"Ngày xưa, bố cháu và chú là quậy phá nhất xóm đấy. Nhớ ngày xưa, ta và bố cháu cũng là hai chàng trai đẹp trai nhất xóm." Ông cười phá lên, rồi kể tiếp.
"Cậu ta lại vô cùng tốt bụng với ta, khi gia đình ta gặp nạn, cậu ta đã cưới một cô gái để nhận lễ vật, mang đi bán rồi đưa hết tiền cho ta mượn, dù sau này ta thành công... ta trả lại hết, hắn chỉ nhận đủ không nhận dư, nhưng tình nghĩ thì ta không đền đáp hết được." Nụ cười ông có chút bi thương, có chút đau lòng.
Ông Tống vốn tính cách của một đại trượng phu, ông nghĩa hiệp, cứng rắn, luôn coi trọng tình cảm.
Cả cuộc đời ông, anh em dù khác cha khác mẹ nhưng nếu đã kết nghĩa với nhau thì ông một lòng giúp đỡ hết sức minh. Hơn thế ông tôn trọng những người bạn bè, anh em, con cái của mình, nếu đã không thích thì ông không bao giờ ép buộc.
Sống như tiên, chết cũng như tiên, tấm lòng nhân hậu khiến những vệ sĩ được ông thuê luôn tin tưởng và trung thành với ông hết mực. Ông đứng trên đỉnh cao của danh vọng nhưng không bao giờ nhìn kẻ ở dưới chân mình là công cụ, ông luôn bình đẳng với tất cả mọi người.
Quan niệm của ông trước nay luôn là có vay có trả, nhưng bởi quá nặng tình nặng nghĩa mà ông chưa bao giờ thấy sự đền đáp của mình là đủ.
"Thế nên, ta sẽ giúp hết sức lực của ta." Ông quay sang vỗ vai Văn Khôi. Văn Khôi nhìn ông bằng ánh mắt tôn kính, nể phục.
"Nhưng cậu ta cố chấp thật, ta đã nhận sẽ trả hết nợ cho cậu ta nhưng cậu ta nằng nặc còn đòi tuyệt tình nghĩa nếu ta làm vậy." Ông Tống thở dài bất lực.
Văn Khôi chuyển ánh mắt nhìn hai bàn tay đang đan chéo vào nhau của mình, dường như đang tâm tư gì đó phức tạp:
"Chắc ông ấy cảm thấy có lỗi vì sa đọa, muốn tự chuộc lỗi lầm." Giọng cậu nhỏ dần...
"Văn Khôi này, cháu muốn quay lại trường không? Ta có thể giúp cháu, hay cháu muốn điều gì, cứ nói với ta, nếu trong khả năng của ta, ta không ngần ngại." Ông Tống điềm tĩnh nói.
Văn Khôi bị câu nói ấy làm cho xúc động, cậu đứng hình vài giây, đây chắc chắn là mong muốn mà Văn Khôi mong đợi, nhưng quay lại trường đồng nghĩ với việc anh không thể đi làm. Làm thêm thì cũng chẳng bao nhiêu, hơn thế anh cũng giống ba, không muốn đu bám người khác, dù có là người thân...
Ông Tống thấy Văn Khôi trầm ngâm không đáp, ông cũng chỉ buông câu khuyên nhủ bảo cậu cứ suy nghĩ thật kỹ càng, trong một phút nào đó ông chợt nhớ đến đứa con gái của mình, lòng ông hoang mang, ông chưa muốn nói điều này với Văn Khôi, nhưng dù sớm hay muộn thì ông cũng muốn biết câu trả lời từ Văn Khôi, ông liền hỏi:
"Văn Khôi, cháu có muốn làm con rễ gia đình ta không?"
Văn Khôi sững người... tin tức cứ liên tiếp đưa ra kiến cậu khó mà phản ứng kịp, cậu bồn chồn, khó nói, nếu là trước đây cậu sẽ sẵn sàng từ chối, nhưng chú Tống là một người tốt, nâng đỡ gia đình cậu rất nhiều, Văn Khôi không muốn làm tổn thương ông.
"Có thể cho cháu suy nghĩ được không?"
Thoáng thấy có cảm giác hy vọng, lòng ông vui vẻ hẳn lên, mỉm cười gật đầu. Chợt nhớ điều gì đó ông bày tỏ:
"Cũng tới giờ đón Ân Ân về rồi, không biết nó qua nhà cháu có quậy phá gì không."
Văn Khôi lúc này mới được thư giãn một chút.
"Ân Ân vốn tính cách điềm đạm, ngoan ngoan, nên cháu nghĩ có Ân Ân tới cả nhà cháu rất vui, chỉ là tên Lãm Huy, em cháu, có phá Ân Ân không thôi."
Ông Tống bật cười:
"Ân Ân nó rất thích Lãm Huy, lúc nào cũng đòi qua chơi."
Thế rồi cuộc nói chuyện thân mật giữ hai chú cháu diễn ra trong bầu không khí thoải mái, một hồi sau ông kêu tài xế lái xe chở Văn Khôi về nhà cũng đồng thời đón Ân Ân.
* * *
Ở nhà Văn Khôi, tôi đang phụ giúp đỡ mẹ cậu ấy bày chén dĩa ra bàn, lòng thì vô cùng trông ngóng Văn Khôi, mẹ Văn Khôi thấy tôi cứ vài phút lại đưa mắt ra phía cửa, bà nở nụ cười, ôn tồn an ủi.
"Văn Khôi nó chắc cũng sắp về rồi."
Nữa tiếng sau, một chiếc xe đen rọi ánh đèn vàng vào trong nhà, tôi lật đật chạy ra xem, chắc chắn là cậu ấy.
"Xe tới rồi, cậu cũng phải về... lần sau lại qua nha..." Lãm Huy buồn bã đứng nói với Ân Ân.
"Nhất định qua." Ân Ân đứng kế bên mỉm cười nhìn Lãm Huy.
Đầu tôi như muốn nổ tung, tôi chưa từng thắc mắc về thân thế của Ân Ân, vì cứ nghĩ chắc một cậu bạn học chung với Lãm Huy, không ngờ Ân Ân là một cậu thiếu gia, con trai của đại gia sao?
Tôi rùng mình, nhớ xem mình có làm gì quá đáng với cậu ta hôm nay không. Gia đình Văn Khôi đáng sợ thật, quen biết được một gia đình bề thế danh giá như vậy, nhưng.. tôi thắc mắc trong lòng, vậy tại sao cậu ấy lại cần tiền thế nhỉ, tôi lờ mờ đoán, nếu theo những gì tôi hiểu về anh thì chắc chắn Văn Khôi muốn tự lực cánh sinh, không muốn nhờ sự giúp đỡ của ai chăng? Tôi thấy lối suy nghĩ rất hợp lý.
Cửa xe mở ra, một bóng hình quen thuộc từ từ bước xuống, trái tim trong lòng tôi đập vô cùng mạnh vì vui sướng, trong đầu thì không ngừng kêu lên anh ấy về rồi, anh ấy về rồi. Từ lúc gặp lại anh ấy, tôi chỉ muốn dồn hết tâm trí, một ngày của mình mà nhìn anh, không được ngắm Văn Khôi trong lòng tôi lạc lõng và trống rỗng vô cùng. Tôi chạy ra đón anh.
"Anh..." Tôi khựng lại, chợt nhớ mối quan hệ hiện tại của mình chỉ có tôi và anh biết, không thể tùy tiện thay đổi danh xưng được, sẽ bị nghi ngờ.
Văn Khôi nghe thấy tiếng tôi, anh nở nụ cười dịu dàng, hai chúng tôi bước đến bên nhau, anh buông lời trêu ghẹo.
"Sao? Vừa mới kêu gì anh đấy?"
Tôi lấy tay mình che miệng anh.
"Nói nhỏ thôi, nãy do tớ lỡ miệng."
Phút chốc, lòng bàn tay thoáng ẩm ướt, mặt tôi đỏ bừng, liền rút nhanh tay về, liếc anh bằng ánh mắt trách móc.
"Vị rất ngon." Nụ cười ác ma của Văn Khôi rộ rõ lên.
Ân Ân bước lên xe, vẫn không quên quay đầu lại chào tạm biệt chúng tôi, tôi đứng kế Lãm Huy, thấy tâm trạng cậu vô cùng buồn, bàn tay chỉ dơ lên mà không vẩy lại. Nhìn cảnh tượng này sao tôi lại cảm thấy đau lòng đôi chút.
Ánh mặt trời cũng đã dần dần biến mất, sau khi dùng bữa xong thì mẹ Văn Khôi bảo hai đứa nên đi ra ngoài hít thở không khí, ở nhà riết trông tôi rất xanh xao, tôi lắc đầu từ chối, vốn Văn Khôi vừa đi làm về có lẽ rất mệt mỏi, tôi muốn anh nghỉ ngơi.
Chỉ cần bên anh thôi tôi đã thấy quá đủ với mình rồi. Văn Khôi thì liền đồng ý ngay lập tức, anh kéo tôi ra ngoài, tôi liên tục từ chối nhưng anh vẫn cố chấp không nghe.
Hai người con trai đi trên con đường nhỏ, tôi vẫn đi sau anh ấy, ánh đèn đường lập lòe chớp chớp, bầu không khí vô cùng trong lành và yên tĩnh.
Tôi lén nhìn bóng lưng anh, bờ vai rộng, tấm lưng chắc chắn khiến tôi rung động vài lần. Tôi thầm nghĩ, không biết có phải đang mơ hay không, người bạn cùng phòng mà tôi luôn ngưỡng mộ, tình cảm cũng vì anh mà che giấu nhiều lần.
Không ngờ cũng có lúc được bộc lộ, tôi cảm thấy hạnh phúc vì đã dành được một chỗ trong lòng anh.
Văn Khôi bỗng quay người lại, nhìn tôi bằng ánh mắt muốn hỏi gì đó, xong anh mỉm cười, kéo tay tôi đến bên anh:
"Em làm gì cứ đi sau lưng anh mãi vậy, phải đi cùng anh để anh có thể thấy em chứ."
Trái tim tôi reo lên những giai điệu của hạnh phúc, mặt tôi đỏ bừng lên, xúc động cứ thế dâng cao trong lòng, lưu động mãi câu nói ấy của Văn Khôi.
Tôi cũng không nói gì, chỉ mỉm cười mãn nguyện mà đi song song cùng anh, tay anh từ cánh tay tôi trượt xuống nắm lấy bàn tay tôi. Tôi có hơi giật mình, nhưng không muốn rút tay ra.
Tôi ngầm thừa nhận rằng mình cũng rất muốn được anh bày tỏ hành động yêu thương, bàn tay anh thật ấm áp, tôi cảm nhận được sự nâng niu của anh qua cái nắm tay này.
Văn Khôi dẫn tôi đến một tiệm chè, tôi ngạc nhiên, không phải vừa mới ăn cơm sao? Anh liền bảo, mẹ anh bảo trông tôi xanh xao, nhất định là mấy ngày anh rời đi tôi đã ăn uống không đều đặn, anh muốn bồi bổ thêm cho tôi, nhiệm vụ tôi chỉ cần nghe lời anh, ngoan ngoãn ngồi xuống, món anh sẽ tự gọi cho tôi, tôi chỉ cần nhìn anh thôi.
Tôi vẫn chưa quen sự ân cần này của anh, nhưng không hề phản đối, vì tôi thấy khi làm vậy anh rất hạnh phúc, mà tôi cũng chẳng hề thiệt thòi chút nào.
Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện cùng với nhau, nhiều khi tôi chả nhớ đã nói gì với anh, cứ khùng điên mà nghĩ hết chuyện này rồi đến chuyện khác ghẹo nhau, tôi hỏi anh đi làm có mệt không, anh bảo không mệt, ông chủ đối với anh rất tốt, nghe vậy tôi rất yên tâm.
Đang thưởng thức say sưa thì anh cầm một tờ khăn giấy lau một bên miệng cho tôi, hành động của anh làm tôi đứng hình vài giây, sau lại thoáng ngại ngưng.
Đôi lúc anh có những động tác yêu thương khiến tôi vô cùng bất ngờ, không kịp phản ứng. Không ngờ Văn Khôi ngày xưa lúc nào cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi mà bây giờ lại biến thành một chàng trai si tình.
Chén xong ly chè thái thơm ngon, chúng tôi tiếp tục tản bộ, chúng tôi đi qua một hồ nước, ở nơi ấy tôi thấp thoáng thấy có một cặp đôi đang ngồi cùng nhau trên chiếc ghế, hướng ra phía hồ, tay anh vòng qua vai cô, tôi lại liên tưởng đến bản thân với Văn Khôi, tôi đưa mắt nhìn anh.
Văn Khôi thì cứ đi sát tôi, tôi bước nhanh anh cũng bước nhanh, tôi bước chậm anh cũng bước chậm, đôi khi tôi cố tình đứng lại, làm anh hố một nhịp, giận hờn mà kêu tôi là đồ con nít, tôi khoái chí chọc ghẹo anh.
Bỗng tôi nhìn thấy một quán trang sức đang mở cửa, tôi kéo anh vào, anh bị làm ngạc nhiên không hiểu.
Tôi lướt một vòng xem những món đồ trong cửa hàng, anh cũng theo tôi nhìn nhìn liếc liếc, rồi tôi chợt khựng lại, ánh mắt sang lên vì tìm được thứ mình muốn.
Tôi nhanh chống cầm lấy cọng dây chuyền chạy nhanh đi tính tiền, Văn Khôi thì nãy giờ mãi ngắm nghía mấy món đồ, thấy tôi tính tiền, anh tiến lại, nhưng may mắn tôi đã tính tiền xong, hỏi cô có cái hộp nào đựng không, cô đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ, tôi vội vàng cất vào rồi đóng thật nhanh chiếc hộp lại trước khi Văn Khôi thấy, anh hỏi tôi mua gì vậy, tôi cười hì hì tỏ vẻ nham hiểm không nói anh.
Chúng tôi rời cửa hàng tiếp tục bước trên con đường, anh hỏi tôi muốn về chưa, tôi ngẫm nghĩ một chút rồi bảo muốn cùng anh đi một chút.
Tâm trạng tôi và Văn Khôi hôm nay vô cùng tốt, thầm nghĩ muốn được cùng anh đi đến được tận cùng của cuộc đời.
Tản bộ một hồi thì tôi khựng lại trước tấm kính của một cửa hàng đồ cưới, trước mắt tôi là một bộ com lê chú rể màu trắng lịch lãm, kế bên là chiếc váy trắng tinh khôi của cô dâu vô cùng thanh khiết, làm trái tim tôi bất giác đập thật mạnh.
Văn Khôi thấy tôi ngừng lại, cũng ngừng theo tôi. Vừa hay ánh sáng của vầng trăng in bóng dáng Văn Khôi lên cửa kính, trùng hợp với bộ com lê của chú rể, tôi thoáng sửng người.
Anh cũng nhìn vào bộ com lê của chú rể và chiếc váy cô dâu kia, anh mỉm cười vu vơ hỏi tôi: