Tôi đứng thẳng lưng, nở một "nụ cười công nghiệp", vẫy tay chào thầy Nam.
Thầy chủ nhiệm đến nhà chơi cứ hệt như một quả bom nổ chậm, chẳng biết khi nào sẽ phát bổ, làm người ta căng thẳng chết đi được!
Trước thái độ vô cùng "tiêu chuẩn" của tôi, thầy Nam chỉ lạnh lùng đáp một tiếng "ừ".
Một, hai, ba,... rồi hai mươi giây trôi qua, chiếc tay ga của thầy ấy vẫn đứng ở trước cửa nhà tôi.
Cảm thấy hai bên cứ nhìn nhau chẳng nói câu nào mãi cũng không ổn, tôi liền lên tiếng mở lời phá tan bầu không khí kì lạ này:
"Còn có chuyện gì nữa sao ạ?"
"À, chuyện chép phạt tôi nói ban chiều..."
Chẳng thèm nghe thầy Nam nói hết, tôi đã nhanh miệng đáp ngay, bộ dạng còn rất ra dáng học sinh ngoan:
"Một lát em lên phòng sẽ chép thật nghiêm túc ạ."
Tuy miệng mỉm cười nhưng trong lòng tôi vẫn đang thầm mắng thầy ấy. Sau bao chuyện, tôi cả người đầy thương tích như thế này, thầy ấy cũng chẳng tha, khi về còn "tốt bụng" nhắc nhở tôi. Thầy Nam quả thật giống y như lời đồn: máu lạnh vô tình, không có trái tim, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, không biết kính già yêu trẻ...
"Em không cần phải chép nữa, lần sau đừng tái phạm nữa là được. Em dưỡng thương cho tốt..."
Tôi thoáng cảm động khi nghe mấy lời thầy ấy nói, cảm thấy bản thân đã trách nhầm thầy ấy. Nhưng, càng về sau, tôi càng chắc chắn rằng mắt nhìn người của mình quả thật rất tinh tường:
"Sắp tới còn nhiều hoạt động lắm, có lẽ phải phiền em đi lại nhiều đấy. Tôi sẽ xem xét lấy mấy việc đó bù cho lỗi sai hôm nay của em."
Tôi nở một nụ cười "chuẩn mực", đáp:
"Vâng, em biết rồi ạ. Em cảm ơn thầy."
Nụ cười gượng gạo như tượng sáp.
"Em vào nhà đi."
Một giọng điệu dịu dàng cùng với ánh mắt chứa đầy ý cười và sự cưng chiều từ tận đáy lòng khiến tôi bất chợt ngẩn ngơ. Những thứ ấy chỉ xuất hiện trong tích tắc, vụt qua như cánh hoa rơi xuống mặt hồ. Hồ nước yên ả thoáng gợn sóng vì cánh hoa, rồi cũng lập tức khôi phục dáng vẻ tĩnh lặng ban đầu.
Thầy ấy đột nhiên dịu dàng như thế rồi cũng nhanh chóng trở lại với dáng vẻ lạnh nhạt mọi ngày, phóng xe đi mất.
Dạo này, mọi người ai cũng cư xử thật kì lạ, có lẽ phải mời thầy trừ tà đến thôi.
*****
Tuần học sau thi chính là khoảng thời gian tôi thích nhất trong năm học. Mỗi ngày đi học đều có cảm giác rất khác, là loại cảm giác vô cùng thoải mái, tự do sau một khoảng thời gian căng thẳng, mệt mỏi.
Trời chuyển lạnh càng ngày càng rõ rệt, sáng sớm còn có sương giăng. Sau hai ngày tịnh dưỡng, tôi vẫn chưa thể tự đi xe, lại nhờ Phương chở đi học. Đồng hồ vừa điểm 6 giờ 15 phút sáng, Phương đã ở dưới nhà lớn tiếng gọi tên tôi, ầm ĩ cả khoảng sân. May cho Phương hàng xóm nhà tôi đều là những hộ gia đình tương đối hiền lành và dễ chịu, nếu không có lẽ mới sáng sớm nó chưa kịp ăn gì đã bị ăn chửi cho thối mặt.
Khi Phương đến, tôi vẫn chưa dậy, nghe tiếng gọi của ai đấy mới mơ mơ hồ hồ mò tìm điện thoại. Thấy vẫn còn sớm, tôi mở miệng định chửi đổng thì chợt nhận ra tiếng ồn kia là đang gọi mình, tôi đành kín đáo gọi điện cho thằng bạn to xác ở dưới nhà, bảo nó im miệng.
Sau gần 15 phút chuẩn bị, tôi vẫn còn mơ ngủ, chậm chạp bước xuống cầu thang, tìm chìa khóa mở cửa rồi cẩn thận cất vào cặp.
Phương đứng trước cửa bên cạnh chiếc xe đạp thể thao mới tinh chẳng biết lấy đâu ra, vui vẻ nói:
"Chào đồng chí!"
Tôi vẫn còn buồn ngủ, cáu bẳn mắng ngay: "Điên à?"
"Đồng chí sao lại sỉ nhục tôi thế kia?"
Nó vẫn tiếp tục dùng giọng điệu ấy nói với tôi.
Tôi lười để ý cậu ta, không vui nói bằng cái giọng mệt mỏi: "Đến sớm thế làm gì?"
"Đồng chí thấy con chiến mã mới này của tôi thế nào?"
Phương dùng bộ dạng nghiêm túc để nói ra mấy lời xàm xí, vẻ mặt còn cực kì tự hào.
"Ok. Vậy đồng chí muốn tôi ngồi ở đâu trên cái con chiến mã không có yên sau này đây? Tôi ngồi trên đầu đồng chí được chứ?"
Tôi khoanh tay trước ngực, bắt trước cách nói chuyện của Phương, chán nản hỏi lại nó.
"Ừ nhỉ! Quên mất! Vừa được tặng tối hôm qua, sáng nay chỉ nghĩ đến chuyện cho mày xem mà quên mất không tính đến chuyện này."
Phương gãi đầu, cười hề hề, đáp.
"Hay mày vào nhà đợi xíu đi, tao chạy về lấy xe cũ qua đón mày."
"Thôi, không cần đâu. Tao ngồi ở phía trước được rồi. Lần trước mày chở tao bằng xe anh Tùng cũng ngồi như thế còn gì."
Tôi chống hông, nói.
"Lần trước ngồi, mày than ê mông mà, giờ có ngồi được không?"
Phương nhướn mày, ái ngại hỏi.
"Được hết, khỏi mắc công phải chạy về nhà."
Tôi đáp qua quýt.
Tôi từng nhìn thấy trên phim có vài cảnh nam chính chở nữ chính ngồi trên xe theo kiểu này, lúc đó cứ ước một lần được trái nghiệm tình huống như thế, có lẽ sẽ rất thích. Nhưng thực tế, khi ngồi rồi tôi mới biết nó chẳng thoải mái chút nào, cũng không hề thú vị như tôi nghĩ, vừa ê mông lại vừa nơm nớp lo sợ vì tên lái xe cứ than vãn là khó bẻ lái, cổ xe nặng và hàng tỉ thứ khác.
Trên đường đi, Phương đặt cho tôi hàng tá câu hỏi về chuyện xảy ra với tôi hôm đi chơi mặc cho tôi đã tường thuật từng chi tiết cho bọn nó nghe vào ngay tối hôm đó.
Ngồi phía trước nên tôi được hứng trọn cảm giác lạnh buốt tận tâm can mà gió đông vào buổi sáng sớm mang lại, làm khiên chắn gió cho Phương. Tôi chỉ kiên nhẫn trả lời nó vài câu hỏi đầu, sau, vì lạnh nên tôi cũng lười chẳng buồn nói thêm gì nữa.
"Đừng có gác cằm lên đầu tao!"
Thấy tôi không để ý đến mình, Phương lại làm mấy trò "điên khùng". Mặc cho tôi cáu kỉnh thế nào, nó vẫn thản nhiên gác mặt lên đầu tôi, còn dọa:
"Ngồi yên đi, mày mà lắc lư nữa là hai đứa té ráng chịu."
Nghe thấy thế, cũng như cảm thấy tay lái của Phương hơi chao đảo, tôi lập tức ngồi yên, không dám động đậy thêm nữa.
"Đạp xe mà có cái bệ đỡ phía trước như này cũng dễ chịu ghê."
Tên này đang chọc tôi điên nhỉ? Đợi an toàn đến trường, tôi sẽ cho nó biết tay.
***
Vẫn như mọi khi, mấy tiết mục quen thuộc của giờ chào cờ đầu tuần tuần tự diễn ra. Kế đó, thầy Hiệu Trưởng mới lại theo thông lệ lên bục, diễn thuyết về ngày lễ trong tuần này. Một bài diễn thuyết dài mấy trang giấy A4 nhưng lại chẳng có mấy ai chú tâm lắng nghe. Thầy ấy nói hơn 30 phút, bọn tôi nghe đến ù cả tai nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Nói xong, thầy hiệu trưởng nhường lại sân khấu cho thầy Liêm. Vừa bước lên sân khấu, thầy Liêm đã mắng chúng tôi một tràng dài vì không tập trung lắng nghe bài diễn thuyết, xong, lại dặn dò các em lớp dưới chuyện thi cử, dặn dò bọn tôi giữ im lặng cho các em thi và không được lơ là việc học, tranh thủ thời gian này cố gắng tự học bài của học kì 2 hoặc ôn lại kiến thức của kì 1 để phục vụ cho kì thi tuyển sinh sắp tới.
Vừa vào lớp, Minh Huy đã đưa tay chạm vào miếng băng cá nhân trên mặt tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ tự trách:
"Đáng ra hôm đó, tôi phải đi cùng cậu... như vậy, cậu mới không phải bị thương thế này."
Đối diện với ánh mắt này của Minh Huy, tim tôi không khỏi rung rinh, xao xuyến. Ngẩn ngơ một lúc mới có thể hoàn hồn, tôi mỉm cười an ủi cậu ấy vài câu.
***
Giờ sinh hoạt chủ nhiệm, từng người trong ban cán sự đứng lên lớp báo cáo lỗi và tên các cá nhân vi phạm trong tuần. Sau đó, thầy Nam lại đưa ra đủ loại hình phạt khác nhau, phạt xong rồi lại cho lớp ngồi im lặng tự quản.
Tôi vừa báo cáo xong phần của mình, ngồi xuống liền quay sang tám chuyện với cô bạn thân. Tôi dựa vào nó, ấm ức kể lể chuyện đáng sợ tôi gặp phải hôm trước, "khoe" cả mấy vết thương ở tay và chân cho nó xem. Và rồi chuyện gì đến cũng đến, hai đứa con gái bọn tôi sau đó đã hợp lực "hỏi thăm" Hoàng Minh đến hết giờ sinh hoạt.
Trời hôm nay se lạnh vậy nên dù tôi mặc áo khoác suốt cả buổi học cũng không bị ai chú ý. Mấy vết thương ở chân, váy của tôi dài qua gối, bên trong còn mang thêm vớ da nên cũng có thể che đi được vài phần. Còn vết thương ở mặt, tôi nói dối với mọi người vô tình làm xước da cho qua chuyện. Tôi "trang bị" kỹ lưỡng như vậy là vì không muốn những đôi mắt tò mò cứ nhìn mình chăm chăm, rồi bắt đầu hỏi ti tỉ những câu hỏi khiến người ta thấy phiền.
Tiếng trống ra chơi vừa điểm, tôi đã cầm sẵn ví tiền, chuẩn bị theo đám bạn xuống lầu, theo Phương "săn" món hủ tiếu cực ngon nhưng số lượng có hạn trứ danh của trường. Tôi chuẩn bị chui xuống gầm bàn để nhanh chóng rời khỏi lớp thì một tiếng "gọi hồn" quen thuộc lại vang lên:
"Vân Anh, Phương, hai em ở lại lớp gặp tôi một lát."
Theo tiếng gọi ấy, giấc mộng ăn món hủ tiếu "ngon ơi là ngon" số lượng có hạn của tôi lập tức tan theo gió đông.
***
Tôi ủ rũ ngồi ở bàn nhìn các bạn lần lượt rời khỏi lớp. Sau khi lớp chỉ còn lại tôi, Phương và thầy chủ nhiệm, tôi liền mang theo bộ dạng "không tình nguyện" đi lên bàn giáo viên.
"Em ấy đã ngồi ở thanh ngang cổ xe của em đúng chứ?"
Thầy ấy vẫn nhìn Phương, nhướn mày hỏi. Nét mặt thầy Nam có hơi biến chuyển, có lẽ là không hài lòng.
"Dạ?"
Tôi ngạc nhiên đáp. Thầy ấy theo dõi bọn tôi hả? Sao cái gì cũng biết vậy? Lần trước mua đồ ăn, khoác vai nhau cũng biết, lần này cũng vậy.
"Em có biết như vậy là nguy hiểm lắm không? Hôm trước bị thương còn chưa lành, chẳng lẽ em vẫn chưa sợ à?"
Thầy Nam nhìn sang tôi, đanh giọng chất vấn.
"Hơn nữa, nếu phụ huynh nhìn thấy các em như vậy thì sẽ đánh giá trường mình không biết quản lí học sinh, để học sinh ngang nhiên vi phạm, gây nguy hiểm cho chính mình và người khác như thế."
"Em..."
Tôi chưa kịp nói gì, Phương đã đẩy tôi lùi lại phía sau, bản thân chắn trước mặt, đáp lại lời của thầy Nam:
"Chân bạn Vân Anh bị thương, em đến chở bạn ấy đi học nhưng xe em không có yên sau nên phải để bạn ấy ngồi phía trước. Vả lại, em biết lượng sức mình, bạn ấy cũng khá nhẹ, tay lái em cũng rất cứng nên sẽ không gây nguy hiểm cho bất cứ ai đâu thầy."
"Tôi nhớ hình như lúc trước xe của em không phải chiếc đó, phải không?"
Thầy ấy lạnh nhạt hỏi lại.
"Mới đổi."
Phương cộc lốc trả lời.
"À... Em chở con gái người ta mà lại đi xe đạp thể thao. Em chắc là không nguyện ý chở nên mới thế đúng không? Để cho bạn lần sau không tìm đến em nữa."
Thầy ấy lại dùng cái giọng điệu "luôn cho là mình đúng" đó chất vấn Phương.
Lần này, thầy ấy thật sự có hơi quá đáng. Tôi mở miệng định nói đỡ cho Phương nhưng nó đã nhanh chóng phản bác lại lời thầy ấy:
"Em đương nhiên là nguyện ý chở bạn ấy rồi. Cho dù sau này có ngồi xe lăn thì chỉ cần bạn ấy cần, em cũng nguyện chở."
Phụt.
Nghe mấy lời đó của Phương, nhìn thấy vẻ mặt chân thành quá mức cần thiết của nó, tôi không nhịn được mà phì cười. Song, tôi lại ngay lập tức quay trở về với dáng vẻ nghiêm túc ban nãy của mình khi nhìn thấy cả thầy Nam và Phương đang nhìn mình.
Sau đó, trong đầu tôi cứ nghĩ mãi về viễn cảnh thằng Phương ngồi xe lăn chở tôi đi học. Tuy vẫn chưa hình dung ra nổi làm cách nào để chở nhưng tôi đoán là rất buồn cười.
Thằng Phương xem ra cũng khá nghĩa khí, tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ câu nói này của nó. Sau này, khi nào cậu ta than vãn về chuyện chở tôi đi học, tôi sẽ lại nhắc cho nó nhớ.
****
Nếu đó không phải là Phương, tôi sẽ có cảm nhận rất khác về câu nói vừa rồi. Lúc trước, tôi từng nghĩ Phương thích mình và ngộ nhận tình cảm giữa tôi và nó. Tôi quyết định tránh Phương một khoảng thời gian để suy nghĩ kỹ hơn về chuyện hai đứa. Trong suốt mấy ngày đó, tôi lập hẳn một danh sách các lý do chứng minh tên ấy không thể nào đang thích tôi:
1. Năm lớp 8, nó từng bảo mẫu người lý tưởng của mình là chân dài, mặt nhỏ, ngũ quan sắc sảo, xinh đẹp, lớn hơn tầm 1-2 tuổi, vì nó thích con gái chín chắn, nói chuyện dễ nghe, không hay cáu bẳn. Tôi chẳng đáp ứng được điều nào.
2. Tôi và Phương trở thành bạn thân từ những trận cãi cọ, luôn miệng gọi nhau "đồng chí". Mấy môn trượt ván, bóng rổ, chơi game, mấy chiêu đánh nhau,... đều do nó dạy tôi, còn dạy rất nghiêm túc, hệt như huấn luyện viên khắc khe đang huấn luyện cho tuyển thủ thi đấu quốc gia.
3. Thói quen ngắm gái xinh của tôi là do nó dạy.
4. Phương thích động tay, động chân với tôi, đôi lúc giỡn hăng quá còn lao vào đánh nhau. Đương nhiên không phải đánh nhau thật nhưng có ai lại đi kẹp cổ, rảnh rỗi lại kiếm chuyện đấm nhau và bày ra những trò bạo lực khác với người con gái mình thích chứ?
5. Có hôm trời mưa to mù trời, bọn tôi đang ngồi trong lớp giờ Âm Nhạc, tên thần kinh ấy đột nhiên khều tôi, hỏi một câu cực kì "thiểu năng": "Một lát về cởi trần tắm mưa chung không mày?" Đương nhiên, sau đó nó lập tức nhận được từ tôi một cuốn tập 200 trang đập thẳng vào đầu vì tội ăn nói ngông cuồng.
6. Khi ném bóng trúng người tôi hoặc nhìn thấy tôi "bị nạn", điều đầu tiên mà nó làm chính là cười ha hả, chọc quê rồi mới đến hỏi thăm, giúp đỡ tôi hoặc đôi lúc còn chẳng thèm hỏi thăm.
Và còn rất nhiều lý do khác tôi không thể kể hết.
Nói tóm lại, chẳng có ai thích con gái người ta mà lại đối xử với cô ấy như cậu ta cả. Cuối cùng, tôi đã đưa ra một kết luận và luôn lấy đó để dập tan mấy lời đồn đại và cũng như để nhắc nhở chính mình: "Quân Phương và Vân Anh chỉ có thể làm bạn thân, không thể là người yêu."
****
"Nếu em thật sự nghĩ như thế, vậy thì ít nhất cũng nên cho con gái người ta một chỗ ngồi thoải mái chứ."
Thầy Nam dừng lại một chút, nói tiếp:
"Đừng chỉ có nói suông."
Ánh mắt thầy ấy nhìn Phương trong thoáng chốc ấy khiến tôi lạnh cả sống lưng.
"Vân Anh, em là lớp phó học tập, em phải làm gương cho các bạn. Lần này tôi chỉ nhắc nhở, không có lần sau đâu đấy."
Thầy ấy lại chuyển đối tượng giáo huấn sang tôi, cũng may ánh mắt đã dịu đi vài phần.
Lại nữa rồi, lại là câu "em là lớp phó học tập" ấy nữa rồi. Tôi chẳng còn cách nào khác, gật gù đáp "vâng" một tiếng, rồi đem mấy lời vừa nãy của thầy ấy từ tai bên phải qua tai bên trái rồi đi thẳng ra ngoài, chẳng còn động lại tí gì.
*****
"Thầy kêu bọn mày ở lại làm gì vậy?"
Ngọc vừa bỏ một miếng bánh tráng trộn vào miệng, vừa hiếu kì hỏi.
"Bị phát hiện hai đứa bây yêu sớm rồi hả?"
Ngọc Anh nhàn nhã hỏi.
"Không có."
Tôi ủ rũ đáp.
Xong, như cảm thấy có gì không đúng, tôi hung dữ phủ nhận lời vừa rồi của lớp trưởng:
"Mà ai yêu sớm má? Bọn tao có yêu nhau đâu mà bị bóc."
Dứt lời, tôi lén nhìn sang Minh Huy xem biểu cảm của cậu ấy. Cũng may, vẻ mặt của cậu ấy vẫn khá điềm nhiên. Tuy vậy, trong lòng tôi bất chợt cảm thấy có chút thất vọng mà chẳng rõ vì lý do gì.
"Vậy, rốt cuộc lý do thầy ấy giữ các cậu lại là gì vậy?"
Minh Huy cũng gia nhập vào "hội nhiều chuyện", hỏi bọn tôi.
"Nói chuyện tao chở nó đi học lúc sáng."
Phương đáp, giọng điệu có vẻ vẫn còn khó chịu vì bị làm phiền bởi mấy chuyện cỏn con.
"Là sao?"
Cả Ngọc và Ngọc Anh cùng đồng thanh.
Tôi chậm rãi tóm tắt lại chuyện lúc sáng và đoạn đối thoại vừa rồi của bọn tôi cho chúng nó hiểu.
"Thầy ấy khó tính quá vậy! Thảo nào lại chỉ mới về trường dạy có vài năm mà đã lọt vô danh sách "đen" đó. Sau này ai mà lấy thầy ấy có lẽ sẽ mệt mỏi muốn chết luôn."
Ngọc biểu môi đánh giá.
"Mà tụi mày có thấy kì lạ không?"
Ngọc Anh đột nhiên nói.
"Kì lạ?"
Bọn tôi khó hiểu cùng hướng ánh mắt về phía nó, đồng thanh hỏi lại.
"Đâu phải chỉ một mình mày làm như vậy đâu. Hôm bữa lúc ra về, tao đi lấy đề cương cho lớp với thầy ở tiệm photo ngoài trường, tao thấy con Quế lớp mình và thằng Lâm lớp thầy Hưng cũng đèo nhau kiểu đó. Thầy chủ nhiệm ở ngay bên cạnh tao, chắc chắn cũng nhìn thấy nhưng sau đó tao có thấy thầy ấy gọi con Quế lại nói chuyện đâu. Vả lại, trong trường mình cũng nhiều trường hợp như vậy mà có ai đả động gì tới đâu, có mỗi mình mày với thằng Phương."
Ngọc Anh chầm chậm giải thích.
Ngọc như phát hiện ra một điều gì ghê gớm lắm, nó vỗ đùi nói:
"Đúng vậy ha. Chuyện khoác vai ở ngoài đường lần trước nữa, chuyện có gì đâu mà cũng bị trách phạt."
"Hay mày nghĩ xem đó giờ mày có làm gì khiến ổng ghim mày không?"
Phương cũng góp vui, nửa đùa nửa thật nói.
"Không có, tao có làm gì đâu."
Tôi bày ra vẻ mặt vô tội, đáp.
Nói xong, tôi cũng nghiêm túc ngẫm lại vấn đề này, xem có phải thật sự như bọn nó nói không.
Minh Huy nãy giờ vốn vẫn chỉ im lặng lắng nghe, đột nhiên lên tiếng:
"Chắc vì cậu là lớp phó học tập nên thầy ấy nghiêm khắc hơn thôi, đừng lo quá."
Tôi cảm thấy câu nói của cậu ấy cũng rất có lý, gật gù tỏ ý đồng tình.
"Mà thôi, bỏ qua chuyện này đi. Thứ 7 này là sinh nhật mày rồi, có làm gì không?"
Ngọc xua tay, đem chuyện bí ẩn kia vứt ra sau đầu, chuyển chủ đề.
"Tao còn chưa biết nữa, chưa hỏi mẹ."
"Hôm nay đã là 20 rồi đấy, tính luôn hôm nay thì chỉ còn có 5 ngày nữa thôi còn gì. Mày quyết định sớm đi để tao còn nghĩ xem mặc gì, làm gì vào ngày hôm đó chứ."
Ngọc vịn vai tôi, lắc lắc.
"Để tao nghĩ đã. Mà mày mặc gì cũng được, có mặc đồ ngủ đến dự tiệc thì tao cũng không chê đâu."
Tôi cũng vịn vai nó, lắc lư.
Xong, tôi nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, vui vẻ nói với mọi người: