Sau mấy ngày nằm giường Trạch Uy bế cô ra ngoài vườn chơi đến tối lại mang cô về phòng ngủ . Khi cô đã say giấc anh lại trở về thư phòng nhưng lần này lại không làm việc lấy trai rượu trong tủ một hơi hết nửa trai rồi nhìn ra phía cửa sổ mịt mù tiếp tục uống từng chai từng chai một dù cho dạ dày bị dày vò khó chịu bản thân cũng không biết nổi bao nhiêu chai rượu lăn lóc trên sàn nhà . Vì sao ư vì hôm nay ngày anh mất đi thế giời ngày này hàng năm anh đều uống cho say đều tự hành hạ bản thân mình vì anh không quên được cái chết năm đó của đừa bé không tha thứ được cho bản thân mình . Trạch Uy ngục trên đất không biết bao lâu nghe tiếng sấm chớp bị đánh thức lảo đảo đi về phía phòng ngủ . An Lạc co mình lại ngồi góc giường , anh bước đến bên giường cúi xuống ôm lấy cô vào lòng An Lạc bám lấy áo anh
" Đừng sợ không sao nữa rồi , có anh ở đây rồi " Trạch Uy kéo chặt lấy cô vào lòng
Trong cơn say anh cúi xuống nhìn đôi mắt cô long lanh đôi môi run lên vì sợ vậy mà trước mặt anh trở lên xinh đẹp lạ thường vừa nhìn đã muốn ngậm lấy . Vừa ngậm lấy vị ngọt trong khoan miệng loan toả vòng tay xiết chặt lấy eo cô . An Lạc vô thức nắm lấy áo anh. Ngoài trời mưa như trút nước tiềng mưa ào ào
Sáng hôm sau , trời vẫn mưa cơn mưa nặng hạt tí tách trên nóc nhà . Trạch Uy đầu đau như bùa bổ vừa xoay người cái liền thấy đau nhức mở mắt nhìn tràn nhà sau đó quay ra nhìn cô dừng như không đúng . An Lạc nằm bên cạnh anh trên người loan lổ dấu vết đêm qua anh để lại
" An Lạc "
An Lạc chau mày không muốn dậy lâu như vậy chưa hoạt động nhiều như vậy cơ thể cô muốn giã rời không muốn cử động luôn .
"An Lạc " Trạch Uy chút lo sợ gọi thêm lần nữa
Lần này cô lườm anh cái xoay người ngủ tiếp , Trạch Uy kéo cô sát vào người mình An Lạc không để tâm tiếp tục ngủ . Đến gần cô vẫn chưa muốn dậy , lâu lắm rồi hai người sảy ra chuyện va chạm cơ thể này bỗng nhiên trong lòng anh nghĩa đến chuyện nếu giờ cả hai có đừa con có phải tình cảnh sẽ thay đổi không.
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ anh không dám đụm vào cô lần nữa ,mặc dù không phản ứng gì nhưng anh biết rõ cô không thích cũng không muốn ép cô . Hơn hết trước đó bác sĩ nói thể trạng cô không hợp mang thai lại thêm ba năm nay cơ thể cô ốm yếu giờ có thai thực sự trụ không nổi .
Nhưng mà trên đời này luôn có những thứ từ trên trời rời trúng đầu mà bạn không biết . Tháng tiếp theo cô không có kỳ kinh nguyện mà Trạch Uy lại khônh nhận ra điều khác thường bởi trước đây cô cũng hay bị mất sau đó khi có lại rất đau .
Hai tháng sau Lý Trung Hải đến kiểm tra tổng thể sau khi biết cô và anh từng có quan hệ trong thời gian này liền đưa anh một hộp thử thai trong túi bảo anh sáng mai giút cô thử . Ngày hôm sau khi nhìn hai vãch đỏ trên que vẫn không biết bản thân thực sự trúng số độc đắc sau khi vất que xuống thùng rác ra ngoài gọi một điện thoại mời biết bảo thân nhận thưởng . An Lạc ngồi trong đó khi thấy chiếc que thử cô đã biết , bản thân cô còn nhờ ba năm trước khi cô biết bản thân có thai cô đã mua rất nhiều que thử khi tất cả bọn chúng đều nổi lên hai vạch cô đã quá hạnh phúc mà bật khóc nhưng đừa trẻ trong nhà vệ sinh lần này cô cũng khóc nhưng chỉ có những giọt nườc chảy dài trên khuông mặt cô không phải hạnh phúc mà là tổn thương . Trạch Uy trở lại liền ôm lấy cô vào lòng mặc dù được Lý Trung Hải cảnh báo bản thân cô không thể mang thai lúc này hiện giờ anh rất hạnh phúc, anh đã bỏ lỡ cơ hội một lần giờ anh không thể bỏ lỡ lần hai , anh muốn bảo vệ mẹ con cô muốn chăm sóc họ muốn cho cô một gia đình hoàn hảo bằng mọi giá anh sẽ không để đừa bé ra đi lần nữa .
Anh không để cô uống sữa và ăn cháo bột nữa bắt đầu ninh nhiều thứ có chất hơn trộn vào cháo nhưng khi ninh đến cá chép cô không chịu ăn nôn mửa hết tất cả lên người từ đó anh không ninh cá cho cô nữa . Mỗi đêm anh đều sờ bụng cô xem nó có phát chuyển chút nào không? Nhưng cô thì không như vậy đừa bé càng lờn cô càng gặp ác mộng không phải ác mộng mà là quá khứ , cô cằm con dao tự đâm vào bụng mình , đâm vào đừa bé trong bụng . Cho dù đừa bé có trách cô hay không cô vẫn không tha thừ chon bản thân mình , tại sao lại cứu cô tại sao không để cô ra đi cũng đứa bé , tại sao lại để cô và đứa bé chống trọi với cả thể giời tại anh không đến sớm hơn . Lần đầu tiên trong ba năm cô mở miệng gào hét trong đêm nhưng lại không có âm thanh nào phát ra cô nắm chặt lấy chiếc chăn trước ngực đau đớn hét lên chỉ là một màng đêm tĩnh mịch . Trạch Uy ôm chặt lấy cô là anh không tốt là anh tổn thương mẹ con cô vào thời khắc ba năm trước anh mong rằng người bị thương là anh .Năm năm trước anh lên để cô rời xa anh , để cô cùng Trạch Nghiêm rời khỏi nơi này không vì sự lương thiện của cô mà giữa cô lại .Anh muốn cô giống như người bình thường có thể lấy chồng sinh con có thể mỗi ngày vui cười sống cho qua ngày .