Cám Ơn, Em Đã Đến Lúc Anh Ở Đỉnh Cao

Chương 38





" An Lạc " Trạch Uy bước đến tắt vòi nước nắm tay cô định kéo cô ra không ngờ màu chảy không ngừng hoà vào dòng nước .

Khi anh nhìn đôi mắt cô đỏ eo bên trong không hề chứa đựng hình ảnh gì khiến anh chau mày anh kéo cô đừng dậy vào lòng An Lạc dần mất đi ý thức ngã vào lòng anh.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

" Cô ấy sao rồi" Trạch Uy ngồi bên cạnh giường nhìn Lý Trung Hải kéo ống tay áo cô lên khiến cả hai đều chau mày

Trạch Uy nắm tay còn lại kia kéo lên hai tay đều giống nhau hai tay đều có vết dao cứa ngang dọc độ sâu khác nhau mặc dù nguy hại đến tính mạng nhưng khi thấy vết sẹo cũ mới lẫn nộn vô cùng khó coi . Lý Trung Hải không nói gì cắm kim chuyền máu vào tay cô sau đó kéo chăn bên dười giường đắp cho cô nhận ra bên trong chiếc áo sơ mi đen dính cả máu và nước khô lại loan nổ trên đó .

Lý Trung Hải không nói gì lôi anh ra ngoài cửa phòng ngủ

" Cô ấy có sao không?"

" Chị ấy có nói gì với anh chưa ?"

" Nói cái gì "

" Không có gì , theo quan sát có lẽ chị bị hội chứng Self\-injury/cutting "

" Ý cậu vợ tôi đang bị bệnh thần kinh"có thể thấy sự kiên nhẫn Trạch Uy đã đạt cực điểm nhìn Ly Trung Hải

" Đúng mà cũng không phải bệnh này là hội chứng tự làm tổn thương bản thân , người bệnh không thể kiểm soát cảm xúc bản thân nguyên nhân có thể do tổn thương hoặc đã trải qua cúc sốc lớn khiến bản thân mất kiểm soát chỉ khi mà làm tổn thương thể xác như cào , cấu , cắn , rạch tay chân trên cơ thể mình mời khiến bản thân bình tĩnh nhưng lại không có ý định tự sát mà là ngăn cản vết thương lành lại "

" Giờ phải làm sao "

" Mọi chuyện bắt nguồn từ anh có thể chị cảm thấy không an toàn hay đại loại như thế phải khiến chị ấy mở lòng ra theo như dấu hiệu hồi phục vết thương cũ chắc khoảng 2 tháng nay "

" Còn vết thương trên mặt cô ấy "

" Vết thương không đáng ngại em sẽ tìm loại thuốc bôi sẹo sau khi vết thương kép miệng có thể dùng còn về trấn động tâm lý "

" Được rồi cậu về đi " Trạch Uy nói rồi quây về phòng ngủ đóng cửa

An Lạc nằm trên giường giống như đang ngủ ngày thường không có khác , anh chỉ bước đến ngồi lên giường nhìn túi máu ngày càng chảy hết thay vào thay nước hoa quả mà Lý Trung Hải để lại chuyền hết cũng đã 3 giờ sáng Trạch Uy rút kim khỏi tay cô mới nằm xuống kéo cô vào lòng sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt anh . Cảm nhận cơ thể trong lòng chút không đúng ôm không còn vừa tay nữa không phải đã vỗ béo lên rồi sao chỉ mới 2 tháng lại gầy đến mức này bản thân anh cũng rất đau lòng , anh không lên để cô một mình anh biết rõ điều đó vẫn làm sai .

An Lạc tỉnh dậy trời bắt đầu ửng đông bên ngoài vẫn còn rất mịt mù cảnh tưởng trước mặt khiến cô nghĩ bản thân mình mơ không biết bao nhiêu lần cô mơ về giấc mơ này khi cô đưa tay muốn sờ thử bỗng nhiên lại dừng lại trong không trung bởi nếu cô chạm vào nó sẽ biết mất .

Quá mệt mởi Trạch Uy ngủ một giấc đến tận sáng khi mở mắt ra trước mắt anh là một khoảng trống , đá tung chăn lao vào nhà vệ sinh không có khi mở cửa phòng nghe tiếng động bên dưới nhà bếp anh không suy nghĩ gì mà bước nhanh đến đó . Đợi anh ở đó lại không phải cô mà dì Chu đang dọn đẹp đống hoang tàn hôm qua

" Lão Gia , cậu " Dì Chu nhìn anh chút nghi hoặc cảnh tượng này đúng là không lạ mà lạ chỗ thay đổi người rồi

Lúc này Trạch Uy nhận ra bản thân mặc bộ ngủ đầu tóc rối mù đi chân trần thì ra anh đang giống cô mỗi lần thức giấc lập tức đi tìm cho đến khi tìm thấy mục tiêu hi vọng rồi lại thất vọng

" Phu Nhân đâu "

" Tôi chưa thấy cô ấy "

Không nghe hết câu trả lời anh đã bước ra ngoài lần này còn quên mang cả dép đã chạy ra vườn bình thường cô sẽ tưới cây trong vườn nhưng lần này lại không , đi cả khu biệt thư lại không tím thấy Trạch Uy gần nhưng phát điên hét

" Lập tức tìm cô ấy cho tôi "

Cả lũ người làm liền vất hết công việc lại đi tìm bà chủ . Hạ Lan và Mạc Đông vì vậy mà bị đánh thức khi nhìn thấy anh không dép ống quần còn chút bùn đất khuôn mặt tiều tuy cực sốc . Anh vốn người chỉnh chu bình thường thấy anh mặc đồ ở nhà đã hiếm còn bộ ngủ chạy lung tung đúng là lần đầu nha .
An Lạc sau khi rơi khỏi biệt thự Trạch cô đi bộ rất lâu mới ra đường cái bắt taxi đi ra bến xe . Ngồi nửa ngày cũng đã về đến quê nhà ,hơn hai năm không về chỗ này vẫn không khác xưa mấy vài người hàng xóm thấy cô cũng chào hỏi lại thêm đám trẻ trước đây cô dạy trên đường về nhà thấy cô liền ríu rít chạy tới . Cô trở về căn nhà cũ của bà năm đó vì viện phí cô dấu bà bán đi giờ đã có hộ gia đình khác dến ở . Căn bếp ở góc nhà khói lên nghi ngút ngoài sân có hai đừa trẻ chơi đùa với một chú chó , người bố ở trong nhà mang một chiếc chiếu dải ra sân người mẹ bê mâm cơm đạm bạc chỉ có rau với một con cá rán nhưng nhà họ lại ăn uống vui vẻ . Cô cảm thấy hình tượng hai bà cháu dựa nhau sống cũng giống như gia đình họ không giàu sang nhưng lại vô cùng ấm áp mỗi ngày đều thấy người mình yêu thương .

Thứ hai ra cái cho chả nhà bức xúc cái coi