" Bà à " An Lạc nghẹn ngào gọi . Trạch Uy cùng một đám bác sĩ từ ngoài bước vào , vừa thấy anh khuôn mặt bà trở lên bình thản vô cùng
" Tiểu Uy ta giao con bé lại cho con , sau này nhờ cả vào con " bà nở nụ cười hiền từ nhìn anh
Trạch Uy bước đến bên cô đặt tay lên vai cô anh không nói câu gì chỉ gật đầu nhẹ một cái . Cứ thế bà từ từ nhắm mắt lại nhẹ nhàng ra đi câu nói cuối cùng vẫn không thể mở miệng \[ An Lạc , xin lỗi con , xin con tha thứ cho sự ích kỷ của bà \]
" Bà ơi , bà đừng bỏ con ,bà đừng bỏ con mà con chỉ có bà thôi bà đừng bỏ con đừng bỏ con mà " Giọng cô nghẹn nước trào ra trái tim cô như bị ai đó bóp nát thành từ mảnh , cô ôm lấy cơ thể còn ấm của bà những tất cả máy móc đã báo không còn sự sống .
Trạch Uy nhìn cô giống như nhìn bản thân mình trước đây gào hét trong tuyệt vọng , mẹ anh nằm trên tấm thảm cũ đã mốc xung quanh bà là ngọn lửa cháy rực anh bị bọn du côn bế đi lúc đó bà vẫn nhìn anh và mỉm cười ánh mắt đầy yêu thương ,anh không thể quên được tự vô vọng đó tiếng hét bản thân vang vọng trong đầu \[Mẹ , mẹ ơi , mẹ cứu con mẹ ơi đừng bỏ con \]
" Chúng tôi thành thật xin lỗi , bệnh bà ấy đã đến giai đoạn cuối cúng chúng tôi không thể làm gì , xin gia đình bớt đau buồn " vị bác sĩ trong dám người đừng ra trên mặt ông vô cùng đau lòng
" Không phải ông nói chỉ cần 200 tr phẫu thuật bà tôi sẽ không sao " An Lạc hét lên
Mọi người quay lại nhìn vị bác sĩ đừng cuối hàng sợ hãi cả người run rẩy ngã xuống đất
" Không ....... không phải tôi là An Tổng là do An Tổng bảo tôi làm vậy không phải do tôi"
" Là ông ta là ông ta " Cả người cô run lên đôi tay ôm chặt lấy cơ thể bà. Hạ Lan đi tới ôm lấy cô vào lòng " Ông ta , ông ta lừa tôi " mọi thứ chao đảo cô rìm vào bóng tối
Lúc tỉnh dậy cô đã ở phòng ngủ lớn Trạch Gia .Cô không biết gì cũng không nhận thức bất kì thứ gì nữa,mọi thứ đều do Mạc Đông giút cô làm hết đến cuối cùng bà cô chỉ là lọ tro cốt rắc ra biển,bà từng nói cô ước mơ cả đời bà chỉ là một lần được ra biển thấy mặt trời mọc nhưng bà chưa từng được ra đó chưa từng cảm nhận bãi cát và tiếng sóng vỗ bao giờ, khi bà mất hãy mang bà ra đó trả về với trời đất
Những ngày sau đó cô không biết bản thân mình đã sống ra sao,mỗi sáng mở mắt ra cô đối mặt sự thật đau lòng cô chỉ còn lại một mình trên thế giời to lớn . Cô không muốn xuống giường cả ngày ngồi thu mình lại trên giường lớn không quan tâm ai không để ý đến ai ngay cả ban thân cô bỏ mặc .
" Phu nhân cô đã không ăn gì ba ngày này rồi , cô ăn chút cháo đi,người cũng đã mất cô đừng khiến bà lo lắng nữa cô phải tự chăm sóc mình phải sống thật tốt như vậy bà cô mới an tâm " Hạ Lan bưng khai cháo đặt lên kệ đầu giường
An Lạc lặng im úp mặt vào đầu gối bản thân cô bé nhỏ giờ trở lên bé nhỏ hơn,có phải chỉ cần bà không an tâm thì bà sẽ không bỏ cô đi không? bà sẽ lo lắng mà trở lại chăm sóc cô,cô sẽ mãi là đừa trẻ trong lòng bà,cô không muốn lớn không rời xa bà .
Bóng tối nuốt trọn lấy cô cả căn phòng cũng bị bóng tối bao phủ mờ mịt . Trạch Uy mở cửa bước vào nhìn người con gái trong bóng tối đó giống anh khi đó sống trong ám ảnh tuyệt vọng,đau đớn,dằn vặt .
Bốn tuổi anh theo mẹ chịu khổ ,năm tuổi chứng kiến cái chết của mẹ mình bị đưa về Trạch Gia,mười tuổi biết được sự thật về cái chết mẹ mình,mười hai tuổi không biết bản thân suýt chết bao nhiêu lần,mười năm tuổi bỏ mặc em gái dứt áo ra đi lang thang khắp con phố tụ tập đánh nhau,cờ bạc,đòi nợ thuê,buôn lậu,bán đứng anh em không có việc gì là không làm, hai bàn tay anh nhuộm máu từ lâu.Anh đã không còn là con người đã hoá thành quỷ,không có ỷ nộ ái ố nữa chỉ có thù hận,anh phải lấy lại tất cả những thứ thuộc về anh.Hai ba tuổi anh cằm súng chỉ vào đầu cha mình bắt ông giao Trạch Thị cho mình cơ nghiệp một đời của ông ngoại,trên thương trường anh chưa từng lệ tình,cản chân anh liền đập chết không thương sót.Anh lớn mạnh rồi anh có được thứ thuộc về mình rồi nhưng vết thương đó không lành mẹ anh không quay về nữa,bà không ôm anh vào lòng không gọi anh là Tiểu Uy nữa.
An Lạc ngước mắt lên nhìn cái bóng của anh trong tối trở lên tối tăm hơn nó rất to lớn dường như bóng tối chả làm gì được anh.Trạch Uy đưa tay phía cô , An Lạc run rẩy đưa tay ra lại vội thu về nhưng anh kịp bắt lấy.
Anh kéo mạnh cô vào lòng mình,ấm quá người anh ấm quá cảm giác này rất dễ chịu .
Bao năm này,anh cứ ngỡ rằng bản thân đã giết chết phần người chỉ còn lại phần con thú chiến lĩnh cơ thể này tán phá tất cả nhưng rồi người con gái này xuất hiện theo cách nào đó từng bước từng bước đánh thức phần người thức dậy mọi cảm xúc ùa về đau,buồn, xót,thương,dũng cảm,lo lắng,kỳ vọng tất cả cảm xúc đó ùa về trong anh