Sau ba bốn ngày đi đường chậm rãi, xe ngựa rốt cuộc vào đến kinh thành. Dọc trên đường đi, Đan Niên có thể nhìn thấy dân chúng đều đang truyền tin biên cảnh thắng lợi cho nhau, trên mặt mỗi người đều có thể nhìn thấy niềm vui sướng phát ra từ nội tâm, cũng có không ít dân chạy nạn rời nhà trốn đi lục tục chạy về.
Tới gần giữa trưa, lính gác cổng kinh thành cũng không nghiêm như trước kia, Đan Niên một lần nữa đi vào cánh cổng thành nguy nga, từ rất xa có thể trông thấy hoàng cùng mái vàng tường đỏ, hết thảy nguyên do đều bắt nguồn từ nơi đó.
Hỗn loạn ào ào suốt mười mấy năm qua, tính thêm trận chiến vừa rồi ở biên cảnh, hết thảy tựa như trò chơi của kẻ cầm quyền, nàng chính là con cờ không tự chủ bị cuốn vào.
Cách nhà càng gần, Đan Niên lại càng khẩn trương, Tuệ Nương khẳng định đã sốt ruột đến phát điên. Đan Niên xuống xe gõ cửa, người mở cửa là lão Trịnh, lão vừa thấy nàng liền giống như thấy quỷ, hai chân hai tay đều run rẩy lợi hại.
Đan Niên không vui nhíu nhíu mày, gọi cả nhà Tiểu Thạch đánh xe ngựa vào bên trong. Trịnh bà tử chạy ra từ cửa phòng, thấy Đan Niên về, lập tức tràn ngập phấn khởi tiến lên hành lễ, rồi chạy nhanh vào nhà chính thông báo.
Tuệ Nương cùng Mai di và Bích Dao cấp tốc chạy ra. Đan Niên thấy ánh mắt lo lắng của Tuệ Nương, mũi liền chua xót, nước mắt chực chảy xuống. Đan Niên vội chạy đến trước mặt Tuệ Nương, lúng ta lúng túng gọi một tiếng: “Nương!”
Tuệ Nương run run rẩy rẩy giơ bàn tay lên, thế nào cũng không nỡ đánh vào mặt Đan Niên, giận dỗi quay đầu không thèm để ý nàng.
Đan Niên thấy mẫu thân nhà mình giận thật, nước mắt liền bắt đầu bổ nhào lạc cạch rơi xuống, ủy ủy khuất khuất nói với Tuệ Nương: “Nương, tay con bị gãy, đau quá!”
Tuệ Nương nghe vậy, kinh hãi ôm lấy Đan Niên dắt vào trong phòng, không dám đụng vào hai tay của Đan Niên, sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Đan Niên vội vàng kéo bà, nói mình chỉ còn đau cánh tay, vết gãy đã sớm không sao, tấm nẹp gỗ sớm đã bị nàng ném đi lúc ở trên đường. Thực ra chỉ nghỉ ngơi hai ngày đã hết đau, bó thêm tấm nẹp thuần túy là quân y chuyện bé xé ra to.
Đan Niên chỉ vào cả nhà Tiểu Thạch đứng ngoài ở cửa, nói với Tuệ Nương: “Nương, lát nữa con sẽ kể chuyện của phụ thân và ca ca cho nương nghe. Giờ, nương đoán thử đi, bọn họ là ai?”
Tuệ Nương nhận ra Phùng chưởng quầy, “Đây, đây là Phùng chưởng quầy phải không?”
Ngô thẩm thẩm thấy Tuệ Nương không nhận ra mình, khà khà cười một tiếng, tiến lên lanh lẹ nói: “Tuệ tỷ. Ta là Ngô muội tử năm đó a, đây là Tiểu Thạch!”
Tuệ Nương vừa mừng vừa sợ, kéo Tiểu Thạch không ngừng đánh giá, liên tục tặc lưỡi cảm thán, nói năm đó Tiểu Thạch còn không cao bằng Thẩm Ngọc cao, hiện tại lại lớn lên cao to thế này, hình như còn cao hơn cả Thẩm Ngọc một cái đầu.
Ngô thẩm thẩm cười nói, người ở biên cảnh rất giống người Lặc Xích, ăn cái gì cũng toàn là thịt, Tiểu Thạch được ăn ngon nên lớn cũng nhanh, chỉ mới không để ý một chút liền lớn thành bộ dạng này, chính là tính tình không được, vẫn cứ ngại ngùng như đại cô nương, thực khiến bà buồn muốn hỏng rồi.
Tuệ Nương gọi Mai di và Bích Dao tiến lên để giới thiệu. Bích Dao tò mò nhìn bộ dạng người cao ngựa lớn của Tiểu Thạch, Tiểu Thạch bị nàng nhìn chằm chằm, hai gò má như phát sốt.
Tuệ Nương bảo Trịnh bà tử nhanh mua thức ăn về, giữa trưa phải làm thêm vài món. Mai di thấy Trịnh bà tử có chút không tình nguyện, vội vàng kéo Bích Dao đến phòng bếp hỗ trợ. Tuệ Nương thở dài, cũng không thể nói cái gì.
Chỗ hậu viện của Mai di và Bích Dao hiện còn ba phòng trống, Đan Niên liền bảo cả nhà Tiểu Thạch tạm ở nơi đó, dù sao đều là người thành thật, Đan Niên cũng không lo hai nhà sẽ nháo ra mâu thuẫn gì.
Ăn cơm xong, Ngô thị liền mang Tiểu Thạch và Phùng chưởng quầy đi dọn phòng, Tuệ Nương kéo Đan Niên vào phòng Đan Niên, cẩn thận hỏi nàng trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đan Niên thay quần áo, hàm hàm hồ hồ kể chuyện mình đến cầu cứu nhà đại bá nhưng không có kết quả, phải đến cầu Tô đại nhân Tô Tấn Điền, Tô đại nhân tâm địa từ bi như Bồ Tát, đã ra tay cứu trợ phụ thân và ca ca.
Tuệ Nương không biết chuyện ở quan trường, tưởng rằng thật sự nhà mình có vận khí tốt, gặp được quý nhân tương trợ, vội vàng đến căn phòng thờ tượng Phật ở kế bên, thắp ba nén nhang, cảm tạ Tô đại nhân ra tay cứu giúp.
Đan Niên vụng trộm tặc lưỡi, không cẩn thận để cho vị phụ thân không có lương tâm như Tô Tấn Điền được làm một hồi người tốt.
Bích Dao khinh thủ khinh cước bưng hai chén trà lên liền muốn lui xuống, Đan Niên mắt sắc chú ý tới khi nhắc tới lão Triệu, trên mặt Bích Dao hiện lên vẻ lúng túng.
Đợi Bích Dao lui ra ngoài, Tuệ Nương thở dài nói: “Tiệm cơm bây giờ còn chưa mở, cha con không ở nhà, ta không tiện lộ diện, mấy ngày trước đều là lão Triệu cùng Mai di của con làm việc trong tiệm. Bí mật khó giữ không cho nhiều người biết, Mai di của con trước kia từng đi bán tàu hủ khắp hang cùng ngõ hẻm, rất nhiều người biết mặt nàng. Bọn họ đều nói là Mai di của con thấu làm một đôi với lão Triệu, ngay cả hai vợ chồng lão Trịnh cũng thường thường đến nói bậy trước mặt ta.”
Đan Niên nghe xong cũng không lên tiếng, cúi đầu thầm tính toán, trong cửa tiệm chỉ có Mai di và lão Triệu quả thật không ổn, cho dù là người hiện đại, nếu thấy nam nữ trung niên độc thân cùng nhau mở tiệm làm buôn bán, cũng sẽ có ý nghĩ kỳ quái.
Cả nhà Tiểu Thạch đúng lúc đến đây, vấn đề lao động trong cửa tiệm coi như được giải quyết, bọn họ ở kinh thành không có chỗ quen biết, chút tiền dành dụm ở biên cảnh nhất định là không đủ để tự kinh doanh ở kinh thành, hiện tại cho bọn họ một cơ hội làm việc, bọn họ nhất định là cầu còn không được.
Có lão Triệu và Phùng chưởng quầy ở đây, không lo không kinh doanh phát đạt. Còn hai vợ chồng lão Trịnh, đơn giản là cảm thấy mình không được chia chén canh nên muốn phá hư đồ của người khác mà thôi, xem ra phải sớm đuổi bọn họ ra ngoài thì hơn.
“Nương, lão Triệu đâu?” Đan Niên ngẩng đầu hỏi.
“Đã nhiều ngày vì tị hiềm, đều ngủ ở trong tiệm, không giường không màn, thực là tội.” Tuệ Nương thở dài.
Đan Niên quan tâm không phải chuyện này, “Hắn là một đại nam nhân, lúc không gặp chúng ta, còn ngủ ở ngoài đường đó a, giờ có một nơi chắn gió che mưa, hắn nên cười trộm, chỉ cần hắn không đến làm ở chỗ người khác là được!”
Tuệ Nương cười mắng nàng từ nhỏ chính là tiểu gian thương hai mắt chỉ thấy tiền. Đan Niên cười hì hì không phản bác, ôm Tuệ Nương vừa nhảy vừa nháo vừa ỉ ôi làm nũng, rồi gọi Bích Dao đang canh giữ ngoài cửa ra hậu viện gọi Tiểu Thạch, bảo Tiểu Thạch chuẩn bị xe ngựa, mang các nàng đi tìm lão Triệu.
Thừa dịp này, Đan Niên gọi lão Trịnh vốn luôn trốn trong phòng đi ra. Lão Trịnh cúi đầu đứng trước mặt Đan Niên, Đan Niên không chút để ý, thong thả uống trà, hỏi: “Ngươi đã nói thế nào với nương của ta?”
Lão Trịnh vâng vâng dạ dạ nói: “Tiểu nhân ăn ngay nói thật, là tiểu thư giơ đao vào cổ của tiểu nhân, muốn đi biên cảnh tìm Nhị gia và thiếu gia.”
Đan Niên nghe xong, đầu khẽ choáng váng một trận, nàng xem như đã hiểu được vì sao Tuệ Nương vừa thấy nàng liền có ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kia. Đan Niên bất chấp không so đo chuyện này với lão, hỏi: “Còn với nhà đại bá của ta, ngươi đã nói như thế nào?”
Lão Trịnh quỳ xuống trên đất phịch một tiếng, cầu xin tha thứ: “Tiểu thư, ngài bảo tiểu nhân nói với Đại gia những lời đó, cho dù tiểu nhân có mấy trăm lá gan cũng không dám a! Nhị phu nhân nói tạm thời gạt nhà Đại gia, nói là tiểu thư ngã bệnh không tiện gặp khách, nếu tiểu nhân tiết lộ tiếng gió, liền phát mại cả nhà tiểu nhân!”
Xem ra nương nhà mình cũng là một người rất cường hãn, Đan Niên âm thầm tán thưởng trong lòng, dù sao nương cũng đã nuôi mình hơn mười năm, ngay cả đường lui cũng đều chuẩn bị tốt.
Lúc này Bích Dao đứng ngoài cửa, nhỏ giọng thông báo nói Phùng thiếu gia đã chuẩn bị xe ngựa xong rồi. Đan Niên sửng sốt hồi lâu mới hiểu được “Phùng thiếu gia” chính là Tiểu Thạch, bật cười bảo Bích Dao đến cửa viện chờ nàng.
Đan Niên buông chung trà, mặt mày nghiêm túc nói với lão Trịnh: “Ngươi giúp ta giấu giiếm chuyện này, ta cám ơn ngươi trước.”
Lão Trịnh cuống quít dập đầu nói không dám nhận.
Đan Niên xua tay ngắt lời lão Trịnh, tiếp tục nói: “Lần này ta mang về vài người trước từng làm việc ở nhà chúng ta, hiện tại nơi này chúng ta đã không thiếu người. Ngươi hãy trở về Thẩm gia đại trạch đi, chuyện lần này xem như bí mật giữa chúng ta, ta sẽ giúp ngươi nói tốt ở chỗ Đại bá mẫu.”
Lão Trịnh quỳ trên mặt đất, nghe thấy lời này cũng không mấy giật mình, giật mình xong liền nhanh chóng dập đầu với Đan Niên, đứng dậy lấy ra một đồ từ trong tay áo, nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn nhỏ trước Đan Niên, rồi mới lui ra ngoài.
Đan Niên nhìn xuống món đồ trên bàn, chính là chiếc vòng ngọc khảm vàng mà nàng đã ném cho lão Trịnh làm lộ phí cách đây vài ngày. Xem ra lão Trịnh cũng không phải hạng người xấu xa tham tài.
Đan Niên giải quyết xong lão Trịnh, đáy lòng liền thoải mái. Lão Trịnh trải qua mấy ngày run sợ, không chừng trong lòng đã nảy sinh ý tâm tư muốn bỏ chạy.
Ngoài cửa viện, Bích Dao và Tiểu Thạch đã sớm đứng chờ. Bích Dao cầm một chiếc mũ lớn có màng che, nhất định đòi phải đội lên đầu cho Đan Niên, che kín mặt không chừa một khe hở.
Dọc theo đường đi, dưới sự chỉ huy của Bích Dao, Tiểu Thạch đánh xe đến một tiệm cơm nhỏ ở thành Bắc. Đan Niên từ cửa xe nhìn ra, người chủ cũ đã dọn sạch những món đồ bên trong, hiện giờ trong góc quán chất đầy gạch và vài món vật dụng xây nhà.
Bích Dao đứng trong quá hô hai tiếng, chợt nghe tiếng lão Triệu vọng ra từ hậu viện đáp lại: “Đến đây!” Không bao lâu sau, Đan Niên liền nhìn thấy lão Triệu tay xách hai thùng nước vững vàng đi đến, trán ướt đẫm mồ hôi, chiếc khắn lau vắt trên cổ cũng bẩn hề hề.
Thấy Đan Niên, lão Triệu vội tiến lên hành lễ. Đan Niên nhìn quanh bốn phía, cảm thấy mình thật có lỗi, vì lo cứu phụ huynh, mà đem một đống cục diện rối rắm ném cho một mình lão Triệu. Không có tiền không có người, tất cả đều phải dựa vào một mình lão Triệu.