Cảm Ơn Vì Là "Chúng Ta"

Chương 53: Cuộc họp ban quản lý



    Thầy Nam nhìn sang Ngọc, dặn dò:

    "Vì phần thi văn nghệ chiếm 30% điểm tổng, có quyết định rất lớn đến kết quả cuối cùng và phải chuẩn bị tương đối lâu nên Ngọc, em cho các bạn triển khai sớm đi nhé."

     "Dạ?"

    Năm nay, ngoài tôi và Ngọc Anh, Ngọc cũng bất đắc dĩ bị lôi kéo vào ban cán sự lớp, đảm nhiệm chức vụ lớp phó văn nghệ. Tuy vậy, từ lúc nó được bạn học khác "nhường" lại chức vụ này đến bây giờ, Ngọc vẫn chưa phải làm gì nhiều. Chắc có lẽ vì vậy nên Ngọc cũng sớm đã quên đi chức vụ của mình. Đột nhiên bị thầy Nam điểm mặt gọi tên như thế khiến nó thoáng giật mình, ngẩn ra một lúc rồi mới đáp:

     "Dạ, thầy."

    Gia Bảo giơ tay, hỏi:

    "Thầy ơi, có phải năm nay trường mình sẽ tổ chức thêm một đêm nhạc mừng xuân, còn mời cả ca sĩ về diễn nữa, phải không ạ?"

    Là sao đỏ, lại có mối quan hệ rộng, Gia Bảo luôn là "tình báo số một" của lớp bọn tôi, có những việc nó thông báo cho lớp còn sớm hơn cả nhà trường.

    Thầy Nam hơi ngạc nhiên, hỏi lại:

    "Các em đều đã biết hết rồi à?"

    Dưới lớp dần trở nên ồn ào vì câu nói của thầy Nam:

    "Vậy là thật rồi!"

    "Đã vậy!"

    "Nay trường mình xịn vậy!"

    "Thật hả?"

    "Thật đó. Tao nghe đồn còn mời cả anh A, chị B về hát nữa cơ."

    "Tự nhiên tao thấy thích thầy hiệu trưởng mới quá bây ơi! Mãi yêu thầy!"

    Ngọc cũng góp vui, nó nhìn sang tôi, nhếch mép cười, nói:

    "Đúng là năm nay trường mình vớ được nhà tài trợ xịn thật rồi."

    Trong lúc mọi người còn đang xôn xao vì tin này, tôi giơ tay xin nói. Vừa được thầy Nam chú ý thấy, tôi giơ tay, hỏi ngay vào vấn đề mà mình đang quan tâm:

    "Thầy ơi, giá vé vào cổng là bao nhiêu vậy ạ?"

    "Ừ ha! Quên mất vụ vé, mấy cái này đâu có miễn phí được."

    Dưới lớp lại dấy lên một làn sóng bàn tán.

    Thầy Nam không nhìn tôi mà nhìn xuống lớp, trả lời câu hỏi vừa rồi:

    "Trường vẫn chưa ấn định giá vé. Các em cứ để giành tiền từ giờ đi là vừa."

    Dừng một chút, như sực nhớ ra điều gì đó, thầy ấy lại hào hứng nói tiếp"

    "À phải rồi, tôi nghe nói năm đội lọt vào trận chung kết văn nghệ sẽ được miễn giá vé vào cổng, ba đội đứng đầu còn nhận được một số tiền thưởng khá lớn đấy."

    "Đặc biệt là hạng nhất, số tiền có thế lên đến con số này."

    Dứt lời, thầy Nam xòe mở bàn tay trái của mình, giơ lên trước mặt, thầy nhìn bọn tôi, cong môi mỉm cười đầy ý tứ, chầm chậm nói:

    "Đương nhiên nếu các em có thể đạt được số tiền thưởng đó, chúng sẽ là của riêng các em, không cần phải chia cho lớp."

    "Tiền đầu tư cho đội văn nghệ..."

    Dừng vài giây, thầy Nam chuyển ánh mắt sang dãy bàn đầu của bọn tôi, khẳng định bằng vẻ mặt vô cùng đáng tin của người giàu:

    "Tôi sẽ lo, các em cứ tự do sáng tạo."

    Không chỉ trường tôi có nhà tài trợ xịn, lớp chúng tôi cũng vừa vớ được một "vương tử" đỉnh của chóp. Vậy là năm nay, phụ huynh sẽ không cần phải cống thêm tiền cho trường nữa rồi! Thầy Nam muôn năm! Vương tử băng giá muôn năm!

    Sau câu nói vừa rồi của thầy Nam, lớp tôi lập tức "bùng nổ":

    "Thầy chủ nhiệm của bọn mình giầ... ngầu quá bây ơi!"

    "Vậy tin đồn thầy là thiếu gia nhà giàu là thiệt hả ta? Vương tử băng giá hàng thật giá thật?"

    "Ra là thầy ấy đi dạy vì đam mê, chẳng trách sao tâm huyết dữ vậy."

    "Bé cái mồm thôi! Ổng nghe, ổng cắt tiền tài trợ bây giờ!"

    Chẳng để lớp nhốn nháo được bao lâu, thầy Nam gõ thước xuống bàn, ổn định lại trật tự. Xong, thầy quay sang nhìn Ngọc, dặn dò:

    "Được rồi. Em cố gắng lo tốt phần này nhé Ngọc."

    Dù đang ngồi "tám chuyện" với tôi, đột nhiên bị thầy Nam gọi đến nhưng Ngọc vẫn có thể đáp ngay:

    "Dạ."

    Sau mảng văn nghệ, hoạt động mừng xuân năm nay vẫn còn mảng thể thao và thủ công mỹ nghệ nên thầy Nam tiếp tục phân công:

    "Về mảng thể thao... Phương, đội trưởng đội bóng rổ của trường, em phụ trách được chứ?"

    Tôi theo thói quen quay xuống nhìn đến vị trí cuối lớp, nơi cậu bạn thân của mình. Trùng hợp thay, Phương cũng đang nhìn tôi. Thấy thế, tôi lập tức quay lên, lảng tránh ánh mắt của cậu ấy.

    Từ sau chuyện ở lớp học thêm, tôi vẫn luôn giữ khoảng cách với Phương, không còn quá vô tư, vô ý khi ở bên cạnh cậu ấy như trước nữa, vì tôi sợ sẽ vô tình làm Minh Huy buồn. Thật ra, tôi cảm thấy khá ngột ngạt và bức rức khi cứ phải giữ kẽ với cậu bạn thân như thế này. Nhưng dù sao, tôi cũng đã có bạn trai, nếu cứ thân mật với người khác giới trước mặt cậu ấy, dù tôi biết rõ giữa hai bọn tôi hoàn toàn không có gì nhưng chắc chắn Minh Huy sẽ rất phiền lòng và tôi không hề muốn cậu ấy phải như vậy. Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không thích cậu ấy quá thân mật với một người con gái khác không phải là tôi. Vậy nên, để tốt cho mọi người, tôi quyết định giữ một khoảng cách nhất định với Quân Phương.

    "Được, thầy."

    Phương vẫn như mọi ngày đáp cộc lốc. Qua một lúc, nó lại hỏi bằng cái giọng vô cùng hào hứng, mang rõ ý cười:

    "Em có được dùng biện pháp mạnh không thầy?"

   Cả lớp lại nhao nhao, phần lớn là giọng của bọn con trai:

    "Gì vậy trời!"

    "Rồi rồi, chuyến này lành ít dữ nhiều rồi bây ơi!"

    "Thầy ơi, thầy đổi bạn khác đi thầy."

    "Gì nghe sợ vậy ba!"

    Phương rất thích chơi thể thao, nó chơi được rất nhiều môn, phần lớn đều ở mức khá trở lên. Một khi đã bước vào "thế giới" thuộc về mình, Phương thật sự rất nghiêm túc, đôi lúc còn có phần nghiêm khắc với chính bản thân. Ngày thường thấy nó cà lơ phất phơ là thế nhưng mỗi khi trên sân bóng, Phương chính là đội trưởng hàng thật giá thật, vừa ngầu, vừa giỏi, tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ. Luôn đặt ra yêu cầu cao để bản thân không ngừng phấn đấu nên đôi lúc nó cũng vô thức áp đặt yêu cầu đó lên người người khác khiến người ta áp lực muốn chết. Đặc biệt với đám con trai – những con người không nhận được "đặc ân" phái yếu của thằng Phương, mỗi lần chơi thể thao cùng nó đều vô cùng khủng bố.

    "Tôi giao cho em phụ trách tức là cho em toàn quyền xử lý..."

    Giữa khung cảnh hỗn loạn này, thầy Nam trả lời bằng vẻ mặt tỉnh bơ, bình thản như không khiến cả lớp lại dấy lên một phen "sóng gió".

    "Hả?"

    "Tao đang ảo giác hả bây? Đánh cái cho tỉnh coi!"

    "Rồi xong, chuyến này chắc xuân này còn không về rồi anh em ơi."

    Để lớp hoang mang được một lúc, thầy Nam nhếch mép cười gian xảo, hoàn thành nốt câu nói của mình:

    "Tất nhiên là xử lý trong khuôn khổ cho phép, không được dùng bạo lực."

    Sau câu nói này của thầy Nam, lớp tôi không những không bình tĩnh trở lại mà còn "bùng nổ" hơn cả trước:

    "Thầy Nam vừa trêu bọn mình hả? Dạo này thầy hồi xuân hả bây?"

    "Mày có thấy gần đây thầy ấy cười nhiều, với tính khí dễ chịu hơn trước không?"

    "Hay thầy ấy có người yêu rồi?"

   "Chắc vậy. Yêu vào cái thành người khác hẳn, đúng sức mạnh của tình yêu ghê gớm thật."

    Bọn lớp tôi càng ngày càng lớn mật, bắt đầu bàn tán về chuyện của thầy Nam trước mũi thầy ấy. Nhớ đến bộ dạng rúm ró, sợ sệt của bọn nó hồi đầu năm khi thầy Nam mới bước vào lớp, tôi lại không nhịn được mà phì cười.

    "Cậu cười gì vậy?"

   Minh Huy tròn mắt nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi.

    "Không có gì, đột nhiên nhận ra bồ của mình xinh trai nhất lớp nên vui quá thôi."

    Tôi nhân cơ hội, trêu Minh Huy.

    Minh Huy nhìn tôi chăm chú, song, cũng phì cười.

    "Cậu cười gì vậy?"

    "Không có gì, chỉ là chợt nhận ra bồ mình vừa xinh, vừa giỏi, lại còn đáng yêu, dẻo miệng nên vui quá thôi."

     Tôi ngại đến mức hai má nóng bừng, vội vàng tránh đi ánh mắt đầy mị hoặc của Minh Huy. Tôi không dám nhìn Ngọc vì thế nào nó cũng sẽ trêu tôi, chẳng biết nhìn đi đâu, tôi đảo mắt một lượt, cuối cùng dừng lại trên người "vương tử băng giá" để hạ nhiệt.

    "Ngoài hai mảng thể thao và văn nghệ, chuỗi hoạt động mừng xuân năm nay còn có mảng thủ công, mỹ nghệ như làm thiệp, cắm hoa, viết câu đối, gói bánh,..."

    "Vấn đề này thì... Ngọc Anh, em đề cử cho tôi một bạn đáng tin có thể quản lý mảng này được không? Đương nhiên bạn này phải có mắt thẩm mỹ, năng khiếu nghệ thuật một chút nhé."

    "Dạ, em thấy lớp mình có bạn Như Ngọc, bạn Bảo Hân và bạn... Tường Vi khá khéo tay ạ."

    Đang nói giữa chừng, Ngọc Anh thoáng ngập ngừng rồi mới nói tiếp.

    "Ngọc đảm nhiệm phần văn nghệ rồi nên tôi sẽ không để em ấy đảm nhiệm phần này, Bảo Hân thì..."

    Vừa nghe đến tên mình, Bảo Hân lập tức đứng dậy, lúng túng nói ngay:

    "Em... em... em sẽ tham gia nhưng... nhưng... em không quản lý các bạn... được đâu ạ."

    Nhìn cậu ấy run, tôi cũng bất giác run theo. Tôi hiểu cảm giác của Bảo Hân vì tôi cũng rất nhút nhát và đặc biệt không thích cảm giác bị nhiều người chú ý, nếu không phải phía sau có đám bạn làm chỗ dựa, tôi cũng sẽ giống Bảo Hân, cái gì cũng sợ, cái gì cũng lo. Nhớ hồi đầu năm bị điểm mặt gọi tên làm lớp phó học tập, tim tôi cũng suýt theo gió bay thẳng ra ngoài.

    "Ừ, tôi hiểu rồi. Vậy, Tường Vi, em quản lý mảng thủ công mỹ nghệ nhé?"

    Khác hẳn với dáng vẻ tự ti của Bảo Hân, vừa nghe thấy tên mình, Tường Vi chậm rãi đứng dậy, ngẩng cao đầu, vẻ mặt tràn đầy vẻ tự tin, mỉm cười nhẹ nhàng, bình tĩnh đáp:

    "Vâng, em sẽ hoàn thành thật tốt nhiệm vụ được giao ạ."

    "Tốt."

    Khi cô ta ngồi xuống còn không quên liếc mắt sang chỗ tôi, nhếch môi cười đắc thắng. Thật chẳng hiểu nổi cô bạn này rốt cuộc có phải đang mắc bệnh tâm lý gì hay không mà lại cứ muốn hơn thua với một người vô cùng bình thường như tôi? Nếu nói vì Quân Phương, tôi cảm thấy vẫn không đúng lắm. Giờ tôi đã có Minh Huy, cũng đâu có cản trở chuyện tình yêu của bọn họ, sao lại ghét tôi? Nếu không phải vì chuyện của Quân Phương, tôi lại càng mờ mịt, chẳng còn biết vì lý do gì nữa cả.

    Dù cô ta có làm gì, tôi cũng cảm thấy khá buồn cười, cũng "giải trí" phết đấy. Mấy chuyện phiền phức như đeo gông vào cổ này có gì mà tự hào chứ, làm một công dân bình thường, tự do chơi xuân không phải là vui hơn sao? Suy nghĩ của người đẹp khó hiểu thật!

    Tôi có tật, nếu thích ai hoặc cực kì không ưa ai, tôi sẽ luôn dõi mắt theo người đó, xem họ làm gì. Và, tôi nghĩ cô bạn ấy cũng vậy. Nữ Thần của tôi trùng hợp lại là đối tượng được đặt "trong tầm ngắm" của tôi từ đầu năm đến tận giờ, chỉ là cương vị trước và sau đã khác nhau nhiều, ánh mắt khi tôi nhìn cô ấy cũng đã "trìu mến" hơn.

    "Được rồi, cứ tạm vậy đi. Vì đây là công việc chung của lớp nên các em khi làm việc phải đặt cái chung lên trước nhất, có trách nhiệm với mình và các bạn, cố nhường nhịn nhau, đừng vì chuyện riêng mà làm ảnh hưởng đến lớp."



    Giữa lúc hai lớp phó học tập của lớp đang nhìn nhau "nảy lửa", thầy Nam đột nhiên lên tiếng. Vừa hay, kéo sự chú ý của tôi rời khỏi gương mặt xinh đẹp của Nữ Thần.

    "Chơi xuân thì chơi xuân nhưng nhớ không được lơ là việc học. Nếu ai mãi lo chơi làm cho thành tích sụt giảm nghiêm trọng thì đừng trách sao tôi ác."

    Đợi thầy Nam dặn dò xong, tôi tranh thủ giơ tay xin hỏi trước khi trống ra chơi được điểm lên.

     "Vân Anh, em muốn hỏi gì à?"

    "Dạ, ban nãy em thấy lớp trưởng có nhắc đến 'hội chợ mùa xuân', các lớp sẽ đăng kí mở gian hàng kinh doanh trong khuôn viên trường..."

    Dừng một chút, tôi cười ngại ngùng, hỏi vào vấn đề chính:

    "Cái này... có bắt buộc tham gia không ạ? Nếu có thì diễn ra vào ngày nào? Có cùng ngày với đêm hội xuân không ạ? Chỉ được bán đồ ăn thức uống thôi hay mở gian hàng gì cũng được ạ?"

    "Có còn câu hỏi nào nữa không?"

    Như đọc được suy nghĩ của tôi, thầy Nam không vội trả lời, chỉ hỏi lại.

    "Dạ...không. À, có quy định gì về trang phục tham gia hội xuân không thầy? Để con gái bọn em chuẩn bị trước ạ."

    Tôi chẳng biết thầy ấy hỏi tôi hay hỏi cả lớp nhưng vì thấy thầy ấy nhìn mình nên tôi cứ thế đáp luôn.

    Thầy Nam chầm chậm trả lời từng câu hỏi của tôi:

     "Hội chợ mùa xuân tạm ấn định vào khung giờ từ hai giờ đến năm giờ rưỡi chiều của ngày tổ chức đêm hội xuân. Không bắt buộc phải mở gian hàng nhưng nếu lớp nào đăng kí mở sẽ được cộng thêm điểm."

    "Năm nay, vì để đảm bảo, trường chỉ cho đăng kí mở tối đa hai mươi gian hàng. Trong đó, có mười lăm gian ăn uống, năm gian hoạt động khác như trò chơi dân gian, buôn bán sản phẩm thủ công,..."

    "Quần áo tự do nhưng tuyệt đối không ăn mặc hở hang, không đúng thuần phong mỹ tục. Con gái không được mặc được mặc váy, quần ngắn quá nửa đùi, không mặc áo dây, áo ống, quần áo khoét xẻ táo bạo để lộ nhiều da thịt. Con trai không được mặc áo ba lỗ."

    "Không được mang đồ uống có cồn, vật liệu cháy nổ, những vật có thể gây thương tích cho người khác như dao, kéo,... hay một số vật khác không phù hợp với lứa tuổi của các em vào bên trong."

    "Nếu vi phạm sẽ không được vào cổng."

    Thầy ấy cố ý nhấn mạnh. Xong, thầy ấy nhìn tôi, hỏi lại:

    "Em có còn muốn hỏi gì nữa không?"

    Tôi mỉm cười "kiểu mẫu", đáp:

    "Dạ, hết rồi ạ."

    "Hết rồi thì đến lượt tôi."

     Tôi không ngờ đến câu nói này nên buột miệng nói:

    "Dạ?"

     Thầy Nam nhướn mày, hỏi:

     "Em và Ngọc Anh vẫn chưa được phân nhiệm vụ gì, đúng chứ?"

     Tôi và Ngọc Anh cùng đáp:

     "Dạ."

     "Vậy tôi giao cho hai em quản lý và giám sát công việc của ba bạn Ngọc, Phương và Vi, như thế có được không?"

    Lời thầy ấy nói cứ như thể đang thật sự hỏi ý kiến của bọn tôi vậy nhưng tôi cứ từ chối thử xem, chắc chắn thầy ấy sẽ không để yên cho tôi lười biếng, dùng mọi cách bắt tôi làm việc. Thế nên, dù cho có là câu hỏi gì, bọn tôi cũng chỉ có một lựa chọn:

    "Dạ, thầy."

    Thầy Nam cười đến là vui vẻ, đôi mắt xếch cong lên thành hình trăng khuyết, khóe môi nhếch lên cao, trông thật giống mấy tên phản diện cáo trong phim hoạt hình tôi hay xem.

     "Tốt. Vì là quản lý tổng thể nên trách nhiệm của bọn em rất lớn, phải giám sát kĩ các bạn, có việc gì không giải quyết được thì báo ngay cho tôi."

    Thầy Nam vừa dứt lời, tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi cũng đến. Tâm trạng tôi vốn vẫn đang vui mừng vì tưởng rằng mình thoát được phận làm công, có thể ung dung tận hưởng lễ hội mùa xuân cùng Minh Huy, không ngờ bây giờ không chỉ không thể "sống nhàn hạ" mà còn phải gánh vác trách nhiệm lớn lao như thế.

*****

    Giờ ra chơi.

     Cả đám bọn tôi lại tụ họp ở chỗ cũ, có cả những thành viên không chính thức như Gia Bảo, Bảo Hân, Quốc Khánh và Khánh Nhi cùng ngồi lại bàn bạc việc lớp. Ngoài Tường Vi, nhóm tôi có đủ thành viên trong "ban quản lý" của lớp. Sau một hồi "bàn ra", chúng tôi cuối cùng cũng bắt đầu vào vấn đề chính.

    "Trừ mảng thủ công của Vi, còn lại mình làm chung ha?"

    Ngọc Anh mở lời trước, kéo bọn tôi không tiếp tục "đi xa".

    Nó nói tiếp:

    "Vụ mở gian hàng, tao sẽ lấy ý kiến của lớp, tụi nó chịu thì làm, không thì thôi."

    Phương lập tức hưởng ứng:

   "Ừ, vậy đi. Rồi, tới mảng thể thao của tao, tụi bây có ý kiến gì không?"

    Về vấn đề này, tôi đã nghĩ xong nên nhanh miệng nêu ra ý kiến của mình:

    "Đầu tiên, cứ photo thêm một bản danh sách các môn thể thao dán lên bảng tin cuối lớp để bọn nó xem, ai muốn thi môn nào thì đến gặp Quân Phương ghi tên đăng kí. Môn nào không có ai tham gia thì chọn một bạn biết sơ sơ môn đó hoặc chọn ngẫu nhiên, thi đại cho xong."

    Minh Huy nhìn tôi, hỏi:

    "Một người được tham gia nhiều hoạt động trong cùng một mảng không?"

    Phương mau miệng đáp ngay:

    "Được. Miễn đảm bảo được thể lực, chất lượng thi đấu thì mày có đăng kí thi hết các môn cũng được."

    Ngọc Anh hỏi lại:

    "Vậy có ai có ý kiến gì về mảng thể thao nữa không?"

    Sau khi xác nhận mọi người không còn vấn đề gì khác với mảng thể dục thể thao của Phương, tôi cẩn thận ghi vắn tắt một số thông tin cơ bản, những công việc cần làm vào sổ tay của mình. Từ sau khi làm lớp phó học tập, gây ra kha khá lỗi lầm, bị thầy Nam nhiều lần phê bình, tôi cuối cùng cũng tập được cho mình thói quen ghi chép. Hôm nay, tôi cũng là người đảm nhận vai trò này trong cuộc họp "ban quản lý" này.



    Trong lúc đợi tôi ghi, Ngọc chuyển chủ đề sang mảng mình phụ trách:

    "Đến mảng văn nghệ, có ai có đề xuất gì không?"

    Thấy không khí đột nhiên im ắng, tôi ngẩng đầu nhìn một vòng, mọi người đều đang đăm chiêu suy nghĩ.

    Tôi nói vu vơ để phá tan khoảng lặng này:

    "Cho các bạn tự do sáng tạo trước, xong chọn ra một cái ổn nhất rồi theo."

    Ngọc nhìn tôi, nhướn mày:

     "Mày nói rõ xem."

     Tôi chầm chậm nói ra những suy nghĩ của mình

    "Cho tụi nó tự nghĩ tiết mục, mỗi đứa tối đa một ý tưởng, gửi cho bọn mình trước thời hạn nào đó, rồi mình đọc, lọc ra mấy cái hay nhất đưa cho thầy Nam duyệt, rồi mình cứ theo đó mà làm thôi."

    Ngọc vỗ tay, vui vẻ reo lên:

    "Ê, được đó. Đỡ mất công tao phải nghĩ, còn đề cao tính dân chủ nữa."

    "Sau khi đọc, duyệt, mày cũng phải cùng chủ ý tưởng dựng bài, sửa bài, lo phục trang, vân vân và mây mây."

    "Còn chưa tính đến trường hợp không có ý tưởng nào ra trò hoặc không được thầy Nam duyệt, mày phải nghĩ tiết mục khác thay vào nữa. Đừng có mừng sớm."

    Ngọc Anh lập tức dội cho cô bạn một gáo nước lạnh, đưa nó về lại hiện thực.

    Ngọc làm mặt mếu, ôm tôi, chỉ tay về phía Ngọc Anh đang phe phẩy quạt, méc:

    "Anh yêu, ả ta dám bắt nạt vợ yêu của anh kìa!"

    Tôi nhẹ nhàng xoa vai Ngọc vỗ về, định lên tiếng dỗ dành nó thì Gia Bảo đã cất tiếng hỏi, khiến tôi nghiêm túc trở lại:

    "Ý tưởng của mày cũng được đó, nhưng, làm sao đảm bảo được đám trong lớp chịu suy nghĩ để đưa ra ý kiến đóng góp? Mày cũng thấy tụi lớp mình nó lười tham gia mấy cái hoạt động như quỷ ấy, đặc biệt là khoản văn nghệ này. Mày phát động hoạt động, chưa chắc tụi nó thèm để ý đến đâu."

    Nghĩ một lát, tôi nhẹ giọng đáp:

    "Tao tính dụ tụi nó bằng quà cống hiến."

    Quốc Khánh ngạc nhiên hỏi lại, còn không quên trêu tôi:

     "Quà cống hiến? Mày định làm nhà tài trợ cho lớp à?"

    Tôi cũng đùa lại:

    "Nhà tao có giàu đến thế đâu! Tiền đâu mà tài trợ, cướp ngân hàng hả?"

     Song, cuối cùng vẫn trở lại với bộ dạng nghiêm túc khi nãy, nói ra dự tính của mình:

    "Tao tính xin thầy Nam lấy điểm cộng môn Toán ra dụ tụi nó tham gia. Hễ ai tham gia tích cực từ ba hoạt động trở lên sẽ được điểm cộng, ai bước vào được top ba cũng sẽ được điểm cộng thêm. Ai tham gia càng nhiều, giành được giải càng cao càng có nhiều điểm cộng."

    Dừng một chút, tôi lại nói tiếp với dáng vẻ vô cùng tự tin:

    "Với chế độ tích góp và đổi số điểm cộng nhỏ thành điểm cộng lớn, cộng thẳng vào các cột điểm trong lớp và những bộ đề "khó nhai" của thầy Nam, tao chắc chắn tụi nó sẽ ồ ạt tham gia cho mà xem."

    "Với hoạt động văn nghệ lần này, chỉ có những ý tưởng ổn, nghiêm túc được bọn mình chọn mới được tính là một lần 'tham gia tích cực', ý tưởng được thầy Nam duyệt sẽ tính là ba lần, tương đương với một điểm cộng."

    Gia Bảo kéo tôi về lại hiện thực, nhắc nhở:

    "Mày có chắc thầy Nam sẽ đồng ý chuyện này không? Ổng khó thấy mồ, sợ không xin được đâu."

    Sĩ khí giảm đi một nửa, tôi nhún vai, nhỏ giọng nói:

    "Để tao ráng, không được thì mình đổi cách khác."

     Minh Huy bên cạnh nhẹ nhàng đặt tay của mình lên tay tôi, chân thành nói:

     "Huy có thể xin phụ Vân Anh."

    Cậu ấy đáng yêu quá, làm tôi thích chết đi được!

    Chỉ cần có câu nói này, dù cậu ấy có không làm gì, cũng đã tiếp thêm sự tự tin và khí thế cho tôi. Tôi chắc chắn sẽ làm được, nhất định sẽ có thể thuyết phục thầy Nam!

    "Ừm, cảm ơn cậu."

    Nói rồi, tôi nhìn cậu, cười thật tươi, cười đến híp cả mắt.

    Trong lúc tôi còn đang bận thể hiện tình cảm với cậu bạn trai và đám bạn độc thân xung quanh đang bày ra đủ loại biểu cảm khi chứng kiến cảnh ấy, Ngọc Anh chậm rãi lên tiếng kết thúc "cuộc họp" ngay khi tiếng trống vào lớp được điểm lên từng hồi vội vã:

    "Rồi, thế giờ cứ tạm vậy đi. Giải tán, xếp hàng lên lớp."

(☛'∀`*)☛ ♥ Hết chương 53 ♥ ☚(*'∀`☚)

________________________________________________

     Dạo này mình bị bí ý tưởng, tịt văn (hong phải lười biếng) nên phải relax một thời gian, không viết được gì nên chưa ra chương mới cho mọi người được. Xin lỗi nhiều lắm lắm lắm. ʕ '•̥̥̥ ᴥ•̥̥̥'ʔ

   Cảm ơn vì đã ủng hộ và chờ đợi truyện của mình! Iu iu (◍•ᴗ•◍) ❤❤❤

   P/s: Nhắc lại lần nữa là hong phải mình lười biếng nên chậm ra chương đâu nhé, mọi người phải tin mình! (ง'̀-'́)ง ( ͡° ͜ʖ ͡° )