Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 30



* “đỏ mắt” ở đây nghĩa là ghen tị, thấy người ta có mà mình không có nên tức tối trong lòng

Nhà lão Vương tuy rằng đều rất cẩn thận, nhưng khó tránh ánh mắt của nhà Trương Xuân Sấm và Trương Xuân Sinh, vì hai nhà này vốn gần sát nhà bọn họ. Thấy mức sống nhà lão Vương bỗng dưng tăng lên không ít, trước kia cơ bản chỉ có ngày ngày uống cháo loãng, hiện tại thỉnh thoảng có thể đi chợ mua thịt heo về cho người nhà ăn một bữa no nê.

Vợ Trương Xuân Sinh vốn là người nhiều chuyện, thường xuyên cùng mấy nữ nhân trong thôn nói xấu những gia đình địa chủ. Trương thị chính là bằng hữu đáng tin của nàng, hai người vừa gặp mặt nhau là có chuyện đàm tiếu của thiên hạ không thể nói hết.

“Tỷ, ta nói với ngươi a, sáng hôm nay ta thấy nhà lão Vương cho con dâu lớn hai đồng tiền, trở về thì thấy con dâu lớn của lão mua về một miếng thịt dài thế này!” Nói xong, vợ Trương Xuân Sinh còn dùng tay ra dấu, miệng nuốt nước bọt.

Lúc giữa trưa, mùi thịt xào bay sang, hai đứa nhỏ trong nhà khóc nháo nhào lên đòi ăn thịt, inh tai nhức óc như muốn gọi người chết dậy, khiến nàng phiền lòng không thôi.

“Thật có việc này? Lão lấy tiền ở đâu ra?” Trương thị buồn bực nói, “Ngươi lần trước không phải là nói vợ lão Vương mặc quần đầy chỗ vá đó sao, sắp không nhìn ra màu sắc nguyên lai là gì.”

Vợ Trương Xuân Sinh vỗ chân, “Ta cũng không rõ a. Ta gần đây cứ vợ lão Vương và con dâu lớn của lão thường xuyên đến nhà chủ, đi suốt cả buổi trưa. Chẳng lẽ nhà chủ cho lão tiền?”

Trương thị liếc nàng một cái, “Đã nói ngươi là người không có đầu óc. Nhà chủ của ngươi đó a, so với ai khác đều khôn khéo. Có thể vô duyên vô cớ cho lão tiền? Cái nhà đó toàn lũ keo kiệt!” Trương thị đối với việc Tiểu Hắc Mai không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, đến nay vẫn còn canh cánh trong lòng.

“Vậy bọn họ làm thế nào có tiền? Ta thấy cả nhà lão Vương đều là người quê mùa, cả đời chỉ biết dốc sức làm lụng. Mấy năm trước khi giao lương thực thu hoạch, cũng không biết giấu trước đi một ít. Nam nhân ta đi nhắc nhở bọn họ, còn bị mắng một trận.” Vợ Trương Xuân Sinh cười nhạo lắc lắc đầu, “Xứng đáng bọn họ cả đời gặp cảnh khốn cùng!”

“Bây giờ người ta có tiền, ngươi không phải nói giữa trưa con dâu lớn của lão mua về một miếng thịt dài như vậy sao!” Trương thị ngồi xổm góc tường, ánh mắt tỏa sáng, “Ngươi đi hỏi thăm một chút, nhìn xem nhà Thẩm Lập Ngôn cho nhà lão chiêu số phát tài gì, đều là tá điền cho nhà bọn họ, không thể chỉ cho nhà của lão mà không cho các ngươi a!”

Được Trương thị khuyến khích như vậy, vợ Trương Xuân Sinh cũng cảm thấy nhà chủ rất không có suy nghĩ, đều là thuê nhà bọn họ trồng trọt, cớ gì có tiền chỉ cho mỗi một nhà lão Vương.

Vợ Trương Xuân Sinh lắc mông đến nhà lão Vương, con dâu lớn của lão Vương thấy vợ Trương Xuân Sinh ở cửa ló đầu ngó nghiêng nhìn vào, trong lòng có chút buồn bực. Người hàng xóm này thường xuyên đến mượn khi thì củ tỏi khi thì vài món rau quả, rất thích ham món lợi nhỏ.

“Tẩu tử, ngươi có chuyện gì a? Cha mẹ ta đều ra đồng cả rồi!” Tiểu Vương bà tử ôn hoà mở miệng.

Vợ Trương Xuân Sinh thấy trong viện không có ai, chạy nhanh đi vào, làm bộ như không thèm để ý, thân thiết lôi kéo Tiểu Vương bà tử nói chuyện.

Tiểu Vương bà tử vốn không muốn gặp nàng, trả lời cũng chỉ cho có. Vợ Trương Xuân Sinh có chút nóng vội, “Đệ muội a, ta thấy nhà của ngươi mấy ngày nay thức ăn không tệ a, đều ăn được thịt!” Trong ngữ không giấu được vị chua.

“Thế nào? Nhà chúng ta chẳng lẽ không được phép ăn thứ tốt?”

“Không phải a, tẩu tử đây cũng không phải người ngoài, nhà các ngươi gần đây có phải tìm được con đường phát tài gì?” Vợ Trương Xuân Sinh vội vàng thêm lời hay.

“Nào có cái gì phát tài phương pháp? Bất quá là đất gập gềnh rác ở bên trong bào thực ăn nghỉ.” Bởi vì Tuệ Nương nghiêm khắc cảnh cáo, Tiểu Vương bà tử đối với Trương Xuân Sinh gia tìm hiểu rất là cảnh giác.

Vợ Trương Xuân Sinh nói bóng nói gió nửa ngày, Tiểu Vương bà tử vẫn xa cách. Nàng tức giận giậm chân một cái, ngúng nguẩy bỏ đi. Trước khi đi, miệng còn lầu bầu, “Vờ vịt thanh cao cái gì, không phải là tới trước mặt nhà chủ lấy lòng sao? Để xem nhà chủ có thể cho ngươi bao nhiêu tiền!”

Tiểu Vương bà tử nghe nói như thế, nóng nảy hết sức. Vừa khéo đang trộn thức ăn cho heo, trong tay còn cầm cái gáo đầy thức ăn cho heo, liền chạy đến cửa, gặp vợ Trương Xuân Sinh gia đang ra khỏi cổng, thuận tay tạt gáo thức ăn cho heo vào người nàng.

Vợ Trương Xuân Sinh hét to “Ai u!” một tiếng, sau lưng dính đầy thức ăn heo, quay đầu lại định mắng, liền thấy Tiểu Vương bà tử chống nạnh đứng ở cửa. Nàng không phải chưa thấy qua khí lực của Tiểu Vương bà tử, vào ngày mùa có thể ra ruộng làm việc không thua gì nam nhân của mình.

Đánh cũng đánh không lại, vợ Trương Xuân Sinh chỉ có thể lầm bầm hùng hùng hổ hổ về nhà thay quần áo, trong đầu lại đem bát đại tổ tông Tiểu Vương bà tử đều ân cần thăm hỏi mấy lần.

Tiểu Vương bà tử hướng bóng lưng của nàng phun một ngụm nước miếng, “Mình là ai mà muốn đi ôm đùi nhà chủ, cũng không chịu đi soi gương!”

Chạng vạng, Trương Xuân Sinh và Trương Xuân Sấm trở lại, vợ Trương Xuân Sinh liền thêm mắm thêm muối, nói cho nam nhân nhà nghe Tiểu Vương bà tử kia có bao nhiêu kiêu ngạo.

Trương Xuân Sấm ngồi bên cạnh nhìn không nổi, hắn vốn là người không thương nói chuyện, ấp úng nói: “Ngươi không đi đến nhà nàng, nàng sao có thể đổ thức ăn heo lên người ngươi?”

Trương Xuân Sinh tuy rằng láu cá, cũng không dám lỗ mãng trước mặt ca ca. Vợ Trương Xuân Sinh bị mất mặt, thấy nam nhân của mình không nói chuyện giúp mình, cơm cũng không làm, hầm hừ đi cho gà ăn, đập máng gà kêu bang bang, miệng mồn còn không sạch sẽ mắng: “Đồ vô dụng, không đổi được tiền lại không đẻ được trứng!”

Trương Xuân Sấm lười để ý tới cô em dâu cường hãn kia, nói chuyện với đệ đệ một hồi rồi trở về nhà mình.

Buổi tối, Tiểu Vương bà tử kể cho công công bà bà* của mình chuyện vợ Trương Xuân Sinh đến tìm hiểu. Lão Vương hít vài hơi thuốc lá, cảm thấy việc này nên nói nhà chủ một tiếng.

* công công = cha chồng; bà bà = mẹ chồng

Ăn xong cơm tối, lão Vương liền đến nhà Đan Niên, tỉ mỉ kể lại chuyện này cho Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương.

Đan Niên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Nhà lão Vương có tiền, cuộc sống thay đổi tốt hơn, việc này mọi người sớm hay muộn sẽ biết, cũng không thể để nhà lão Vương cầm tiền liền đem chôn.

Chỉ cần bí mật làm mứt không tiết lộ ra ngoài, người khác cũng chỉ có mở mắt thèm thường. Chính là mứt vốn không khó làm, người có tâm chỉ cần thí nghiệm vài lần là có thể làm được. Nếu người khác cũng nghĩ ra, món lợi nhuận này khẳng định giảm bớt.



Hiện tại, bắp đã thu hoạch xong, thời tiết sắp sửa vào đông, dân quê lúc này như gấu ngủ đông, cả mùa đông đều không có chuyện gì có thể làm.

Đối việc học hành của Thẩm Ngọc, phải nói là Thẩm Lập Ngôn siết rất chặt, giờ ngay cả Đan Niên cũng phải thức sớm ngồi luyện chữ đọc sách bên cạnh Thẩm Ngọc.

Sau khi Đan Niên đã thông thạo văn tự, Thẩm Lập Ngôn liền chuẩn bị “Nữ Huấn”, “Nữ Giới” cho nàng, định dựa theo tiêu chuẩn của tiểu thư quan gia để bồi dưỡng Đan Niên, lại không ngờ Đan Niên thế nào cũng không chịu nhìn chúng một cái.

Tuệ Nương đau lòng nữ nhi còn nhỏ như vậy đã phải đọc sách, cũng không tán thành đọc mấy thứ này, “Tương lai Đan Niên lại không đi làm phu nhân đại quan, chúng ta sẽ dưỡng nàng ở bên người, đọc mấy thứ đồ bỏ này làm chi!” Lại chỉ vào Thẩm Lập Ngôn, sẳng giọng: “Ngươi cho là ngươi vẫn là Bách Hộ của Phòng Vệ Doanh sao? Ngươi bây giờ chính là một thổ địa chủ!”

Thẩm Lập Ngôn bị nương tử chèn ép, á khẩu không trả lời được, đành bỏ qua ý tưởng bồi dưỡng Đan Niên thành khuê tú trong khuê tú.

Đan Niên vô cùng bội phục suy nghĩ anh minh của Tuệ Nương, kiến thức khí độ này tuyệt đối dẫn đầu thời đại này.

Thẩm Lập Ngôn thấy Đan Niên chỉ có hứng thú với việc luyện chữ, đọc sách cũng chỉ thích xem mấy quyển du ký, tạp ký, định ra lệnh cưỡng chế Đan Niên đọc mấy quyển chính thư, nề hà Tuệ Nương cứ luôn như hổ rình mồi, nói hắn mỗi ngày quản thúc Thẩm Ngọc đọc sách, hiện thời còn muối cướp Đan Niên khỏi người nàng.

Thẩm Lập Ngôn dở khóc dở cười, dù sao Đan Niên là nữ hài, không thể thi Trạng nguyên, có đọc sách hay không liền thuận theo ý nàng đi. Chính là cảm thấy đáng tiếc, Đan Niên thông minh như vậy, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua có đứa nhỏ nào học chữ nhanh như vậy, viết chữ tốt như vậy.