Mỗi ngày đều diễn ra rất bình yên, cuộc sống của tôi vốn bình yên và tôi rất muốn duy trì sự bình yên như vậy, nhưng tôi có cảm giác sự bình yên này như đang nuôi dưỡng một mối nguy hại nào đó. Tôi nằm dài trên chiếc giường của mình, hôm nay tôi có tiết học thể dục ở buổi sáng nên giờ tay chân đã mệt rã rời ra rồi. Khôi thì cũng đã đi học, một mình tôi trong căn phòng, vô thức cầm điện thoại lên, đoán chừng anh ấy chắc đang làm việc, không biết nên nhắn hỏi thăm không? Sợ làm phiền anh ấy, mà giờ cũng trưa rồi, lỡ anh ấy cũng rảnh rỗi thì sao.
"Anh đang làm việc hả?"
Một lát sau tin nhắn trả lời của anh ấy đã tới ngay.
"Anh đang được nghỉ trưa."
Tôi băn khoăn không biết nên nhắn gì nữa đây, đầu óc tôi trống rỗng, nhiều lần tôi vẫn chưa tin rằng mình đang trong một mối quan hệ. Tôi nhắm mắt lại hồi tưởng lại hồi lúc tôi còn là học sinh, có một chàng trai đã làm tôi rất thích, cậu ấy dịu dàng, tốt bụng, hơn thế cấu ấy là người đầu tiên tôi đã lấy hết dũng khí để tỏ tình, nhưng nhận lại chỉ là lời xin lỗi, lúc đó thật sự tôi đã biết trước kết quả rồi nên cũng không đau lòng, cũng không hối tiếc đã thổ lộ, đó có lẽ là lần đầu tôi dũng cảm nhất. Kể từ đó chúng tôi không còn liên lạc gì với nhau nữa, dù vẫn kết bạn trên Facebook. Tôi hỏi thăm qua loa với anh rồi bảo anh làm việc đi có gì sẽ nhắn tin lại cho anh sau.
Chắc tôi sẽ hẹn bọn Gia Khiêm với Ái Lệ ra ngoài chơi bời chút. Trong lớp tôi thân nhất là hai người họ, một Gia Khiêm rất nhiệt tình, vui tươi, cậu ấy tuy cũng lười học như tôi nhưng thành tích lại tốt hơn tôi rất nhiều, cậu là một thiếu gia nhưng chưa bao giờ thấy cậu ấy vì vị trí cao cao ấy mà đối xử kinh thường với người khác bao giờ.
Còn Ái Lệ, cô nàng rất mê mấy anh chàng hàn quốc, dù trong lớp Ái Lệ cũng rất ít nói chuyện với người khác, nhưng một khi nói chuyện, cô nàng sẽ cho bạn thấy cô nàng là người tích cực thế nào, tôi rất thích tính cách vui vẻ của cô ấy, Ái Lệ biết tôi là người đồng tính, đối với tôi có một người bạn là nữ mà lại hiểu tôi và thông cảm cho tôi, tôi cảm thấy bản thân mình thật may mắn.
* * *
"Ở đây ở đây nè." Tôi vẫy tay ra hiệu.
Ái Lệ nhiệt tình bước tới cười thật tươi. Chúng tôi ngồi nói chuyện trên trời dưới đất với nhau, vì vui quá nên tôi lỡ mồm nói với cô nàng biết được một quán vũ trường dành cho người đồng tính gần đây.
"Cậu tới đó rồi hả?" Cô nàng hứng khởi.
Tôi gật đầu, rồi nhấp một miếng nước cam ép.
"Như thế nào?"
"Ồn ào và nhiều người mặc đồ hoa hòe, còn nữa mùi nước hoa nồng nặc luôn."
Cô nàng cười ha hả coi bộ rất vui, tôi cũng vui vẻ hơn, quả Ái Lệ là liều thuốc tốt nhất để chữa lành những nổi buồn.
"Thế cậu có để ý anh chàng nào không?"
Tôi chợt khựng lại.
"Có một anh chàng tới bắt chuyện với tớ."
"Sao sao?"
"Phải nói rất rất đẹp trai đó chứ." Tôi nhắm mắt lại liên tưởng về anh ấy.
"Ai đẹp trai?"
"Thì là..." Khoan... có gì sai sai chút, giọng nói đó không phải của Ái Lệ, tôi nhìn Ái Lệ, khuôn mặt cô nàng vẫn vui vẻ, nhưng hướng ánh mắt của cô nàng lại là phía sau lưng tôi.
"Văn Khôi cậu học xong rồi sao?" Ái Lệ niềm nở cười.
Một bàn tay to đặt lên bờ vai tôi, khẽ nói: "Ùm, chào."
Tôi quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy Văn Khôi, cậu ấy làm gì ở đây nhỉ, dù bắt gặp ở đây cũng là bình thường thôi nhưng vốn dĩ Văn Khôi đâu thích đi ra ngoài, hắn chỉ từ trường rồi về ngay đến nhà. Tôi ngước nhìn hắn rồi mới để ý đằng sau cậu ta có thêm người.
"Ngồi ở đây đi." Văn Khôi hướng về phía sau, tay thì chỉ về hướng chiếc ghế trống bên cạnh Ái Lệ.
Người đó cũng vui vẻ gật đầu.
"Chào hai bạn, tớ là Hoàng Văn, là bạn chung lớp với Văn Khôi, nay tớ có nhờ cậu ấy phụ đạo cho tớ." Là một nam sinh, đeo một chiếc kính tròn to, nhưng không trông giống mọt sách, trông rất có phong cách.
Ái Lệ khẽ lắc lắc tay tôi rồi thầm ca ngợi:
"Quả nhiên... bạn của Văn Khôi toàn cực phẩm không kìa, đẹp trai quá đi."
Chạm đúng hình mẫu cô nàng rồi đấy, Văn Khôi kéo một chiếc ghế tới ngồi giữa tôi và Hoàng Văn.
"Còn một tên nữa đâu?" Văn Khôi liếc mắt nhìn xung quanh, rồi hướng ánh mắt tò mò nhìn tôi.
Tôi biết hắn đang nhắc tới ai.
"Nay cậu ta có việc bận nên không tới." Tôi bình thản nói rồi uống tiếp một miếng nước cam.
"Đúng rồi, bận đi chơi với bạn gái đấy chứ." Ái Lệ chêm thêm một cậu.
Tôi cười cười, Gia Khiêm lúc nào cũng vậy, vô cùng đào hoa, hết tán cô này rồi lại tán cô kia, nhưng điều tôi hơi thắc mắc, Ái Lệ cũng là một mỹ nhân đấy chứ, nhưng chưa bao giờ thấy hắn trêu hoa ghẹo nguyệt, một lời tán tỉnh đến Ái Lệ cũng không có, cư xử trước mặt cô nàng là vẻ nhỏng nhẻo, giận hờn vô cớ, rồi cười cười như một thằng ngốc vậy, nhớ lại dáng vẻ của tên ấy tôi lại thấy buồn cười.
Bốn người chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau, sau đó chợt nhớ ra cậu bạn Hoàng Văn kia tới đây để học bài mà.
"A... Hoàng Văn, cậu với Khôi học đi, tớ và Ái Lệ sẽ tránh đi để không làm phiền."
Vừa dứt lời, Ái Lệ không vui nhìn tôi vẻ giận dỗi, nãy giờ người nói chuyện với Hoàng Văn chỉ có mình cô ấy, giờ chia cắt hai người có vẻ hơi nhẫn tâm nhỉ.
"Không sao, việc học thì lúc nào cũng được, tớ muốn được nói chuyện hơn, ngày mai học cũng được, được không Khôi?" Hoàng Văn hướng mắt nhìn Văn Khôi cười nói. Văn Khôi bình thản nhấp một ngụm nước sau đó mới gật đầu.
"Không biết nay cậu sẽ nấu món gì đây." Tôi cười hì hì với Văn Khôi.
"Trứng Chiên."
"Đơn giản quá."
"Nhịn."
"Đơn giản nhưng lại ngon, tớ thích trứng."
Ái Lệ cười phá lên:
"Cậu phải chăm sóc đàng hoàng cho Tiểu Bảo đấy, lỡ cậu ta không có sức thì..." Giọng cô nàng mang chút biến thái.
"Hai cậu ở chung với nhau hả?" Hoàng Văn hỏi.
Tôi gật đầu mỉm cười
"Ngưỡng mộ ghê!"
Hoàng Văn cảm thán, cậu ta bảo cậu ta cũng muốn sống riêng, nhưng ba mẹ không cho, cậu có một người anh trai, anh ấy cũng đã ra sống riêng, cũng muốn ra riêng sống thử sẽ ra sao. Tôi thầm nghĩ, đúng là tấm chiếu mới trải mà, sống riêng cực lắm, lúc trước nhiều lần tôi chỉ muốn về nhà.
Chúng tôi ngồi chơi tới tối rồi cuối cùng cũng tàn tiệc, Hoàng Văn bảo sẽ đưa Ái Lệ về, vì cô nàng là con gái đi khuya về rất nguy hiểm, tôi nghe không thể tin được, tiến triển nhanh đến vậy sao? Ái Lệ thì vui như lâng lâng trên mây, tôi cười trừ, vui cùng cô bạn thân của mình, vậy cũng tốt, Ái Lệ cố lên, tớ mong cậu sẽ vui vẻ với cậu chàng này nhé, tôi thấy Hoàng Văn quả là một người tử tế.
Tôi về cùng Văn Khôi, tôi đi sau cậu ấy, vẫn là tấm lưng ấy, rộng rãi, vững chắc. Rồi tôi lại ngước lên trời, đêm nay sao nhiều quá, thật đẹp, tôi cảm thấy rất thoải mái khi nhìn ngắm những ngôi sao sáng kia, cảm thán, dù nhỏ bé, độc lập nhưng vẫn luôn tỏa sáng.
"Cậu nhìn gì vậy, không nhìn đường hả?"
Tôi khựng lại, Văn Khôi đưa tay vào túi, đứng nghiêng người hướng về tôi, lúc này nhìn cậu ấy như một chàng soái ca bước ra từ truyện tranh vậy, một khung cảnh thật đẹp.
"Không ngờ tớ lại được chung phòng với một mỹ nam nhân đấy chứ." Tôi trêu.
"Động lòng rồi sao."
"Phải phải động lòng mất rồi." tôi ôm lồng ngực khẽ cười cười.
Văn Khôi không nói gì nữa, quay đầu bước đi tiếp, tôi đuổi theo cậu ấy, bỗng có hứng nói chuyện với cậu ấy.
"Cậu thích mẫu bạn gái thế nào?"
Văn Khôi có vẻ trầm tư hắn im lặng không nói, tôi cố bước tới gần xem gương mặt của hắn thế nào.
"Không có tiêu chuẩn, chỉ cần thấy hợp là được." Vẻ mặt bình thản, không một chút cảm xúc, trời cũng dần lạnh hay do gương mặt ấy làm tôi cảm thấy băng giá?
"Cậu vốn lạnh lùng vậy sao?"
"Cậu thấy tôi lạnh lùng sao?"
Tôi gật đầu lia lịa.
"Nè nè Văn Khôi soái ca, cười một cái xem nào."
"Tại sao?"
Tôi ngớ người... ừ tại sao nhỉ? Tôi cũng không hiểu sao tôi lại muốn nhìn thấy Văn Khôi cười một chút. Tôi dừng chân, bỗng sao có chút hụt hẫng thế này.
"Về nhanh thôi."
Giọng nói trầm ấy vẫn như lúc nãy, đúng là do tôi nghĩ quá nhiều rồi, Văn Khôi là một chàng trai tốt, cậu ấy đâu cần biểu lộ cảm xúc quá nhiều trên khuôn mặt, với lại điều đó chỉ xảy ra khi cậu ấy gặp cô gái mà cậu ấy yêu mà thôi, chúng tôi vốn là bạn bè, nên tôi phải để cậu ấy thoải mái nhất, không thể vì cá nhân mà bắt cậu ấy làm việc này việc kia được. Tôi ngước mặt lên, giật mình, cậu chàng trai phía trước đang cong môi lên cười với tôi vẻ mặt hiền hòa, nhẹ nhàng và ấm áp. Trái tim ngủ say của tôi bỗng cảm nhận được dư vị của sự ngọt ngào... phải tự cảm ơn vì số mình tốt mới gặp được người tốt. Tôi nở một nụ cười thật tươi, thật vui vẻ tiến về phía trước. Tôi sẽ lưu giữ khoảng khắc này, sau này nếu không còn gặp lại cậu ấy nữa thì tôi vẫn nhớ là tôi đã có một người bạn tốt ở bên cạnh thời sinh viên. Văn Khôi à cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã đến bên đời tôi.
Thấm thoát thời gian trôi qua cũng đã đến thứ bảy, tôi hồi hộp chuẩn bị, nay tôi mặc một chiếc áo thun trắng có họa tiết đơn giản, một chiếc quần ngắn, tôi băn khoăn không biết mặc quần dài hay quần ngắn, nhưng đi chơi thì nên mặc quần thể thao ngắn cho thoải mái, có lẽ tôi vẫn chưa thể nghiêm túc lớn lên được, vẫn chưa trưởng thành chăng, Khôi hôm nay đã đi làm thêm, cậu ấy chưa bao giờ nói tôi nghe cậu ấy làm gì, tôi hỏi thì vẫn nhận câu trả lời rằng chuyện của cậu ấy, nhiều chuyện... tên đáng ghét.