, ta sẽ không hại sư huynh."

—— Hắn căn bản không dám thừa nhận chính mình là quân tử, lại còn lừa Bùi -Đại sư huynh- Hồi vô số lần!

Bùi Hồi nóng lòng: "Đồ ăn sẽ nguội mất, chúng ta mau về nhà đi——" còn heo sữa quay nữa!

Lúc hoàng hôn, nắng chiều đầy trời. Trong sân rộng mở, Bùi Hồi, Tiết thần y, Tống Minh Địch cùng nhau ngồi ngay ngắn, mặt đầy mong đợi nhìn cửa viện. Hương thơm kia bay khắp nơi dụ bọn họ chảy nước miếng.

Ở đây ngoại trừ ba người kia, còn nhiều thêm hai người Dương Minh Đao cùng Miêu Anh. Hai người này là lúc buổi chiều đột nhiên xuất hiện trong biệt viện được Tiết thần y cứu, trải qua hỏi han mới biết hai người này ở trêи đường bị mấy lần chặn giết, trong lúc hoảng loạn thì bị thất lạc những người khác, liền một đường bị đuổi giết đến Bình Giang. Trong lúc Dương Minh Đao vì bảo vệ Miêu Anh nên bị thương, trùng hợp nhớ tới Tạ Tích ở Đào Ổ có tòa biệt viện, vì vậy cố chạy thoát khỏi truy giết của bọn chúng rồi trốn vào.

Tạ Tích hỏi qua người phương nào truy sát hắn, hắn nói là người Hoàng Tuyền Phú.

Bùi Hồi ôm trường kiếm dựa vào cây cột đỏ chót bên cạnh ngước nhìn rặng mây đỏ, trường bào hai màu lam bạch một góc áo bị gió thổi bay lên, tóc dài lay động, có vài sợi vung tới quấn quýt với đuôi kiếm màu đỏ, chiếu ra một vẻ đẹp khác.

Ánh mắt Miêu Anh có chút si mê, không khỏi than thở: "Ta mới phát hiện sư huynh của Tạ đại ca nhìn bề ngoài cũng rất đẹp."

Dương Minh Đao liếc mắt nhìn Bùi Hồi một cái, đối với Miêu Anh cười nhạo: "Nông cạn."

Miêu Anh hai tay dâng hai má, quay đầu lại thấy Dương Minh Đao kia mắt không ra mắt, mũi không ra mũi, mặt nhíu nhíu hừ hừ hai tiếng: "Ta dù nông cạn, chỉ cần lớn lên nhìn đẹp, ta liền yêu thích."

Hai người này từ Tiêu Dao Phủ đã thấy ngứa mắt lẫn nhau, một đường xuôi nam bên ngoài sau phải chịu cảnh ở chung, là ai cũng không chịu được ai. Càng làm cho gà bay chó sủa, nhưng trải qua sinh tử hoạn nạn cùng nhau, tốt xấu gì tình cảm cũng có ấm lên, có chút biến hóa.

Dương Minh Đao bất mãn mà lẩm bẩm: "Ta dáng dấp nhìn đẹp vậy, tại sao ngươi không thích ta đi?" (Ồ JQ O.O)

Miêu Anh vừa nghe, hai má ửng đỏ, so với rặng mây đỏ ở phía tây còn đỏ hơn. Dương Minh Đao không cẩn thận nhìn thấy dáng dấp nàng vẻ như chịu không nổi mà nổi thẹn thùng, ánh mắt liền trực tiếp ngốc trệ, trừng nhìn chằm chằm, càng nhìn càng làm cho Miêu Anh càng thấy xấu hổ hơn.

Tiết thần y liếc nhìn đôi nam nữ này đôi co quăng cẩu lương, quay đầu đi nhìn Bùi Hồi một thân một mình ôm kiếm ngắm trời, tâm lý mệt mỏi.

"Haizz."

Tâm tình người làm cha, khổ thật mà.

Tạ Tích từ cửa viện đi vào, Bùi Hồi vừa thấy hắn liền chạy lên đón, mục tiêu là món heo sữa quay kia. Nhưng ở trong mắt mấy người kia chính là không thể chờ đợi nữa phải ra nghênh tiếp Tạ Tích, Tiết thần y nhìn thấy Tạ Tích thì lập tức mặt xệ xuống, hắn tình nguyện để Bùi Hồi một thân một mình ôm kiếm hơn.

"Ai." Khổ tâm lắm.

Tạ Tích vung tay hai lần, liền có hai người mang món heo nướng thơm nức sữa tiến vào, bày ra ngoài trời, bên hông còn thả hai con dao nhỏ. Chỉ trong chốc lát lại có người mang vò rượu tiến vào, đặt lên bàn.

"Rượu Hoa Đào, trước đã đáp ứng sư huynh, mở ra thì phải mời sư huynh uống." Tạ Tích dùng sợi dây bạc xắn ống tay áo lên cánh tay, tóc dài dùng mộc trâm bới lên, sạch sẽ mang theo khí chất khói lửa nhân gian.

Miêu Anh lén lút nhìn Dương Minh Đao nói: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy Tạ đại ca như vậy, thật ngoài ý muốn". Nàng trước đây nhìn thấy Tạ Tích, ung dung không vội, ôn nhuận như ngọc, gần như một vị thần, nàng có thể sùng bái, ái mộ, nhưng không cách nào tới gần hay nắm giữ được.

Dương Minh Đao quái gở: "Gọi thân thiết như vậy làm gì? Có bản lĩnh ngươi cũng gọi ta một tiếng Dương đại ca đi?"

Miêu Anh tức giận lườm hắn một cái, quay đầu đi không thèm để ý tới nữa. Dương Minh Đao có chút mất mát, một lúc lâu sau nghe giọng Miêu Anh rất nhỏ gọi 'Dương đại ca', trong nháy mắt cười giống như một kẻ ngu si.

Tạ Tích cắt một miếng thịt non trêи heo sữa quay, đưa đến bên miệng Bùi Hồi: "Nếm thử đi."

Bùi Hồi cắn một miếng, da mỏng xốp giòn, thịt mềm tràn ngập hương vị, mềm mại nhuyễn nị tươi mới. Y không nói một lời, tiếp nhận dao nhỏ trong tay Tạ Tích trực tiếp gọt heo sữa quay mà ăn, thỉnh thoảng cắt xuống hai miếng đút cho Tạ Tích, quên mất người ta cũng có tay có thể tự ăn được.

Tạ Tích ăn vài miếng liền đem bình rượu mở ra, mùi rượu ngọt xông vào mũi. Làm cho cái tên Dương Minh Đao đang ám muội với Miêu Anh, Tiết Thần y mang tâm tình người làm cha tan nát cõi lòng, cùng Tống Minh Địch đều bị hấp dẫn tới.

Mấy người vừa uống rượu vừa ăn thịt, tràn ngập hiểu ngầm, ai cũng không chịu tốn thời gian phân tâm làm những chuyện khác, chỉ một lòng ăn. Mí mắt Tạ Tích giật giật một chút, tay mắt lanh lẹ giành trước cắt xuống một khối thịt lớn đưa tới trước mặt Bùi Hồi căn dặn: "Từ từ ăn."

Vốn heo sữa quay cũng ít, mấy người tụ tập lại ăn cũng không đủ, lập tức tất cả liền bị ăn sạch. Ăn xong liền mơ ước đến bình rượi Hoa Đào kia, cũng may đây là rượu mạnh, tác dụng chậm nhưng mạnh vô cùng, uống không tới mấy chén liền say ngất ngây một mảnh.

Tiết thần y ngược lại là không uống rượu, cũng không để thằng nhóc Tống Minh Địch này uống, thấy sắc trời đã tối, trăng treo đầu cành cây liền mang đứa nhỏ đi. Bùi Hồi uống say, khéo léo ngồi bên người Tạ Tích, bất động không nói lời nào. Miêu Anh thì trái lại, uống say xong nhảy nhót tưng bừng rất ầm ĩ, làm ầm ĩ xong liền ngủ say như chết.

Dương Minh Đao bị nàng chơi đùa nhức đầu không thôi, cũng ôm Miêu Anh rời đi.

Sân viên náo nhiệt liền thanh tĩnh không ít, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu vang. Tạ Tích thưởng thức ngón tay Bùi Hồi, đùa y: "Sư huynh, đêm nay cổ độc trong người ta phát tác."

Hai má Bùi Hồi do uống say mà đỏ ửng, hai mắt ngược lại là sáng lấp lánh, như bầu trời đêm tô điểm chấm nhỏ ngôi sao sáng. Y nhìn chằm chằm Tạ Tích, thật lâu sau mới gật đầu thật mạnh: "Ta ở đây!"

Khóe môi Tạ Tích lộ ra ý cười: "Lần trước là dùng tư thế nào, sư huynh còn có thể nhớ sao?"

Bùi Hồi một lúc lâu không đáp lại, y không nghĩ ra.

Tạ Tích tiếc nuối nói rằng: "Vậy chỉ có thể làm lại một lần."

Bùi Hồi toàn thân run rẩy một cái, nắm lấy cổ áo của Tạ Tích, hàm hồ thì thầm: "Tiết, Tiết thúc có ở đây."

"Không có ở. Tiết thần y đang bề bộn việc, có lẽ ngủ rồi, không nên quấy rối hắn. Ngược lại chúng ta chỉ có thể thử hai, ba cái tư thế là tốt rồi, sư huynh kêu ngừng, ta liền ngừng". (Xạo chos)

"Thật, thật sự?" Bùi Hồi bán tín bán nghi, đột nhiên kiên định từ chối: "Trước đây nhiều lần cầu xin qua, ngươi, cũng không ngừng lại."

Tạ Tích: "Đó là do trước đó không thương lượng xong. Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh (lời nói hết sức có trọng lượng), sư huynh không đồng ý sao?" Sư huynh có tán thành cũng vô dụng, ngược lại chính hắn thừa nhận chính mình căn bản cũng không phải là quân tử.

Cả khuôn mặt Bùi Hồi nhăn nhó suy nghĩ, rơi vào trong khổ não. Y sợ Tạ Tích lại yêu cầu vô độ, nhưng cảm thấy câu quân tử nhất ngôn cửu đỉnh không có sai. Do dự đến do dự đi, cuối cùng gật đầu nhả ra: "Cũng được."

Quả nhiên uống rượu say thì đặc biệt ngoan. Tạ Tích ôm Bùi Hồi vào ngực, ngọt ngào tràn đầy trong lòng: "Sư huynh, ta ở trong lòng sư huynh có phải là quan trọng nhất không?"

Bùi Hồi: "Không phải."

Tạ Tích dừng lại chốc lát, bình tĩnh dò hỏi: "Ồ? Vậy trong lòng sư huynh còn có ai?"

"Sư phụ, sư bá, Tiết thúc..." Bùi Hồi bẻ ngón tay đếm đếm.

Nụ cười Tạ Tích sắp không kiên trì tiếp được nữa, hắn đánh gãy cái tay Bùi Hồi đang đếm nghiêm túc, thay đổi vấn đề: "Vậy sư huynh yêu ta bao nhiêu?"

Bùi Hồi bối rối hồi lâu, trong đầu tựa hồ đang xử lý một tin tức vô cùng gian nan với y. Yêu? "Yêu cái gì, yêu ai?"

Tạ Tích nguy hiểm nheo mắt lại, sư huynh vì sao chần chờ? "Tất nhiên là vĩnh kết đồng tâm nam nữ tình ái, sư huynh không phải là đối ta... trong lòng có tình ý sao?"

Tay Tạ Tích vòng lấy hai vai Bùi Hồi bỗng nhiên nắm chặt, hai mắt vững vàng tập trung nhìn mặt Bùi Hồi, chú ý vẻ mặt của y cùng câu trả lời. Phát giác cảm thấy chính mình căng thẳng, Tạ Tích không khỏi cười nhạo, hắn có khi nào căng thẳng khủng hoảng như vậy? Vả lại, khi nào lưu ý người khác thế này?

Bùi Hồi: "Vĩnh kết đồng tâm? Ta —— cùng Tạ sư đệ?"

Tạ Tích ôn nhu nở nụ cười, cúi người hôn khóe môi Bùi Hồi: "Ngươi cùng ta đã ngủ với nhau, sư huynh không có ý định phụ trách sao? Hửm? Không muốn cùng ta vĩnh kết đồng tâm, lại muốn cùng ai? Muốn cùng cô nương hồng y ở trong tửu lâu kia sao?"

Bùi Hồi sững sờ, đầy đầu đều là mùi vị hương thơm nồng nàn của rượu Hoa Đào, mơ mơ màng màng thật lâu mới đưa năng lực suy tư từ chân trời kéo về.

"Tạ sư đệ, ngươi sao lại nghĩ như vậy?" Y kinh ngạc nói: "Ta chính là phải thừa kế vị trí chưởng môn núi Côn Lôn!"

Theo lệ cũ, các đời chưởng môn của Côn Lôn đều phải cô đơn tới già.

P/s: Tuy t là đảng sủng thụ, nhưng mà đọc đoạn cuối thấy hơi tội Tạ Tích:))))) Hiểu nhầm tai hại:v

Cơ mà chương sau lại ngọt ngây ấy mà, đọc chương sau vừa nghe bài Yêu rồi thấy yêu đời vl, quắn quéo kiểu gì =))))