Cảm Ơn Vì Là "Chúng Ta"

Chương 51: Bắt đầu yêu đương



    Tôi vào lại phòng, khóa cửa, nhảy vào vòng tay êm ấm của đống chăn nệm. Sau khi kết nối lại wifi trong phòng, tôi mơ màng mở ứng dụng trò chuyện lên xem. Một loạt tin nhắn của nhóm bạn hiện lên khiến tôi tỉnh cả ngủ.

    Bật dậy từ giường, tôi mở tin nhắn mới nhất ra xem.

    Ngọc: [Thuyền của tao cập bến rồi phải không? Kể nghe với.]

                 [Bồ mày kiếm kìa. Nhắn lại cho nó đi, không, mới quen ngày đầu mà chia tay thì hỏi sao xui.]

                  [Ngủ rồi hả? Nay ngủ sớm vậy?]

    Tin nhắn gần nhất của nó là vào 15 phút trước, lúc tôi đang tắm.

    Thế mà lại quên bén mất cậu bạn trai yêu dấu của mình! Cậu ấy sẽ không nghĩ rằng mình là đứa con gái xấu xa, vừa có được liền không thèm trân trọng nữa chứ?

    Tôi lập tức mở tin nhắn của Minh Huy gửi cho mình ra xem. Cậu ấy gửi cho tôi hơn mười tin, trải dài từ 9 giờ rưỡi đến 11 giờ rưỡi, cách hiện tại hơn 30 phút. Nội dung của những tin nhắn đầu tiên chủ yếu xoay quanh việc đi chơi ngày hôm nay, sau dần chuyển sang lời tỏ tình mà cậu ấy nói với tôi ở con hẻm đó, về chuyện yêu đương sau này của hai bọn tôi. Giọng điệu ban đầu vẫn còn khá hào hứng và vui vẻ, sau một hồi chẳng thấy tôi hồi âm, những tin nhắn ấy dần chuyển thành những lời hỏi thăm. Hai tin nhắn cuối cùng cậu ấy gửi cho tôi là:

    [Hôm nay đi chơi nhiều nơi như vậy, chắc cậu mệt rồi nhỉ.]

    [Không làm phiền cậu nữa, cậu ngủ ngon nhé.]

    Minh Huy... dỗi rồi phải không?

    Tôi cẩn thận trả lời từng tin nhắn, dùng thái độ nửa hối lỗi, nửa làm nũng dỗ dành cậu ấy.

    Chờ một lúc, Minh Huy vẫn chưa trả lời mặc dù trạng thái tài khoản của cậu ấy đang hoạt động. Dù sao, tôi cũng là người sai, đành kiên nhẫn chờ cậu ấy vậy.

    Trong lúc đó, tôi mở tin nhắn của Ngọc Anh và Quân Phương ra xem.

    Ngọc Anh: [Cua được anh iu rồi, tuần sau ăn mừng luôn chớ hả?]

    Quân Phương: [Mày với thằng Huy có gì hả?]

    Tôi biết giờ này Ngọc Anh và Ngọc đều đã ngủ nên chỉ đọc, không trả lời. Còn với tin nhắn của Phương, tôi chỉ trả lời nó bằng một chiếc icon mặt trăng đen, để nó tự hiểu.

    00:23 ngày 25 tháng 12.

    Minh Huy nhắn lại cho tôi một tin nhắn: [Huy hiểu rồi. Cũng trễ rồi, Vân Anh ngủ đi.]

    Tin nhắn này của Minh Huy không những không khiến tôi an tâm mà còn lo lắng hơn. Tin nhắn của Ngọc chợt hiện lên trong đầu: [Nhắn lại cho nó đi, không, mới quen ngày đầu mà chia tay thì hỏi sao xui.]

    Mình sẽ không mất bồ chỉ sau vài tiếng quen nhau đâu mà... phải không?

    Sau một hồi "đấu tranh tư tưởng", tôi lấy hết can đảm, gọi điện cho Minh Huy. Bên kia vừa bắt máy, tôi liền tuôn một hơi:

    "Huy ơi, mình thật sự không phải loại người có được rồi sẽ không trân trọng nữa đâu... Chỉ là... chỉ là ban nãy mình có chút chuyện phải ra ngoài, điện thoại của mình hết pin tắt nguồn nên để ở nhà, không xem được tin nhắn của cậu."

    "Cậu đừng giận... nha?."

    Tôi càng nói giọng càng nhỏ dần, hệt như một đứa trẻ mắc lỗi đang cầu mong sự tha thứ của người lớn.

    Một giọng nói trầm ấm có hơi quen tai trả lời tôi:

    "Huy... nó đang đi vệ sinh. Có việc gì, em gọi lại sau nhé."

    Hình như là người thân của Minh Huy bắt máy. Mình nóng vội quá rồi, cậu ấy liệu có vì chuyện này mà bị mắng không nhỉ? Sao càng sửa càng sai thế này? Đúng là đồ ngốc!

    "Dạ xin lỗi, hình như em gọi nhầm rồi ạ. Không... không có phải là người nhà của anh đâu."

    Tôi nhắm mắt nói bừa, vừa nói vừa gật đầu liên hồi mặc cho người bên kia có thấy được hay không.

    "Ừ, tôi hiểu rồi."

    Người bên kia chỉ đáp qua loa nhưng vẫn không cúp máy.

    "Vậy... vậy em..... em đi kiếm bạn Huy của em đây ạ. Chúc anh và Huy nhà anh ngủ ngon."

    Tôi nói linh tinh vớ vẩn rồi nhanh chóng cúp máy trước khi người ở đầu dây bên kia kịp trả lời.

    Và sau ngày hôm đó, giống như đa số các chị em phụ nữ khác khi bạn trai dỗi mình, tôi dỗi ngược lại cậu ấy. Thế là, khi đi học trở lại, Minh Huy phải đi theo dỗ dành tôi cả buổi sáng.

*****

    Chúng tôi cứ thế bước vào mối quan hệ yêu đương khi cả hai đứa đều chẳng có chút kinh nghiệm nào. Trong cuộc tình này, bọn tôi hoàn toàn là một đôi gà mờ. Vậy nên, có một khoảng thời gian ngắn, cụ thể là vài ngày lúc mới yêu, tôi vẫn luôn tự hỏi rằng liệu sự việc diễn ra vào đêm sinh nhật của tôi đấy có thật sự xảy ra, hay chỉ là một giấc mơ của tôi.

    Từ hôm xác định mối quan hệ, tôi tích cực lên mạng xem người ta yêu đương, thêm cả kinh nghiệm đọc ngôn tình và xem phim tình cảm với bà và mẹ từ thuở còn chưa dậy thì cho nên trong khoảng thời gian đầu quen nhau, tôi luôn là người chủ động. Tôi chủ động nắm tay cậu ấy mỗi khi không có ai để ý, chủ động ngồi cạnh cậu mỗi khi có cơ hội, chủ động nhắn tin, chủ động tán tỉnh,... Bọn tôi bên nhau từ sáng đến chiều, cả những buổi tối học thêm ở chỗ thầy Nam và khi về nhà, bọn tôi tiếp tục gọi điện để học bài cùng nhau. Tuy gần như dành toàn bộ thời gian cho nhau nhưng tôi lại chẳng thấy chán chút nào, ngược lại còn luôn cảm thấy thời gian bên nhau như vậy vẫn chưa đủ với tôi.

    Minh Huy vẫn duy trì lối cư xử giống như trước với tôi trước mặt mọi người nhưng nếu ai tinh ý sẽ nhận ra ánh mắt và hành động mà cậu ấy dành cho tôi là đặc quyền của riêng bạn gái. Bọn tôi không công khai nhưng cũng không phủ nhận hay vờ vịt về chuyện của hai đứa, nhẹ nhàng quan tâm nhau và tuyệt nhiên không có những cử chỉ nào không đúng với lứa tuổi. Tôi và Minh Huy đều là học sinh giỏi của lớp, kèm theo đó là "cái mác" ngoan hiền, lễ phép trong mắt các thầy cô cho nên tuy có vài thầy cô nhận ra bọn tôi yêu sớm nhưng cũng chẳng cấm cản, chỉ nhắc nhở bọn tôi phải cùng nhau tiến lên, không được vì chuyện này mà ảnh hưởng đến việc học.

    Từ khi mới vào trường, Minh Huy đã thu hút kha khá "ong bướm" vây quanh vì vẻ ngoài của mình. Việc tôi – một cô gái có ngoại hình không quá xuất sắc, cũng chẳng có gia thế khủng, một cô gái cực kì bình thường, chẳng có điểm gì nổi bật lại có thể yêu đương với một chàng trai ưu tú như Minh Huy sẽ khiến cho rất nhiều người không hài lòng. Dù tôi đã lường trước được điều này nhưng vẫn thật sự không ngờ đến nó lại có thể quá quắc đến mức này: nửa đêm canh ba dùng acc clone nhắn tin rủa tôi mau chết đi, rủa cả nhà tôi không ngóc đầu lên nổi và ty tỷ những thứ thô thiển mà đám ấy có thể nghĩ ra được. Sau khi đọc kĩ và phân tích, tôi phát hiện các tin nhắn nguyền rủa và đe dọa đó đều có nội dung và văn phong tương tự nhau, mấy chục cái acc clone ấy đều là do cùng một người hoặc một nhóm người lên ý tưởng cùng viết. Tôi đương nhiên không vì mấy thứ vớ vẩn này mà buồn rầu, chỉ cảm thấy đám rảnh rỗi ấy khá buồn cười, còn nhắn tin trêu ngược lại bọn họ. Tôi âm thầm giải quyết những tin nhắn làm phiền đó, hoàn toàn không nói chuyện này với ai, kể cả Ngọc hay Minh Huy. Bọn họ mắng tôi, tôi mắng lại bọn họ, bọn họ dùng những lời nói thô tục để tổn thương tôi, tôi dùng mấy lời hay ý đẹp, ca dao tục ngữ trong sách giáo khoa khiến họ phiền chết.

    Nhưng, mấy người đó thật sự rất phiền. Đám ấy giống hệt mấy con gián, đập mãi không chết, hơn nữa còn rất hôi, khiến người ta khó chịu. Dần dần, mỗi lần thấy tin nhắn chửi mình, tôi cứ thẳng tay block sạch những tài khoản ấy.

    Trong tình yêu này, tôi không hề chiến đấu một mình cho nên tôi mới cố gắng để duy trì và bảo vệ nó đến vậy. Cùng với tôi, Minh Huy cũng đang ngày ngày chống "trà xanh", xua đuổi "ong bướm", thái độ quyết liệt và dứt khoát nhưng cũng đủ lịch thiệp để không làm cho người ta tổn thương quá sâu sắc.

    Ngoài những chuyện không vui ấy, khoảng thời gian yêu đương này của bọn tôi khá vui vẻ và "màu hồng". Bọn tôi bắt đầu có vòng đôi, áo đôi và rất nhiều món đồ đôi khác. Cậu ấy tặng quà cho tôi, tôi lại kiếm thứ gì đó để tặng lại cho cậu ấy, bọn tôi cứ như vậy, làm đầy tủ đồ đôi của mình. Minh Huy thường sang đưa tôi đi học, đón tôi về nhà. Bọn tôi cũng thường có những buổi hẹn hò bên ngoài giống các cặp đôi khác, khi thì rạp chiếu phim, tiệm sách, lúc thì sân patin, quán ăn ngon nào đó mà hai đứa biết,... Vì còn khá ngại, mỗi lần muốn hẹn hò, chúng tôi thường rủ nhóm bạn đi cùng, chẳng lần nào cuộc hẹn chỉ có hai đứa.

*****

    Ngày 5 tháng 1. Trời trong, nắng ấm.

    Tôi đứng trước cổng trường, chờ Minh Huy và Phương lấy xe đạp ra để cùng đến trung tâm học thêm. Mở ba lô trên giỏ xe, lần nữa kiểm tra món quà nằm gọn bên trong, chốc chốc tôi lại vô thức nhìn về hướng bãi giữ xe. Gần đây, trường tôi rộ lên trào lưu thắt vòng tặng cho nhau. Thế nên mấy ngày được nghỉ vừa rồi, tôi cả ngày ôm máy tính, tập tành thắt vòng để tặng cho mọi người. Vì thích những thứ độc đáo, không "đụng hàng" với người khác nên tôi quyết định thắt cho mỗi người một kiểu vòng khác nhau và màu sắc chủ đạo của vòng cũng là màu hợp với cung hoàng đạo của họ. Vì là lớp phó học tập của lớp, tôi có trong tay danh sách bao gồm cả ngày sinh của tất cả học sinh trong lớp nên cơ bản chẳng cần phải hỏi mọi người, ngược lại còn có thể tạo bất ngờ cho họ.

    Tay chân vụng về, cũng là lần đầu tập tành thắt vòng nên cho dù là kiểu dễ nhất, tôi vẫn mất rất nhiều thời gian để hoàn thành, hơn nữa còn trông rất xấu.

    Quan trọng ở tấm lòng, chắc bọn nó không chê đâu nhỉ?

    Nhìn mấy chiếc vòng mình vừa thắt xong ở trên bàn, tôi bắt đầu thôi miên bản thân.

    Vòng của Minh Huy là loại khó làm nhất, đòi hỏi sự tỉ mỉ khá cao nên tôi đã dành ra cả một buổi tối để chăm chút cho nó. Thế nhưng, thành phẩm cuối cùng cũng chỉ khá hơn mấy cái vòng khác một tí, mấy vòng dây vẫn xiên xiên vẹo vẹo, trông khá buồn cười.

    Đợi một lúc, Minh Huy và Phương cũng đã ra khỏi bãi xe. Vốn vẫn đang chậm rãi đi song song nhau, khi nhìn thấy tôi vẫy tay gọi bọn họ, Phương tăng tốc, đẩy theo chiếc xe, chạy nhanh về phía tôi. Ngay cả khi đến gần cậu ấy cũng không chịu giảm tốc, cứ thế húc vào đuôi xe tôi rồi cười hăm hở, nói:

    "Xin lỗi, lỡ đụng."

    Tôi cũng chẳng vừa, cố tình lùi xe lại phía sau húc ngược lại xe của Phương. Kết quả cho trò chơi ngu này, xe của tôi mắc luôn vào xe của Phương. Tôi và Phương cứ loay hoay mãi vẫn chẳng thể gỡ hai chiếc xe ra, ngược lại còn khiến cho sên xe đạp của tôi bị tuột. Cuối cùng Minh Huy đành phải gạt chống xuống, ra gỡ giúp một tay.

   "Hai người trẻ trâu thật đấy."

    Minh Huy vừa giúp kéo xe của tôi ra, vừa cười nói.

    "Ai lại nói bạn gái của mình trẻ trâu vậy chứ? Người ta cũng đâu có cố ý đâu."

    Tôi biểu môi, làm nũng với cậu ấy

    Minh Huy không nói gì, chỉ mỉm cười dịu dàng, nhìn tôi với ánh mắt chứa đầy sự dung túng.

    Phương đằng hắng một cái, rồi bắt đầu chọc tức tôi:

    "Trẻ trâu thật còn gì, không phải tại mày thì có bị vậy đâu."

    "Ai bắt đầu trước?"

    Tôi chống hông, chất vấn.

    "Thôi, hai người đừng..."

    Minh Huy định lên tiếng "dẹp loạn" thì bất chợt hai chiếc xe đạp rời ra, không còn dính vào nhau nữa.

    "A, gỡ được rồi này!"

    Tôi và Minh Huy không hẹn mà cùng reo lên, rồi nhìn nhau cười khờ.

   "Còn cái sên nữa..."

    Dứt lời, tôi lấy trong cặp ra quyển sổ nháp, xé vài tờ rồi thuận tay đưa cho thằng Phương, sẵn giọng nói:

    "Giấy nè."

    Bình thường, mỗi lần xe đạp tôi tuột sên ở trường đều nhờ Phương sửa giúp, lâu dần hình thành nên thói quen này. Không cần tôi mở lời nhờ vả, chỉ cần tôi gặp khó khăn, nó đều tự giác giúp đỡ.

    Không đợi thằng Phương kịp nhận lấy, Minh Huy đã vội đứng lên, chụp lên mấy tờ giấy, khẳng định chắc nịch:

    "Để Huy sửa cho, mấy này Huy biết sửa."

    Tôi cố gắng nhịn cười, tỏ ra bình tĩnh, định chiều theo ý cậu ấy. Nhưng sau đó lại đổi ý, nhét vội mấy tờ giấy vào tay Phương, rồi nhanh tay giật lấy chiếc vòng trên tay nó ngay khi vừa nghe thấy mấy lời của cậu ta

    "Cái vòng này là mày..."

    "Mày sửa cho tao đi, nhanh còn đi học!"

    Tôi gần như hét lên với nó.

    "Biết rồi, biết rồi. Sửa thì sửa, la lớn vậy làm gì? Tao có bị lãng tai đâu."

    Phương biểu môi, vừa sửa sên, vừa làu bàu.

    Tôi lén nhìn sang Minh Huy, vẻ mặt của cậu có vẻ không vui, chăm chú nhìn theo nhất cử nhất động của thằng Phương. Tôi biết ý, đi đến cạnh cậu ấy, lén lút nắm tay, trao cho Minh Huy chiếc vòng màu xanh lá chứa đựng bao tâm ý của tôi. Khi những ngón tay chạm vào nhau, tôi len lén nhìn sang Minh Huy, rồi mỉm cười nghịch ngợm khi nhìn thấy vẻ ngại ngùng xuất hiện trên mặt của cậu ấy.

    Cậu ấy cứ đáng yêu thế, tôi sẽ mê đến chết mất! Ôi cái nhan sắc yêu nghiệt này!

    Sau khi chiếc xe được Phương "giải cứu" thành công, tôi cùng với hai cậu trai ấy đạp xe đến chỗ học. Vừa vào bãi giữ xe của trung tâm, tôi may mắn kiếm được một chỗ đậu xe ưng ý. Xong xuôi, tôi ra ngoài đợi hai cậu trai còn đang chạy vòng vòng kiếm chỗ đậu. Tôi vừa ra đến cửa, Phương đã lù lù xuất hiện ở phía sau, huých vai tôi, hỏi:

    "Vòng tao đâu?"

    "Vòng gì?"

    Tôi ngơ ngác hỏi lại.

    "Không phải mày thắt vòng tặng mọi người hả? Hồi chiều Ngọc nó nói với tao rồi, giấu chi nữa."

    Tên ấy nhếch mép, trưng ra vẻ mặt nhìn thấu tất cả, đáp.

    Tôi khẽ "à" lên một tiếng rồi mở cặp, mò tìm chiếc vòng đỏ mà tôi thắt cho Phương. Phương nhận vòng, xem xét kĩ lưỡng một lượt, miệng cong lên. Ngay sau đó, tên ấy lại tỏ ý chê bai, nói:

    "Sao xấu quá vậy?"

    Tôi xấu hổ, bước lại gần, giơ tay định giật lại chiếc vòng trong tay nó, tức giận nói:

    "Xấu thì trả bố!"

    Phương vừa giơ chiếc vòng lên cao để tôi không với tới được, vừa đưa ra lời đề nghị:

    "Cho tao đổi cái khác đi. Cái vòng màu xanh hồi chiều tao nhặt được trông đỡ xấu hơn đấy, cho tao cái đó đi."

    Bình thường, bọn tôi thường giỡn kiểu này với nhau nên tôi cũng hùa theo Phương, kiễng chân, vươn tay cố giành lấy cái vòng, giải thích:

    "Cái vòng đó tao tặng cho Minh Huy rồi. Mày là Sư Tử, không hợp với màu đó đâu, hợp với màu đỏ hơn."

    Phương hạ chiếc vòng xuống trước mũi tôi, xong lại nhanh chóng giơ lên cao hơn khi tôi sắp chạm tới, nhếch miệng cười đầy ngạo mạn. Cậu ta nhăn mặt, cảm thán:

    "Bọn con gái bọn mày mê tín thật!"

    "Hai người đang làm gì vậy?"

    Minh Huy từ lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh bọn tôi, cất tiếng hỏi.

    Ý thức được việc mình quá thoải mái khi giỡn hớt với Phương thế này có thể khiến cho Minh Huy hiểu lầm và không vui cho nên tôi vội bước lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách với cậu bạn thân. Nhưng vì lúng túng nên tôi bước khá vội vàng khiến cho hai chân vướng vào nhau, mất thăng bằng và ngã ra. May mắn thay, phản xạ của dân thể thao khá tốt cho nên vừa nghe thấy tôi nghiêng ra sau, Phương đã bước nhanh tới, kéo tôi lại trước khi tôi phải tiếp đất bằng mông.

    Nhưng, cũng vì như vậy, giữa tôi và Phương đột nhiên xuất hiện một tình huống khá ngại ngùng. Lực kéo của Phương khá mạnh, một phát kéo tôi thẳng vào người nó khiến cho khoảng cách của hai đứa bị rút lại chỉ còn vài cm. Do chênh lệch chiều cao cho nên tầm mắt của tôi dừng lại ở trước ngực Phương, chóp mũi chỉ cách lớp áo học sinh hai đốt tay, bên tai còn nghe thấy cả tiếng nhịp đập liên hồn của cậu ta.

    Tôi nhanh tay đẩy người nó ra, lùi lại vài bước, lập tức nhìn sang anh người yêu của mình. Minh Huy đứng bên cạnh, yên lặng nhìn bọn tôi, ánh mắt hiền lành mọi ngày đã thay đổi, thấp thoáng vài phần sắc lạnh. Đột nhiên, tôi lại có cảm giác như vừa bị người yêu bắt gian tại trận vậy, xấu hổ đến chẳng dám nhìn vào mắt cậu ấy.

    Cả buổi hôm ấy, tuy hai người bọn tôi vẫn ngồi cạnh nhau như mọi ngày nhưng tuyệt nhiên lại chẳng nói với nhau câu nào. Không khí giữa hai người, à không là ba người, hai đứa bọn tôi và cả thằng Phương vô cùng căng thẳng và kì cục.

    Giữa buổi học, thầy Nam cho cả lớp nghỉ giải lao 10 phút, chớp lấy cơ hội này, Ngọc quay sang nói với tôi:

    "Vân Anh, đi vệ sinh với tao."

    Tôi sớm đã muốn rời khỏi đây, ra ngoài hít thở không khí trong lành cho khuây khỏa một chút nên khi Ngọc mở lời, tôi mừng như vừa bắt được vàng. Hai đứa tôi lên xin phép thầy Nam rồi dắt díu nhau ra ngoài.

    Bọn tôi đi sang nhà vệ sinh vắng người ở cuối hành lang bên kia để dễ nói chuyện. Trong nhà vệ sinh, Ngọc đứng trước dãy gương, vừa buộc lại tóc, vừa hỏi vu vơ:

    "Cãi nhau với Minh Huy rồi à?"

    Tôi ủ rũ đáp:

    "Không có."

    Ngọc quay sang nhìn thẳng vào tôi, nói hết những nghi vấn trong lòng:

    "Vậy sao nay bọn mày cứ lạ lạ kiểu gì ấy? Bình thường vào lớp cứ tíu tít như chim ấy, mà hôm nay vừa vào đã câm như hến, cả buổi chẳng nói được với nhau câu nào. Cả thằng Phương cũng thế luôn, ngồi ngây người như tượng ấy, tao nói gì cũng chẳng đáp."

    Biết không thể giấu được cô bạn thân của mình, tôi kể vắn tắt chuyện ở bãi giữ xe cho nó nghe rồi nhờ nó giúp đưa ra cách giải quyết.

    Nghe xong, Ngọc khoanh tay, dựa vào bồn rửa tay, gật gù nói.

    "Minh Huy giận là phải. Chứng kiến cảnh tượng đó, là tao, tao cũng sẽ nghĩ hai đứa bây gian gian díu díu đó."

    "Tao thề là tao thật sự không có ý gì với thằng Phương hết. Mà nếu có, tao cũng không tỏ tình với Minh Huy, rồi bắt cá hai tay như thế đâu. Tao ghét nhất là kiểu người ấy, mày biết mà."

    Tôi xị mặt, giải thích.

    "Biết. Nhưng người ta cũng mới biết mày có mấy tháng, còn là người yêu của mày nữa, người ta đương nhiên là phải nhạy cảm mấy chuyện đó rồi."

    "Vậy giờ làm sao đây?"

    Tôi bối rối hỏi nó.

    "Tạm thời, mày giữ khoảng cách với thằng Phương một chút, dỗ dành bồ mày nhiều vào, một thời gian là xuôi à."

    Ngọc đáp.

    "Mà có người yêu rồi, phải chú ý xíu, đừng có vô tư quá, sẽ làm người ta buồn đó."

    Ngọc cốc nhẹ vào đầu tôi, nghiêm túc "dạy dỗ".

    "Dạ, em sẽ rút kinh nghiệm. Cảm ơn chị yêu đã nhắc nhở."

   Tôi tỏ ra hối lỗi, nửa đùa nửa thật cảm ơn Ngọc.

    Tôi định mở miệng nhờ Ngọc giữ giúp Quân Phương, để tôi dỗ dành người yêu thì nó đã như đi guốc trong bụng tôi mà nói:

    "Tao sẽ ráng giữ thằng Phương cho. Trong khoảng thời gian, sẽ không để nó làm phiền đến đôi gà bông tụi mày đâu, yên tâm."

    Tôi ôm nó thật chặt, cảm thán:

    "Yêu mày nhất! Tao mà là con trai hoặc tao mà thích con gái, tao sẽ không để ai cướp mày khỏi tay tao đâu."

    "Tao nghĩ người Minh Huy nên đề phòng nhất không phải là thằng Phương đâu, mà là tao nè."

    Ngọc vòng tay qua eo tôi, nhéo một cái, bắt chước bộ dạng của mấy tên đểu cáng vuốt cằm, cười gian xảo, nói.

(☛'∀`*)☛ ♥ Hết chương 51 ♥ ☚(*'∀`☚)