Cảm Ơn Em Đã Đến

Chương 29: 29





Nửa đêm Hạ Vy tỉnh dậy vì cơn đói hành hạ.

Theo thói quen cô muốn lay cánh tay đặt trên bụng mình như mọi khi, nhưng hôm nay không hề thấy nó đâu, vì anh không hề ôm cô.

Cả ngày hôm nay cô giận dỗi anh vì anh chỉ lo cho con mà không quan tâm đến mình.

Bây giờ đi ngủ anh còn không thèm ôm cô nữa.

Trước lúc ngủ còn hôn con trước rồi mới hôn cô.

Đây rõ ràng là anh không hề yêu cô.

Càng nghĩ càng thấy ấm ức, nước mắt cứ thế trào ra, cơn đói cũng vì đó mà bay sạch.

Hạ Vy dựa lưng vào đầu giường, co hai chân lên rồi úp mặt vào đầu gối, cứ thế khóc nức nở.

Cô biết ghen với con của mình không hay ho gì, nhưng cứ nghĩ đến thôi là tim cô lại đau không thở nổi.

Nếu anh không yêu cô thì cứ nói thẳng cho cô biết, không phải lừa dối cô như thế này.

Lục Tử Minh nghe tiếng thút thít bên cạnh thì giật mình tỉnh dậy, anh nhoài người bật đèn ngủ thì thấy cô đang khóc nức nở.

Anh vội vàng bật dậy, kéo cô vào lòng.

“Em làm sao thế? Khó chịu ở đâu? Nói anh biết đi.

Đừng doạ anh..”
Hạ Vy càng nghẹn ngào..


“Anh không yêu em...!hức...!lừa em như vậy anh vui lắm đúng không...!em đã nói không cần anh thương hại mà...!anh mau cút đi...!hức...”
Lục Tử Minh nào biết những suy nghĩ trong đầu của cô, nếu không anh chỉ muốn cắn vào môi cô thật đau cho cô chừa.

Hạ Vy càng khóc càng mất kiểm soát, cô đẩy mạnh anh xuống giường..

“Anh biến đi cho khuất mắt em.

Em không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Lục Tử Minh ngã ngồi dưới đất, ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Sợ tâm lý cô không ổn định ảnh hưởng tới hai mẹ con, anh lồm cồm bò dậy, nghe theo lời cô.

“Được được, em bình tĩnh lại đã.

Anh đi là được.”
Lục Tử Minh vốn chỉ muốn ra phòng khách một lúc, ai ngờ cô đuổi hẳn anh ra khỏi nhà.

Nhìn cánh cửa trước mặt đóng kín, anh đưa tay lên gãi đầu.

Có ai khổ như anh không, ba giờ sáng bị vợ đuổi khỏi nhà, còn không cho anh thời gian mặc quần áo ấm nữa.

Cứ như vậy thì không ổn, cô không cho anh vào nhà anh sẽ chết cóng mất.

Lục Tử Minh quyết định áp dụng phương pháp đẹp trai không bằng chai mặt, anh vừa gõ cửa vừa nói khẽ vào trong.

“Vợ ơi, mở cửa cho anh.”
“Vợ ơi, em nói cho anh biết anh sai chỗ nào đi.


Anh sẽ sửa mà.”
“Vợ ơi, em nhẫn tâm nhìn anh chết cóng ngoài này sao.”
“Vợ ơi...”
Hạ Vy vốn chưa rời đi, nghe những lời anh nói cô lại lo lắng cho anh, nhất là câu cuối cô còn nghe được tiếng anh hắt xì rất khẽ.

Rốt cuộc lòng thương cũng nổi lên, cô khẽ mở cửa..

“Anh không thương em..”
Cánh cửa vừa mở ra, Lục Tử Minh đã nghe được câu chất vấn, anh chỉ muốn đập đầu vào tường ngay lập tức.

Sợ cô giận thêm, anh vội vàng ôm cô dỗ dành..

“Ngoan không khóc nữa.

Anh thương em mà..”
“Vậy anh thương em hơn hay thương con hơn..”
Hạ Vy biết câu hỏi này rất ấu trĩ, nhưng hãy cho phép cô được ấu trĩ một lần.

Cô chỉ muốn xác định tình cảm anh dành cho mình mà thôi.

Lục Tử Minh ngớ người khi nghe câu hỏi của cô, anh không biết trả lời thế nào cho phải, cứ ấp úng mãi không nói lên lời.

Hạ Vy không vui đẩy anh ra..

“Em biết ngay mà, rõ ràng anh không thương em.

Anh chỉ thương con thôi..”
“Không có mà, anh thương cả hai mẹ con..”
“Nhưng cả ngày hôm nay anh có quan tâm đến em đâu, suốt ngày chỉ biết con thôi.”
Hạ Vy nức nở vùi mặt vào ngực anh tố cáo..

“Anh không cho em ăn đồ ăn em thích, đi ngủ cũng không ôm em nữa.

Hôn cũng là hôn con trước.

Như thế mà là thương em à..”
Lục Tử Minh khẽ thở phào, hoá ra là ghen với con à...