Cảm Ơn Vì Là "Chúng Ta"

Chương 14: Vài câu chuyện phiếm ở trường T



    Tôi quyết định không vạch trần Tường Vi, xem cô bạn diễn thêm một chút rồi cho vở kịch hạ màn cũng chưa muộn. Trước mặt đám con gái ấy, tôi vẫn cố duy trì thái độ cư xử như lúc trước, chỉ khác ở điểm tôi đã "khôn" ra, không còn để họ lợi dụng. Tôi không còn tức giận nữa, chỉ cảm thấy khá buồn cười khi bọn họ tỏ ra thảo mai với mình. Vậy nên với tôi mà nói, mỗi ngày cùng bọn họ diễn một vở kịch nhỏ cũng xem như là một trò thú vị.

    Khi còn nhỏ, tôi đã được dạy phải thật ngoan ngoãn, sống tử tế và hoà nhã với mọi người. Cho đến bây giờ tôi vẫn đúng theo lời dạy ấy, sống không thẹn với lòng, nếu có thể tránh được thị phi, phiền phức thì cứ tránh thật xa, cố gắng đóng một vai "nhạt nhoà" trong mắt phần lớn mọi người. Tôi cũng hiểu rõ quy tắc bầy đàn nên sẽ luôn tìm cho mình một hoặc một vài người bạn "cùng tần số" để chơi cùng. Vậy nên, tôi dường như sẽ không bao giờ trở thành đối tượng bị bắt nạt ở trong lớp, cũng như hiếm có người khiến tôi thấy "chướng mắt".

    Đối với mọi người, những người tôi chưa thể đặt niềm tin vào họ, tôi là kiểu người cực kì hiền lành, rụt rè và ít nói. Tôi luôn giữ đúng thái độ chuẩn mực và lễ phép, đôi khi là vô cùng xa cách. Còn đối với những người tôi yêu quý, những người có thể khiến tôi cởi bỏ được "lớp phòng bị" của mình, tôi lại là kiểu thích làm nũng, hơi cục súc, nói cực kì nhiều và "điên".

    Mọi người mới tiếp xúc với tôi đều bảo tôi quá hiền, như thế sẽ dễ bị người khác bắt nạt. Đúng là tôi hiền thật nhưng không phải với ai cũng vậy. Tôi chỉ là con người bình thường, không có đủ lòng từ bi, bác ái để có thể yêu thương, dung thứ cho tất cả chúng sinh trong thiên hạ, đặc biệt là những người làm tổn thương tôi.

    Tuy có tính thích "ăn miếng trả miếng" nhưng lớn lên, tôi lại khá "hèn". Hầu như tôi sẽ không chủ động gây chuyện với người khác, bởi vì tôi rất ghét phiền phức. Tôi sẽ cố gắng đối xử với họ bình thường hết mức có thể hoặc thậm chí còn tốt hơn trước đây. Bắt đầu những màn diễn xuất "xuất thần" của mình, ở bên cạnh tinh tế ám chỉ cho họ biết rằng tôi ghét họ. Tôi cảm thấy như vậy sẽ vui hơn nhiều so với việc sớm tỏ rõ thái độ cho đối phương biết. Có thể xem đây chính là một sở thích quái đản của tôi.

***

    "Cậu làm lành với Ngọc rồi hả? Từ bao giờ vậy?"

    Tường Vi nhẹ giọng hỏi thăm.

    "Vừa tuần trước thôi. Sao vậy, Vi?"

    Tôi mỉm cười thân thiện, nhìn cô ta đáp.

    "Thật tốt quá! Nếu hai cậu cứ vậy hoài thì mình dằn vặt chết mất."

    Đôi mắt long lanh khẽ rũ xuống, bộ dạng đau buồn của một cô gái đẹp. Nếu là thường ngày, nhìn thấy cô ta như thế, tôi sẽ cuống quýt tìm mọi cách để dỗ dành. Nhưng bây giờ, trong lòng tôi chỉ có mỗi suy nghĩ vớ vẩn như này: Diễn cũng đạt ghê ta, suýt khóc rồi này!

    "Sao cậu lại dằn vặt? Cậu làm gì sai với hai đứa mình hả?"

    Tôi hơi nghiêng đầu, khẽ mỉm cười nhẹ nhàng, hỏi lại Vi. Tuy giọng điệu của tôi như đang đùa giỡn nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp kia lại cực kì nghiêm túc.

    "Mình nghe nói vì mình nên hai cậu mới cãi nhau."

    Cô ta vẫn duy trì biểu cảm buồn bã, trong lời nói còn phản phất sự hối lỗi.

    Cô gái này không đi đóng phim đúng là uổng phí tài năng trời phú!

    Nếu Tường Vi đã nhập tâm như thế, vậy tôi cũng không nên để cô ta thất vọng. Tôi vờ như bất ngờ, sốt sắng nói:

   "Ai nói với cậu thế? Mình với Ngọc vì mấy chuyện vặt vãnh cỏn con nên mới cãi nhau thôi, không liên quan gì đến cậu đâu."

    Dừng lại một chút, tôi lại làm bộ làm tịch, nhìn cô ta bằng ánh mắt đau lòng, nói với giọng điệu tự trách:

   "Nếu mình biết sớm thì đã giải thích rõ cho Vi ngay rồi, để cậu không phải nghĩ nhiều. Sao Vi không hỏi mình?"

    "Mình sợ nhắc đến chuyện đó sẽ khiến cho cậu buồn, cho nên mới kh..."

    Tôi sắp không chịu được "không khí thảo mai" giữa mình và Tường Vi, suýt thì phụt cười. Cũng may tôi nhanh trí, đưa tay ôm miệng giả vờ hắt xì, kịp thời tránh được một "kiếp nạn".

    "Không có đâu. Lần sau có khúc mắc gì với mình thì cậu cứ trực tiếp nói với mình nhed. Đừng để trong lòng, sẽ đau bụng đấy."

    Dứt lời, tôi híp mắt, nở một nụ cười thật thân thiện.

    Tú Mai chợt lên tiếng hỏi tôi:

    "Từ sau hôm lễ, cậu thích nói chuyện hơn hẳn nhỉ?"

    "Đúng vậy ha."

    Diệp Lan, Như Quỳnh đồng thanh.

    "À, vậy sao? Mình cũng không để ý lắm. Thế các cậu có thích mình như này không?"

    Tôi đáp lại họ bằng một câu hỏi, điểm dừng của ánh mắt đặt ở trên khuôn mặt xinh xắn của Diệp Lan.

    "Th... thích chứ."

    Diệp Lan bị tôi nhìn chằm chằm nên có phần lúng túng, lắp bắp đáp.

    Tôi lại híp mắt cười vui vẻ:

    "Cảm ơn nhé."

    Lúc này, tôi mới trả lời câu hỏi vừa rồi của Tú Mai:

    "Thật ra là do mình đột nhiên cảm thấy nếu mình không chịu mở lòng, nói chuyện nhiều hơn với mọi người thì mình sẽ không thể có nhiều bạn tốt, cho nên là mình muốn thay đổi."

    Nói rồi, tôi quay sang Tường Vi, nhẹ nhàng nói:

    "Có câu 'mây tầng nào gặp gió tầng đó' mà nhỉ? Chúng ta chơi chung với nhau cũng là vì chúng ta giống nhau mà, không phải sao?"

    Bị hỏi đột ngột, biểu cảm của cô ta có phần không tự nhiên, đáp:

    "Ừ... đúng vậy."

*****

    Hôm nay, lớp tôi lại có tiết Công nghệ. Sau khi dành ra 15 phút đầu giờ để ghi bài, thầy giáo bộ môn để cho chúng tôi ngồi chơi hay nói hoa mỹ hơn là: "tự học".

    Theo thói quen, mấy đứa bàn đầu tụi tôi lại quay xuống bàn dưới với Gia Bảo để hóng hớt tin tức từ nó. Lúc trước, khi Minh Huy chưa đến, thường chỉ có tôi, Ngọc cùng Gia Bảo và cô bạn bên cạnh tụ lại để "tám chuyện". Từ lúc Minh Huy đến, tổ nhiều chuyện của bọn tôi lại có thêm hai thành viên, bàn của bọn tôi chen chen chúc chúc ngồi với nhau.

    "Chật quá! Mày xuống dưới ngồi đi."

    Tôi cau có đẩy người của Phương, đuổi đi.

    "Tao có thấy chật lắm đâu. Ngồi đông đông vậy mới ấm."

    Phương nhe răng cười đần, đáp ngay. Vừa nói, nó vừa vòng hai tay ra sau, ôm vai tôi và Minh Huy.

    Tôi hung dữ lườm Phương, dùng khuỷu tay thúc mạnh vào bụng nó. Phương lập tức bỏ tay ra khỏi vai hai đứa bọn tôi, rồi nó cú nhẹ vào đầu tôi một cái. Sau đó, hai đứa bọn tôi lại quay sang đánh nhau. Mãi cho đến khi thầy giáo vì tiếng tôi kêu lên do đập chân vào bàn bị đau làm cho tỉnh giấc, bọn tôi mới dừng lại, lập tức vào vai "học sinh nghiêm túc" giảng bài cho nhau.

    Khi thầy lại chống cằm gật gù, nhóm "buôn dưa lê" của chúng tôi cũng bắt đầu những câu chuyện của mình. Phần lớn đều là Gia Bảo, Ngọc và cô bạn kia nói, tôi và hai cậu bạn nam còn lại có vai trò lắng nghe và bàn luận vài câu cho xôm tụ.

    Có nhiều chuyện đến cả học sinh theo học ở đây từ lâu như tôi cũng chẳng hề biết đến nhưng Gia Bảo và Ngọc lại biết rất rõ. Ví dụ như chuyện trường tôi hai năm trước có một vụ học sinh nhảy lầu do bị bắt nạt trong suốt ba năm trời nhưng lại được ém đi với lý do buồn chuyện học tập và gia đình nên mới tự tử chẳng hạn.

    Nghe xong, tôi thật sự rất sốc. Tôi biết trường tôi không phải loại tốt lành gì vì cách cư xử của một số giáo viên và giám thị thật sự rất tệ, cùng với ti tỉ những vấn đề khác chỉ khi học đủ lâu trong trường mới có thể nhận ra nhưng cũng không nghĩ nó có thể tệ đến như thế.

    "Chuyện này chưa được xác thực, mọi người cứ xem là tin đồn đi. Bạn mới đừng có sợ nha."

    Kể xong chuyện, Gia Bảo lại quay sang Minh Huy trấn an.

    Phương không thức thời, đột nhiên lại bồi thêm mấy câu:

    "Chuyện này đợt chơi chung với mấy anh khóa trước tao cũng có nghe. Nghe nói là bữa đó lớp có giờ sinh hoạt chủ nhiệm, cô giáo đang định hướng trường cấp 3 cho lớp thì chị đó đột nhiên lao ra khỏi lớp rồi nhảy xuống trước mặt cô và các bạn. Tao còn nghe bảo trường xử lý nhanh như một cơn gió luôn, vừa rơi xuống là phong tỏa hiện trường, thông báo đóng hết tất cả cửa của các lớp học lại."

    Tôi mở to mắt kinh ngạc nhìn Phương. Tên này còn biết rõ thế cơ à?

    Dừng một chút, Phương liếc trái, nhìn phải, rồi nói bằng cái giọng thì thầm như thể sợ ai đó sẽ nghe thấy:

    "Hình như chị đó năm ngoái cũng học lớp 9A8 giống tụi mình."

    Gia Bảo hơi cúi người, bắt chước theo thằng Phương liếc trái rồi lại liếc phải, hạ thấp giọng, nói:

     "Còn nghe nói là bạn cùng lớp của chị ấy sau đó đôi lúc lại thấy chị ấy đứng ở trước cửa hoặc cầu thang bên cạnh lớp học tìm đám từng bắt nạt chỉ."

    Mặt đám con gái bọn tôi sau khi nghe xong câu này ngay lập tức "cắt không còn giọt máu". Chẳng rõ có phải do nhập tâm vào câu chuyện quá không, tôi đột nhiên lại cảm thấy có luồng khí lạnh sau lưng nên khẽ rùng mình một cái.

    Thấy vậy, thằng Phương bắt đầu cười gian xảo. Xong, được một lúc, nó lại lên tiếng trấn an đám con gái bọn tôi:

   "Đừng sợ. Lớp 9A8 năm ngoái được xếp ở đầu bên kia cơ, là lớp 9A12 bây giờ ấy."

    "Thật ra thì... ở trường cũ của tôi lúc trước cũng có vụ bị bắt nạt đến mức phải tự kết liễu..."

    Minh Huy đột nhiên "góp vui" với giọng điệu vô cùng bình thản và khuôn mặt tỉnh bơ. So với vẻ mặt biến hóa khôn lường khi kể chuyện của Bảo và vẻ mặt cố ý làm cho đám con gái bọn tôi sợ của Phương, vẻ mặt điềm nhiên khi kể chuyện của Minh Huy lại khiến tôi nổi da gà.

    "May là không chết, nhập viện rồi tạm nghỉ một năm để điều trị tâm lý. Sau đó, hai gia đình gặp nhau để giải quyết và bồi thường. Gia đình nạn nhân quyết làm đến cùng, đám bắt nạt sau chuyện đó cũng bị tẩy chay, cô lập."

    Cảm xúc của đám bọn tôi khi nghe câu chuyện của cậu bạn mới giống như vừa đi tàu lượn ậy, lên rồi lại xuống, xuống rồi lại lên. Cậu ấy vừa dứt lời, cả bọn gật gù, nói ra mấy câu y hệt nhau:

    "Đúng là may thật ha."

    "Tốt quá."

    Đúng vậy, đó mới là kết cục đúng cho những kẻ bắt nạt và cho cả nạn nhân của họ. Những ai cần phải trả giá cho hành động của mình đều nên sớm phải trả giá, không thể để nạn nhân phải chờ đợi thêm nữa. Nạn nhân đã chờ đủ lâu rồi, lâu đến mức họ còn phải đánh cược cả sinh mệnh mỏng manh của mình với thần chết để chỉ đổi lại hai chữ: "bình yên".

    Nhưng trên đời này, liệu rằng công lý sẽ mãi mãi được thực thi nhanh như vậy? Hay phải đợi cho đến khi sinh mạng của ai đó mất đi, nó mới được mọi người dáo dác đi tìm? Hoặc tệ hơn là vĩnh viễn bị chôn vùi bởi quyền lực và đồng tiền?

***

    Sau đó, chủ đề cuộc trò chuyện của chúng tôi dần chuyển từ nói xấu trường sang những câu chuyện kì bí ở nơi này.

    "Minh Huy, cậu mới vào nên chắc vẫn chưa nghe về mấy câu chuyện đáng sợ ở trường mình phải không?"

    Rồi nó lại dùng cái giọng dẻo quẹo thường nói với mấy cậu trai mà nó hứng thú, mở lời đề nghị:

    "Để mình kể cho cậu nghe nha."

    Minh Huy cười nhẹ nhàng, đáp:

    "Mấy hôm mới vào, tôi cũng có nghe qua vài chuyện."

    Gia Bảo hơi bực bội, mặt mày nhăn nhó, biểu môi nói:

    "Ai kể vậy? Đứa nào tàn ác đến mức mới nhập học mà cũng không tha cho con người ta luôn vậy?"

    Tôi ghé sát lại gần, chỉ tay vào mặt mình, ngại ngùng thú nhận:

    "Tao nè."

    Song, tôi cũng không quên hỏi vặn lại Gia Bảo:

    "Không phải mày cũng vừa kể cho bạn mới nghe chuyện kinh thiên động địa của trường mình à? Còn nói tao."

    Nếu tôi "tàn ác" một thì nó và thằng Phương "tàn ác" đến tận mười, dù sao những thứ của tôi kể chỉ là chuyện truyền miệng chẳng rõ nguồn gốc, còn chuyện của tụi nó lại người thật việc thật.

    "À... kể chuyện thôi mà, không có tàn ác, không có tàn ác."

    Nó xua tay cười cười.

    Dứt lời, Bảo quay sang hỏi Minh Huy:

    "Thế cậu nghe nó kể chuyện gì rồi?"

    Minh Huy nhớ lại một lát rồi chầm chậm đáp:

    "Chuyện ở nhà vệ sinh nữ và sân thượng."

    Lần này, đến lượt Ngọc chất vấn tôi:

    "Người ta là con trai, mày kể chuyện ở nhà vệ sinh nữ làm gì?"

    Tôi trưng ra vẻ mặt vô tội, thành thật đáp:

    "Tao nhớ cái gì thì kể cái đó thôi."

    "Vậy câu chuyện hôm nay sẽ là căn phòng bí ẩn nằm gần khu nhà vệ sinh nam nha. Căn phòng đó ít được nhắc đến nên chắc tụi bây có khi cũng không biết. Nhưng, nó cũng được liệt vào bảy địa điểm bị đồn có 'khách' của trường chúng ta đó."

    Gia Bảo chầm chậm nói với tông giọng khá thấp, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc lạ thường.

    "Khách là ai? Có khách thì vui mà?"

    Phương cũng bắt chước Gia Bảo, hạ thấp tông giọng hỏi một câu khá "vô tri" phá tan bầu không khí mà Gia Bảo vừa cất công tạo nên.

    Bảo "xả vai", ôm trán, bất mãn đáp lời Phương:

    "Là ma đó ông cố nội ơi!"

    Tôi và Ngọc chỉ biết thở dài thườn thượt vì đã quá quen với điều này.

    Phải mất một lúc, Bảo mới có thể lấy được cảm xúc, nó chầm chậm kể:

    "Trường chúng ta có bảy nơi được đồn là bị ám nên ít có học sinh nào dám bén mảng đến hoặc cũng bị trường cấm không cho đến, như sân thượng và căn phòng mà tao kể hôm nay nè."

    "Hành lang bên cạnh phòng Hội trường một ngả dẫn đến khu nhà vệ sinh nam, còn lại là đến mấy phòng thí nghiệm vạn năm mới được vào một lần. Từ hai căn phòng thí nghiệm đi lên một chút là phòng thiết bị và một bãi đất nhỏ nằm sát tường bao quanh trường. Bãi đất gần như được ngăn cách với thế giới bên ngoài bằng cây xanh, cụ thể là một hàng trúc và một cây muồng hoàng yến không ra hoa. Được cây cối bao quanh, lại còn thiếu hơi người nên nơi đó khá âm u. Ở bãi đất còn có một căn phòng nhỏ, cỡ nửa cái lớp học của mình."

    "Khác với không khí ồn ào của nhà vệ sinh nam, nơi những con ngựa non háu đá làm ba trò tào lao nhưng khá là cuốn hút như..."

    Ngọc hắng giọng, nhắc nhở Bảo quay về chủ đề chính. Ánh lửa bập bùng nơi đáy mắt khi nhớ về "những con ngựa non háu đá" của Gia Bảo bị Ngọc dội cho một gáo nước lạnh, tắt ngúm. Ho một tiếng, Gia Bảo lại nghiêm túc kể tiếp:

    "Đoạn từ phòng thiết bị đến hết bãi đất kia rất yên tĩnh, giống như bước vào thế giới khác vậy. Nhưng phòng thiết bị ít ra còn có ông thầy già già ngồi ở đó, đôi lúc cũng có người ra kẻ vào, bãi đất kia thì tuyệt nhiên chẳng có ai đến."

    Thấy tiến độ chậm chạp của Gia Bảo, cô bạn ngồi cạnh mất kiên nhẫn, giục:

    "Kể lẹ đi bà, sắp hết tiết rồi kìa. Mở bài lâu quá!"

    Gia Bảo nhăn mặt, xua tay đáp:

    "Biết rồi, biết rồi, đừng có hối."

    "Khoảng tầm năm năm về trước, căn phòng ấy không được chính thức liệt vào bảy địa điểm kì bí của trường đâu, mọi người cũng chỉ biết đến nó với cái danh 'căn phòng bị lãng quên' thôi. Nhưng sau khi xảy ra một sự kiện chấn động, nó được đưa vào 'huyền thoại' cùng với 'anh chị em' khác luôn."

    "Bốn năm trước, có một nhóm học sinh cuối cấp vì tò mò nên giờ ra về lén đến bãi đất và căn phòng kia để khám phá. Tuy trường không có luật cấm đến bãi đất kia nhưng học sinh và giáo viên luôn mặc định nơi đó là nơi bất khả xâm phạm. Ông thầy Phong ở phòng thiết bị ngoài mặt chỉ có công việc sửa chửa máy móc và cất giữ, bảo quản dụng cụ giảng dạy cho trường nhưng thật ra ổng còn có vai trò canh gác bãi đất kia, không cho ai bén mảng đến đó. Bởi vậy phòng thiết bị mới được đặt kế bãi đất, luôn mở cửa và có người ngồi trong đấy."

    Thế sao trường không rào cái bãi đất ấy lại luôn đi nhỉ? Mất công ghê.

    Tôi nghĩ thầm, rồi khẽ nhăn mặt.

    "Hôm ấy, nhà thầy Phong có việc nên đóng cửa về sớm. Nói sớm chứ lúc đó cũng sau tiếng chuông tan học buổi chiều được một lúc rồi. Mấy anh chị kia chớp cơ hội, kéo nhau đến bãi đất để xem thử."

    "Một chị trong nhóm bạn bị chọn phải đến 'căn phòng bị lãng quên' để nhìn vào trong xem thử có gì. Vì khá nhát gan nên chị ấy run lắm, chầm chậm tiến đến trước cửa căn phòng. Chị ấy không vội nhìn vào trong, đứng trước cửa lẩm bẩm khấn vái cái gì đó một lúc. Xong, chị ấy mới hít sâu, giơ tay gõ lên cửa một cái. Mọi thứ vẫn yên tĩnh, không có chuyện gì cả."

    Ngọc thắc mắc, cắt ngang mạch kể của Gia Bảo:

    "Sao lại phải gõ cửa? Trực tiếp nhìn vào là được rồi mà."

    Tôi có biết về vấn đề này nên lập tức giải thích cho nó:

    "Cái này có liên quan đến tâm linh một chút. Nghe nói gõ như vậy để tiễn khí âm ra ngoài, cho 'khách' biết có người đến để hai bên đỡ vô tình chạm mặt nhau ấy."

    Minh Huy tiếp lời tôi:

    "Ngoài ra còn có thể nếu có người ở bên trong ấy, người ta sẽ lên tiếng đáp lại. Lỡ bên trong có cô lao công hay ai đó bên trường mà chị kia vô tình nhìn vào, bị bắt gặp cái là xong luôn."

    Nghe cậu ấy nói cũng khá hợp lí, tôi gật gù tán thành.

    Gia Bảo lại quay về với câu chuyện của mình:

    "Chị ấy lại gõ thêm một cái nữa..."

    "Vẫn y hệt như cái gõ đầu, không có chuyện gì xảy ra cả."

    Gia Bảo rất biết cách kể chuyện, mỗi đoạn ngừng, đoạn nhấn đều được bố trí vô cùng hợp lí, khiến cho người nghe luôn ở trạng thái hồi hộp, rờn rợn, vô tình bị cuốn vào trong câu chuyện mà cậu ta đang kể, như thể mình chính là người đang tận mắt chứng kiến mọi việc.

    Vì không muốn cắt ngang câu chuyện, tuy có rất nhiều khúc mắc nhưng tôi chỉ dám nghĩ thầm và lẩm bẩm một mình:

    "Sao lại không gõ ba lần một lượt?"

    Phương ở bên cạnh hơi cúi người, ghé vào tai tôi nhỏ giọng đáp:

    "Vì người ta sợ. Đâu phải ai cũng 'chả sợ bố con thằng nào' như mày đâu"

    Tôi gật gù, khẽ "ừm" một tiếng, len lén thúc vào bụng nó một cái, rồi lại tập trung nghe Gia Bảo kể tiếp.

    "Lần thứ ba, khi bàn tay của chị ấy vẫn còn chưa chạm vào cửa, bên trong đã truyền đến một loạt âm thanh kì lạ. Căn phòng vẫn tối đen, không có bất cứ ánh sáng nào, chỉ có âm thanh đổ vỡ cùng tiếng khóc lóc, rên rỉ của một người đàn ông. Cùng lúc ấy, trời nổi gió lớn, trời đánh ầm một tiếng thật lớn khiến cho mọi người ở đó đều hồn vía lên mây hết."

    Ngọc và cô bạn bên cạnh Gia Bảo sớm đã mặt mày tái mét, Ngọc còn đang bám chặt lấy cánh tay tôi, đòi tôi đổi chỗ với nó, cho nó vào trong ngồi vì vừa cảm thấy có hơi lạnh thổi vào cổ. Tôi nghe theo Ngọc, nhanh chóng đổi với nó.

    "Không cần nhìn vào trong, nhiêu đó cũng đã đủ làm cho chị kia điếng người rồi. Bả hét lên một tiếng rồi ngất đi. Bạn bè của chị cũng nghe rõ mồn một những âm thanh kia, thấy bạn ngất nên nhanh chóng ẵm ra ngoài."

    "Sau hôm đó, không ai dám bén mảng đến chỗ ấy nữa."

    Lần này, thấy câu chuyện đã kết thúc, tôi mạnh dạn hỏi Gia Bảo:

    "Căn phòng vẫn được khóa hả?"

    Gia Bảo chống cằm suy nghĩ một lát rồi đáp:

    "Không thấy nhắc đến nhưng chắc vẫn khóa. Gần như tất cả các phòng ở trường mình đều là loại móc ổ khóa vào cái khoen trước cửa để khóa nhưng cái phòng đó là kiểu khóa thẳng bằng chìa."

    Tôi bắt đầu chuyên mục "Mười vạn câu hỏi vì sao" của mình:

    "Nên không rõ căn phòng khi đó có bị khóa ngoài hay không? Bãi đất ấy là gì mà sao trường phải cất công cử người canh giữ? Hay bữa đó có ai vào dọn dẹp làm vỡ đồ, sợ đền nên khóc không nhỉ?"

    Và tất cả đều diễn ra trong đầu tôi, vì tôi sợ hỏi nhiều sẽ khiến cho mọi người mất hứng, đặc biệt là người kể chuyện – Gia Bảo.

    "Sao mày đăm chiêu vậy?"

    Phương đột nhiên vỗ nhẹ vào vai tôi, hỏi.

    "Tao đang suy nghĩ cái này xíu. Chuyện có nhiều lỗ hỏng quá!"

    Tôi ngả người ra sau, dùng khẩu hình nói với nó ở sau lưng Ngọc.

    Ngọc đột nhiên quay sang hỏi tôi:

    "Mày không tin à?"

    "Tao đang suy ngẫm."

    Sợ Gia Bảo sẽ không vui khi biết tôi không quá tin tưởng vào câu chuyện mình vừa kể, cũng không muốn nói dối, tôi tìm cách nói khác đi để trả lời câu hỏi của Ngọc.

    Tôi rất sợ ma quỷ nhưng lại là kiểu người nửa tin, nửa không tin vào những câu chuyện tâm linh. Tôi thích nghe chuyện rùng rợn nhưng lại thường cố gắng dùng những suy luận nghiêng về khoa học để tìm cách lí giải chúng. Khi tôi kể những câu chuyện đáng sợ cho người khác, tôi cũng thường nêu suy nghĩ của mình sau khi hoàn thành xong câu chuyện, như một cách trấn an cho mọi người.

    Tôi lại cười ngại ngùng, nói tiếp:

    "Cung phản xạ của tao hơi dài nên phải từ từ mới sợ."

    Trong lúc bọn tôi đang trò chuyện rôm rả, đột nhiên ở cửa xuất hiện một cậu trai mắt to, dáng người hơi cao, mặc đồ thể dục.

    "Thực!"

    Vừa nhìn thấy cậu nhóc, Phương đã ngạc nhiên, gọi lớn khiến cho thầy Công nghệ đang say giấc cũng choàng tỉnh dậy. Tôi cũng bị nó gọi cho giật mình.

    "Nhóc lên đây làm gì thế?"

    "Có chuyện gì à?"

    Phương và thầy Công nghệ gần như hỏi cùng lúc.

    Thực đứng ở cửa lớp, nhìn Phương, song ánh mắt lại dừng ở thầy Công nghệ đang ngồi ở bàn giáo viên, lễ phép nói:

    "Thưa thầy, thầy Hải Nam gọi chị lớp phó học tập của lớp xuống phòng giáo viên có việc ạ."

    Thầy Công nghệ nhìn sang tôi, phẩy tay nói:

    "Lớp phó, có người tìm em kìa."

    Tôi nhìn sang Tường Vi, thấy cô ta sớm đã rời khỏi chỗ từ lúc nào nên chẳng thèm để ý nữa, tiếp tục "tám chuyện" cùng chúng bạn. Hình như Nữ Thần của tôi khá để tâm đến thầy giáo chủ nhiệm, cô ta và đám bạn của mình còn dệt nên câu chuyện tôi và thầy ấy có quan hệ mờ ám cơ mà. Có lẽ sắp tới đây, ngoài tôi ra, bọn họ cũng sẽ đặc biệt chú tâm đến thầy Nam lắm.

    Được một lúc, Tường Vi lại đi vào lớp, gõ vào bàn của tôi hai cái, nói bằng cái giọng chẳng mấy vui vẻ:

    "Tìm cậu."

    Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, bình thản nói:

    "Cậu cũng là lớp phó học tập mà, hay cậu đi đi."

    Không đợi Tường Vi trả lời, cậu nhóc kia lại ló đầu vào, điềm nhiên nói:

    "Thầy Nam nhờ em gọi chị lớp phó học tập tên Vân Anh ạ."

    Thầy ấy chỉ rõ tôi là người đi như thế chắc chắn chẳng phải chuyện tốt lành gì, thế nào cũng bắt tôi làm mấy việc nặng nhọc hoặc xem tôi là chân sai vặt làm đủ thứ chuyện cho xem.

    Thầy Công nghệ giục:

    "Thôi, gọi em nào thì em đó đi, nhanh lên kẻo thầy chờ."

    Đã bị điểm mặt gọi tên như thế, đương nhiên dù không muốn tôi cũng phải nghe theo. Tôi xin phép thầy, rồi đi cùng cậu nhóc xuống lầu. Trước khi đi, cậu em lớp dưới còn cẩn thận dặn dò tôi mang theo kéo, hồ và bút, xong lại nói gì đó với thằng Phương ở ngoài cửa lớp khi tôi đang loay hoay chuẩn bị đồ ở trong này.

(☛'∀`*)☛ ♥ Hết chương 14 ♥ ☚(*'∀`☚)