Quay lại với với Lâm Trác, ngồi trên xe anh rút điện thoại của mình ra gọi cho Lâm Phù Dung.
- Dung nhi, anh hai muốn gặp em_ dùng giọng nghiêm nghị Lâm Trác nói qua điện thoại cho Lâm Phù Dung nghe.
- Có chuyện gì sao anh hai_ nghe trong giọng nói của Lâm Trác có vẻ nghiêm trọng lên cô ta có vẻ lo lắng.
- Nhà hàng Lavender anh đợi em_ nói xong Lâm Trác lập tức cúp máy chạy xe thẳng đến nhà hàng Lavender.
****************************************
Trong nhà hàng Lavender, Lâm Phù Dung đến bàn Lâm Trác ngồi xuống hỏi anh:
- Anh hai, anh tìm em có việc gì không?_ Lâm Phù Dung vội vã hỏi, vì cô ta vẫn đang rất giận dữ vì việc vừa nãy Tử Kỳ khinh thường mình.
- Em về lúc nào sao không đến tìm anh?_ bỏ qua câu hỏi đó, Lâm Trác trực tiếp hỏi.
- Em đã có chỗ ở rồi anh không cần quan tâm đến em đâu
- Là nhà của Tống Sở Thiên sao?_ Lâm Trác nhìn thẳng vào mắt Lâm Phù Dung hỏi.
- Sao anh biết?_ cô ta giật mình là sao Lâm Trác biết được việc này chứ.
- Lập tức về Ý cho anh._ Lâm Trác nhìn Lâm Phù Dung lạnh lùng nói.
- Không, em không muốn về, em phải ở lại bên cạnh anh Thiên_ Lâm Phù Dung nghe Lâm Trác bắt mình về Ý, cô ta tức giận quát to.
- Dung Dung em biết người Tống Sở Thiên yêu không là em mà._ Lâm Trác dịu dàng khuyên nhủ
- Không lâu nữa thôi anh ấy sẽ là của em_ Lâm Phù Dung nói với Lâm Trác trong ánh mắt hiện lên tia nguy hiểm.
- Anh cấm em làm hại đến Tử Kỳ_ nghe trong giọng nói của Lâm Phù Dung không có sự tốt lành,Lâm Trác tức giận đập bàn quát.
_ Anh hai, anh cũng biết Diệp Tử Kỳ sao? Mà anh đã có chị Y Bình rồi anh không nên quá quan tâm đến Diệp Tử Kỳ_ sợ phá hỏng kế hoạch của mình Lâm Phù Dung lên tiếng nhắc nhở Lâm Trác.
- Anh yêu Y Bình nhưng anh tuyệt đối cấm em làm hại đến Tử Kỳ nếu em còn không nghe không những Tống Sở Thiên không tha cho em mà anh cũng không để yên cho em đâu_ không hiểu sao Lâm Trác rất sợ Tử Kỳ sẽ xảy ra chuyện gì, anh cảm giác như mình sẽ mất đi một phần nào đó của cơ thể.
- Lâm Trác em mới chính là em gái của anh chứ không phải là Diệp Tử Kỳ kia_cô ta tức giận quát lại Lâm Trác rồi cũng bỏ đi.
- Nếu không tin em cứ thử_ nhìn bóng lưng của Lâm Phù Dung, Lâm Trác lạnh lùng nói to.
Nghe những gì anh trai của mình nói Lâm Phù Dung vô cùng tức giận’’ Diệp Tử Kỳ cô được lắm không những cướp anh Thiên của tôi còn cướp cả anh trai luôn yêu thương tôi nhất, cô đừng trách tôi độc ác với cô. Anh hai nếu như anh quan tâm Diệp Tử Kỳ như vậy thì đừng trách em’’ nở một nụ cười mưu mô cô ta gọi taxi quay về Tống gia.
Vào tới cửa nhà họ Tống, Lâm Phù Dung thấy Diệp Tử Kỳ và Tống Sở Thiên vui vẻ đút trái cây cho nhau hai tay cô ta xiết chặt nhưng cô ta vẫn nở nụ cười bước đến.
- Anh Thiên, Tử Kỳ hai người đang ăn trái cây sao?
- Bộ mù sao không thấy- Diệp Tử Kỳ đanh đá lên tiếng, cô ta chỉ biết cười gượng
- Đúng vậy, Phù Dung em cũng ngồi xuống ăn đi_ với tâm trạng vui vẻ Tống Sở Thiên nói với Lâm Phù Dung
- Vậy em không khách khí nha_nhìn hai người hạnh phúc cô ta rất ghen tị với Diệp Tử Kỳ ‘’ các người hạnh phúc không được lâu nữa đâu’’
- Bảo bối lát nữa chúng ta đi thử đồ cưới đi_ không để ý tới Lâm Phù Dung,Tống Sở Thiên cười hạnh phúc với cô.
- Thiên à không ngờ anh nôn nóng muốn đưa em về nhà rồi nha_ thấy anh vội vã muốn lấy mình về nhà cô rất hạnh phúc, ngọt ngào trêu chọc anh.
- Đúng vậy, không vội thì anh sợ tiểu yêu như em sẽ chạy mất nha- véo mũi Tử Kỳ, Tống Sở Thiên cưng chiều nói.
- Được rồi ông xã đại nhân_ ôm lấy Tống Sở Thiên nũng nịu nói.
- Anh Thiên em chúc mừng hai người nha_ thấy hai người họ coi mình như không khí cô ta lên tiếng cắt ngang.
- Cảm ơn cô Phù Dung._ Tử Kỳ nói với Lâm Phù Dung nhưng trong mắt hiện lên như muốn nói ‘’ để tôi xem cô có thể làm gì’’
- Không có gì, nhìn hai người hạnh phúc tôi cũng rất vui_ nhìn lại Tử Kỳ,Lâm Phù Dung cười ‘’ cô cứ đợi đi.’’