Món lẩuở nhà ăn số 3 có thuốc bắc, mùi thơm nồng của thảo dược.
LâmTiểu Niên ăn không quen, nên bình thường cô không đến, nhưng vì Kiều Hoài Ninhthích ăn, nên cô đã chọn nhà ăn số 3 mời anh, đồ ăn đã được đưa lên, đột nhiênđiện thoại của Kiều Hoài Ninh reo lên.
Anh lấyđiện thoại ra xem, nói: “Là Tiểu Phi.”
“Anhmau nghe đi.” Lâm Tiểu Niên giục anh: “Nhân tiện anh hỏi xem chị Âu Dương cóđến ăn cùng chúng ta không.” Nói xong câu đó, Lâm Tiểu Niên tự mắng mình khôngthật lòng.
KiềuHoài Ninh cầm điện thoại, do dự một lúc, điều này khiến cho Lâm Tiểu Niên cảmthấy được an ủi chút ít.
ÂuDương Phi nói qua điện thoại rằng cô ấy đang trên đường đến đại học ChiếtGiang.
“Bọnanh có phải đợi em cùng ăn không?” Kiều Hoài Ninh nhẹ nhàng hỏi.
Mặc dùÂu Dương Phi nói không cần, nhưng Lâm Tiểu Niên vẫn chưa động đũa, cô nói: “Đợichị Âu Dương đến mình cùng ăn nhé!”.
KiềuHoài Ninh cười: “Tiểu nha đầu thực sự đã hiểu chuyện rồi đó.”
“Mặc dùem là tiểu nha đầu, em cũng không bé tẹo nào.” Lâm Tiểu Niên đáp lại.
Ánh mắtcủa Kiều Hoài Ninh sáng lên, giống như mật ong rơi trên mặt nước: “Ừ, Niên Niênkhông phải là tiểu nha đầu.”
Sau khiÂu Dương Phi đến, mọi người bắt đầu nhúng thịt và rau. Dường như ba người đềurất tâm trạng, lặng lẽ ăn hết cái này đến cái khác, hầu như không nói câu nào,Âu Dương Phi đưa ra ý kiến đi dạo quanh khuôn viên của trường đại học ChiếtGiang. Lâm Tiểu Niên vì bận bữa tiệc tối nay, phải đến hội sinh viên để tậptrung trước, do đó cô xin phép về trước và hẹn họ bảy rưỡi có mặt ở trung tâmhội sinh viên.
Lúc côđến văn phòng hội sinh viên, tất cả mọi người đã tập trung đầy đủ.
Tân chủtịch của hội sinh viên Vu Hữu Dư lạnh lùng hỏi: “Lâm Tiểu Niên em không có kháiniệm về đúng giờ à? Làm mọi người phải đợi một mình em.”
LâmTiểu Niên tủi thân nói: “Không phải anh nói sáu rưỡi sao? Vẫn còn ba phút nữamới tới giờ mà.”
Tô BắcHải vội vàng nói chen vào: “Không sao, đừng trách em ấy. Không có ai nói với emấy về quy định bất thành văn của hội, bình thường phải đến trước năm phút.”
“BắcHải!” Giọng của Vu Hữu Dư lạnh lùng nghiêm khắc khiến cho người khác thấy sợhãi.
Tô BắcHải bị làm khó, anh gãi đầu cười. Lâm Tiểu Niên thấy bộ dạng Bắc Hải như thế,đành mím chặt môi không nói gì.
Bữatiệc tối nay sớm được sắp xếp ổn cả rồi, bây giờ mọi người chỉ phải trang trítừng loại vật phẩm thôi.
Vu HữuDư phân công nhiệm vụ, bảo Tô Bắc Hải dẫn một số người đi lấy hoa quả tươi, mộtsố người khác thiết kế bóng bay ruy băng và một số đồ khác, còn dư lại một mìnhLâm Tiểu Niên.
LâmTiểu Niên tưởng mình không phải làm gì, đang vui mừng, ai ngờ Vu Hữu Dư nói: “LâmTiểu Niên em mang hộp dụng cụ ra đây.”
LâmTiểu Niên gật đầu: “OK, không vấn đề.”
Hộpdụng cụ là hộp thép không gỉ, do Vu Hữu Dư đặc biệt nhờ thợ chuyên nghiệp làm,ở bên trong đựng dụng cụ đồ dùng hàng ngày, những thứ cần thiết để chuẩn bịtrang trí cho các cuộc họp.
LâmTiểu Niên bê thử hộp dụng cụ, không chịu được nói: “Nặng quá!”. Cô biết là anhta cố tình chơi mình, nhưng vẫn cố gắng bê hộp dụng cụ mấy chục cân đó một đoạnxa, không một lời oán trách.
Đi rađến giảng đường phía nam, cô dừng lại, nghỉ một lát, vừa thở hổn hển vừa lẩmbẩm: “Đây chẳng phải lấy việc công trả thù tư hay sao?”.
Vu HữuDư đi theo sau cô, nhìn thấy cô dừng lại, anh ta cũng dừng lại, chau mày vànói: “Tôi không phải là người thù dai.”
“Thếmới lạ!” Lâm Tiểu Niên cầm hộp dụng cụ lên, tiếp tục cố gắng đi về phía trước.
Vu HữuDư lắc đầu, nói: “Em mới là người thù dai!”. Anh lấy chiếc hộp dụng cụ từ taycủa cô, đặt lên chiếc bàn chân cao rồi đẩy chiếc bàn đi.
LâmTiểu Niên bị anh dọa, cô ngẩn người ở phía sau, đến khi anh đi được một đoạn,mới nghĩ ra: “Anh hạ xuống đi, tôi tự mang được.”
Vu HữuDư không để ý đến cô, một lúc sau đã mang đến trung tâm hoạt động của hội. LâmTiểu Niên thấy anh chảy mồ hôi, cô định cám ơn, nhưng cảm thấy không cần phảithân mật với anh như thế, cô nhìn anh và nói: “Khỏe quá!”.
Tô BắcHải ở trên khán đài thử micro, thấy họ đến, liền dùng micro gọi vài câu LâmTiểu Niên. Lâm Tiểu Niên nhìn anh một cái.
Vu HữuDư bước hai, ba bước lên khán đài, giằng lấy micro trong tay của Bắc Hải, gọito hai lần tên hoa khôi của trường Chu Hiểu Úy, dưới khán đài có một người vộivàng trả lời: “Hữu Dư sư huynh, anh gọi em?”.
“Khôngcó, thử micro thôi.” Thái độ Vu Hữu Dư với hoa khôi của trường có vẻ rất kháchsáo.
Theoquan sát của Lâm Tiểu Niên, Vu Hữu Dư đối với ai trong hội sinh viên cũng rấtkhách khí, nhưng với cô có vẻ rất quá đáng.
Bữatiệc bắt đầu lúc tám giờ, Lâm Tiểu Niên hẹn gặp Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Philúc bảy rưỡi, không nghĩ thời gian còn nhiều thế này.
KiềuHoài Ninh và Âu Dương Phi đến sớm hơn, hai người đứng đợi ở hành lang.
Bóngđèn ngoài hành lang lờ mờ, hai người bọn họ trông giống như một lớp voan màuhoàng hôn.
KiềuHoài Ninh đứng tựa vào tường, dáng anh trông rất thần bí. Âu Dương Phi đứng bêntrái anh, giọng nói của hai người vang khắp hành lang dài dằng dặc, truyền đếnhành lang khác giọng nói như đang thì thầm điều gì đó.
Đầu ÂuDương Phi ngả vào vai của Kiều Hoài Ninh, nhìn xa xăm, bóng họ đan xen vàonhau, rất thân thiết.
LâmTiểu Niên đứng trong chỗ tối của hành lang nhìn họ, nhìn đi nhìn lại, mà khôngthấy xấu hổ.
Vu HữuDư thử micro xong, cảm thấy có trục trặc về âm thanh, muốn gọi Tô Bắc Hải tìmngười phụ trách thiết bị đến xem lại một chút, tìm mãi không thấy Tô Bắc Hải,nhưng lại nhìn thấy Lâm Tiểu Niên.
“Hóa raem trốn ở đây cho sạch sẽ.” Vu Hữu Dư hiếu kỳ nhìn Lâm Tiểu Niên bằng cặp mắttròn to đầy tức giận: “Muốn gì đây?”.
LâmTiểu Niên không ngờ có người đến, đập vào vai cô khiến cô giật mình, ánh mắtrụt rè, nói: “Không… Không có gì! Sao lại là anh?”.
Vu HữuDư liếc mắt về phía Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi, sau đó nói với Lâm TiểuNiên: “Vậy em đang mong đợi ai đấy?”.
Lần nàyLâm Tiểu Niên không trả lời, cô chỉ thỏ thẻ: “Em quay lại xem bữa tiệc còn phảichuẩn bị gì không?”.
Tám giờtối, bữa tiệc bắt đầu đúng giờ.
LâmTiểu Niên kéo Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi ngồi ở hàng ghế đầu, nói: “Lát nữađến tiết mục của em, nhớ phải cổ vũ cho em đấy nhé!”.
KiềuHoài Ninh gật đầu: “Nhất định sẽ vỗ đến khi nào đỏ hẳn tay lên thì thôi. Látnữa về cho em kiểm tra.”
Tiếtmục của Lâm Tiểu Niên đại diện cho cả hội sinh viên, đơn ca bài “Tình yêu trướccông nguyên”.
Bài hátnày do Thẩm Tam Nguyệt chọn, cô ấy nói: “Mình rất thích những bài hát của ChâuKiệt Luân!”.
CátNgôn cũng nói: “Bài hát này nghe rất dễ, nhưng hát rất khó. Tiểu Niên à, giọngcủa cậu hay, cậu hát bài này đi!”.
LâmTiểu Niên đã hát bài này mấy lần, thấy bài này cũng dễ hát, liền chọn luôn.
Tô BắcHải nói: “Lâm Tiểu Niên rất đa tài.” Câu nói khiến Lâm Tiểu Niên thấy ngượng,sau này được lên biểu diễn, dù sao cũng nhất định phải hát, nhấn mạnh: “Em phảiduy trì thực lực của mình, đợi lên biểu diễn phát huy nhé.”