Đến tiền thính, Đan Niên gọi một gã sai vặt đi mời Thẩm Ngọc, rồi cùng Bích Dao đứng chờ ở cửa Kinh Triệu phủ. Một quản sự vội vội vàng vàng gọi một chiếc xe ngựa tới, muốn đưa Đan Niên về, Đan Niên cũng không chối từ, chờ Thẩm Ngọc đi ra, ba người liền lên xe ngựa về nhà.
Bích Dao mặt mày sùng bái nói với Đan Niên: “Tiểu thư, lúc nãy tiểu thư phát giận thật là lợi hại, ta còn tưởng rằng tiểu thư vẫn luôn ôn tồn như vậy!”
Đan Niên bĩu môi, “Ai bảo nàng ta không có nhãn lực, cứ kéo ta nghe nàng kể chuyện nàng và người đó là cỡ nào phu thê tình thâm, đều là nàng một bên tình nguyện nghĩ ra, đúng phiền chết!”
Thẩm Ngọc nhìn bộ dáng tức giận của Đan Niên, khẽ cười cười, cũng không lên tiếng.
Về đến nhà, Đan Niên liền sâu sắc nhận thấy không khí trong nhà không ổn, nhìn Tuệ Nương và Thẩm Lập Ngôn cứ như vừa cãi nhau xong, hai người ngồi trong nhà chính, cách nhau chừng một trượng, không ai mở miệng nói chuyện với ai.
Đan Niên âm thầm lấy làm lạ, đây chính là chuyện chưa từng xảy qua. Mười mấy năm qua, Tuệ Nương tuy rằng có lúc cáu kỉnh có lúc hấp tấp, nhưng cũng may Thẩm Lập Ngôn đủ ôn nhu săn sóc, cho dù có khi tranh cãi đến mặt đỏ, nhiều lắm là chỉ nói mấy câu liền hết.
“Nương, con đã về!” Đan Niên chạy nhanh ôm lấy cánh tay Tuệ Nương, ngọt ngào làm nũng.
Trên mặt Tuệ Nương vẫn là bộ biểu tình không mặn không nhạt như cũ, không thèm nhìn Thẩm Lập Ngôn, nói: “Vu thị kia phái người đến đây, nói cha ngươi đã trở lại, nhà bọn họ muốn làm một bữa tiệc tẩy trần cho cha ngươi, mời người nhà chúng ta cùng đi.”
Đan Niên nhất thời hiểu ra, Tuệ Nương hận chết cả nhà Đại bá mẫu, khẳng định là không đồng ý gặp lại bọn họ, nhưng phụ thân còn chưa đến mức cùng thân thích trở mặt thành thù.
“Đan Niên, nếu con không muốn đi cũng không sao, cha chẳng qua là cảm thấy quan hệ hai nhà quá kém, đối với thanh danh của con cũng không tốt, sau này…” Thẩm Lập Ngôn thở dài.
Tuệ Nương kinh ngạc nhìn Đan Niên, thấy nàng vẫn vui vẻ ôm nàng cánh tay mình, “Đứa nhỏ này, biết rõ mấy người nhà kia không có ý tốt, còn đi làm cái gì!”
Đan Niên lắc lắc cánh tay Tuệ Nương, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Con sợ bọn họ làm cái gì, chẳng lẽ con là người bị hại, còn phải trốn tránh bọn họ hay sao? Bọn họ lén tung lời đồn thổi làm hỏng thanh danh con, con không nắm được nhược điểm của bọn họ nên không thể làm gì họ, lần này con ngược lại muốn hỏi một chút, bọn họ ném con ở lại thôn trang của Khánh Vương phủ một mình, để xem bọn họ trả lời thế nào!”
Thẩm Ngọc ngồi ở một bên tiếp lời, “Đương nhiên phải đi, nếu không chẳng phải là tỏ vẻ chúng ta chột dạ trốn tránh. Có con ở đây, muội muội không lo bị ăn mệt!”
Tuệ Nương trừng mắt nhìn Thẩm Ngọc một cái, “Có con ở đây? Có con ở đây mới không lo thiên hạ bất loạn!” Nói thì nói như vậy, nhưng vẫn nhịn không được bật cười.
Ngày hôm sau, sửa soạn đâu vào đó xong, người một nhà liền đánh xe ngựa đến Thẩm phủ. Đan Niên bước xuống đại môn, thấy Thẩm Lập Phi đang đứng ở cửa nghênh đón bọn họ. Mặt mày ông cười hiền lành, như thể chuyện ngày đó, Đan Niên đến cầu xin ông, chưa từng phát sinh.
Đối với toàn bộ quá trình, Tuệ Nương không nói nhiều, ngay cả Thẩm Lập Ngôn nói chuyện cũng mang theo cảm giác xa cách dày đặc. Thẩm Lập Phi khôn ngoan không làm gì để bị mất mặt, vẫn tiếp tục đóng vai một huynh trưởng dễ tính. Đan Niên không thể không bội phục công lực nhẫn nại của người này, khó trách hắn tuy không có căn cơ sâu, lại có thể ổn thỏa chức quan lâu như vậy, chỉ riêng khả năng nhẫn nhịn này thì đã không phải là người bình thường có thể đạt tới.
Thẩm Lập Phi trước mang cả nhà Đan Niên đi bái kiến Thẩm lão gia và Thẩm lão thái thái. Thẩm lão gia vẫn buồn bã ỉu xìu như cũ, ngẫu nhiên ánh mắt nhìn về phía Đan Niên lại lộ ra ý tìm kiếm. Lão thái thái thì phụng phịu gương mặt già, nhìn Đan Niên như nhìn kẻ thù. Đến phiên Đan Niên và Thẩm Ngọc hành lễ với tổ phụ tổ mẫu, Đan Niên nắm lấy tay Thẩm Ngọc, cười hì hì cúi người chào một cái, nói một tiếng “Chào tổ phụ, chào tổ mẫu.”
Lão thái thái không thèm nhìn Đan Niên, không mặn không nhạt bảo hai người đứng lên. Sau đó, hai vị lão đầu dưới sự hướng dẫn của Thẩm Lập Phi, đi cùng cả nhà Đan Niên đến phòng khách. Thẩm Đại phu nhân cùng Thẩm Đan Hà, Thẩm Đan Vân, còn có Thẩm Minh đã sớm chờ ở phòng khách, chỉ thiếu Hứa thị và hai vị di nương. Mấy vị đệ đệ muội muội nhỏ tuổi cũng không có xuất hiện.
Cách cửa phòng khách chừng mười thước, có đến mười mấy nha hoàn bà tử đang khom người cúi đầu mà đứng. Đan Niên âm thầm ngợi khen, Đại bá mẫu và lão thái thái tuy rằng nhân phẩm ít nhiều có chút vấn đề, bất quá huấn luyện hạ nhân đều thật quy củ.
Vì hôm nay muốn ra vẻ đoan trang phúc hậu, Thẩm Đại phu nhân vừa thấy Đan Niên, liền ba bước kéo thành hai, đi lại nắm lấy tay Đan Niên, oán trách nói: “Đan Niên a, đứa nhỏ này thật là, lần trước ở thôn trang của Khánh Vương gia, sao có thể chạy loạn như vậy a, con không biết bá mẫu vì không tìm được con mà sốt ruột thế nào đâu! Nếu mà người khác thấy một cô nương như con đi lại trong nhà người ngoài, đem tin truyền đi, thanh danh của cha mẹ con sẽ bị sao đây? May mà người ta nguyện ý đưa con về nhà. Lại nói, con cũng đừng để bá mẫu lo lắng như vậy a!”
Đan Niên nhìn bộ dáng lo lắng của Thẩm Đại phu nhân, lại thấy Thẩm Đan Hà và Thẩm Đan Vân đứng ở sau lưng Thẩm Đại phu nhân đều đang cười trộm, trong lòng cười lạnh. Thật là vô sỉ, chẳng những đem tội danh của mình đều cởi sạch, còn tưởng tranh thủ có mặt người nhà hai bên gia đình, nói xấu Đan Niên không tuân quy củ, chạy loạn khắp nơi.
Bất quá nhìn bộ dạng của Thẩm Đại phu nhân thế này, hẳn là không biết xe ngựa đưa mình về nhà là xe ngựa của phủ Tô Tấn Điền, hay là Tô Doãn Hiên đã giấu chuyện này đi? Giấu cũng tốt, tốt nhất là cả đời này, nàng và hắn không có quan hệ gì hết!
Đan Niên cười cười, trả lời hết sức có trật tự, “Đan Niên thật là có lỗi, đã làm cho bá mẫu lo lắng. Bất quá bá mẫu yên tâm, chuyện đó sẽ không có ảnh hưởng gì đối với thanh danh của cha mẹ con hết.”
Đan Niên thấy ánh mắt khó hiểu của Thẩm Đại phu nhân, Thẩm Đan Hà và Thẩm Đan Vân, nàng tiếp tục chậm rãi nói: “Bởi vì, chạng vạng hôm đó, con nói với bọn sai vặt của Khánh Vương phủ rằng, con là Đan Hà tỷ tỷ.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thẩm Đại phu nhân và Thẩm Đan Hà lập tức liền thay đổi, Thẩm Đan Hà trợn mắt chỉ vào mắt Đan Niên, hổn hển mắng: “Ngươi…” Tức giận đến nói không ra lời. Thẩm Đan Vân thì giống như đang xem kịch vui, che miệng cười trộm.
Thẩm Đại phu nhân nhìn Đan Niên, hận không thể một ngụm ngốn sạch, Đan Niên ủy ủy khuất khuất mở miệng: “Đại bá mẫu và Đan Hà tỷ tỷ sao lại tức giận đến vậy, Đan Niên chỉ nghĩ Đan Hà tỷ tỷ là người được yêu mến, ai gặp cũng thích, thanh danh lại tốt, nếu con nói mình là Đan Hà tỷ tỷ, người khác nhất định sẽ đưa con về nhà. Đan Niên bất quá là muốn dựa dẫm vào danh tiếng của Đan Hà tỷ tỷ một chút mà thôi.”
Tuệ Nương nắm lấy tay Đan Niên, tuy rằng trong lòng vui vẻ như nở hoa, nhưng sắc mặt không hiện chút gì, ngược lại ra vẻ ngưng trọng nói với Đại phu nhân: “Tẩu tử, là ta quản giáo không nghiêm. Đan Niên nha đầu kia từ khi thấy Đan Hà, vẫn luôn nói rất thích vị tỷ tỷ này, lần này ít nhiều mượn danh vọng của Đan Hà mới có được chiếc xe ngựa về nhà. Lại nói, đâu đều là nên cảm tạ Đan Hà. Tẩu yên tâm, sau khi đứa nhỏ này trở về, ta đã mắng nàng một hồi, thế nên cũng không còn mặt mũi ở lại nhà của tẩu tử, vội vàng dọn đi.”
Mắt Thẩm Đại phu nhân nhìn Đan Niên như muốn phun lửa, khó trách gần đây trong kinh có lời đồn, nói rằng Đan Hà ở bên ngoài tìm gã sai vặt đi gọi xe ngựa, thiên kim của nội các đại nhân cư nhiên luân lạc tới nông nỗi pải cầu người ta đưa mình về nhà! Bà vốn tưởng là có tiểu thư quan gia nào đó ghen tị Đan Hà nên bịa đặt hãm hại, nên cũng không coi trọng, không ngờ nguyên lai là tiểu nha đầu Đan Niên này giở trò quỷ.
Tuệ Nương tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thẩm Đại phu nhân, “Tẩu tử, chúng ta ở kinh thành ngay cả một người quen cũng không có, nói vậy, tẩu tử sẽ không để tâm chứ!”
Thẩm Lập Phi vội chen vào, “Đệ muội nói gì vậy, chúng ta là người một nhà, nói chuyện không cần để ý. Căn nhà chính là chuẩn bị cho các ngươi, vẫn là chuyển về đi. Về sau Đan Niên gặp phải chuyện gì, chỉ cần nói danh hào của bá phụ, bá phụ chắc chắn làm chủ cho Đan Niên.”
Đan Niên thấy Thẩm Đại phu nhân cùng Thẩm Đan Hà nghiến răng, nuốt cơn tức vào bụng, trong lòng thoải mái vô cùng, cười tủm tỉm cảm tạ Đại bá phụ. Thẩm Lập Phi lại mượn cơ hội khen Thẩm Ngọc, thẳng đến khi nâng Thẩm Ngọc lên thành thiếu niên anh hùng, Thẩm Lập Ngôn vội vàng chặn lại, cười chối từ nói: “Tiểu hài tử không đảm đương nổi lời khích lệ như thế.”
Thấy thái độ của Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương như vậy, Thẩm Đại phu nhân liền bảo Thẩm Đan Vân và Thẩm Minh lui xuống. Thẩm Minh hành lễ với Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương, nói mình còn phải đọc sách. Thẩm Đan Vân thì dùng đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy bất mãn, hầm hừ trừng trừng nhìn bộ dạng tươi cười đoan trang hào phóng của Thẩm Đan Hà, lắc mông bỏ đi. Đan Niên cảm thấy hứng thú mười phần, nếu tương lai hai người này gả vào cùng một nhà, sẽ là cỡ nào vui vẻ a!
Lúc này, Thẩm Lập Phi gọi mọi người ngồi vào vị trí, mời tổ phụ tổ mẫu lên ghế thủ tịch. Trong lúc mọi người đang lần lượt theo thứ tự ngồi xuống, Thẩm Đạc mới lắc lư đi tới phòng khách, trên người còn nồng nặc mùi rượu.
Thẩm Lập Phi thấp giọng trách mắng: “Sao giờ mới đến?”
Thẩm Đạc ưỡn nghiêm mặt đáp: “Phụ thân đừng phát cáu, hôm nay ở trong phủ nha có vị quan nhân đến tuần tra, nên con mới cùng vị ấy uống vài chén rượu.”
Thẩm Lập Phi ngại cho có nhiều người ở đây, nên không tiện phát tác. Lão thái thái đang ngồi ở ghế trên đột nhiên lên tiếng, “A Đạc, lại đây ngồi với nãi nãi.” Nói xong quay sang răn dạy Thẩm Lập Phi: “Con xem con đi, chỉ là làm một cái quan thôi, vậy mà còn đem quan uy tát đến trong nhà.” Khi xoay mặt nhìn sang Thẩm Đạc, trên mặt liền tươi cười như một đóa hoa cúc.
Thẩm Lập Phi vội đứng dậy gật đầu xưng vâng. Khi Thẩm Đạc đi ngang qua Đan Niên, Đan Niên rõ ràng ngửi thấy mùi phấn son trên người Thẩm Đạc, không cần nói cũng biết Thẩm Đạc rốt cuộc đã uống rượu ở đâu.
Thẩm Đan Hà ngồi bên phải Đan Niên, hiển nhiên cũng ngửi thấy được hương vị trên người Thẩm Đạc, khẽ nhíu mày, quay sang liền thấy vẻ mặt cười như không cười của Đan Niên, phảng phất như đang khinh bỉ ca ca mình.
Trong lòng Thẩm Đan Hà không khỏi bùng lên lửa giận, hôm nay nàng đã sửa soạn rất chau chuốt, quần áo là do thợ may giỏi nhất kinh thành làm ra, trâm cài vòng tay đều là bộ mới nhất, mặt mày cũng được trang điểm tinh tế hồi lâu.
Trong tiềm thức của mình, Thẩm Đan Hà luôn muốn dẫm đạp Đan Niên dưới chân, nàng muốn nhìn thấy cảnh Đan Niên ăn mặc còn thua đám nha hoàn nhà nàng, muốn thấy vẻ mặt Đan Niên vừa hâm mộ vừa ghen tị mỗi khi gặp nàng. Gần như tất cả nữ hài nhìn thấy nàng, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ toát ra loại vẻ mặt này, nhưng Đan Niên một lần cũng không, dù là lần đầu tiên thấy nàng, cũng chỉ là lướt mắt đánh giá vài cái liền quay đầu nhìn sang người khác.
Đan Hà nghiến răng nghiến lợi, ả chỉ là thứ nha đầu nghèo khổ đến từ nông thôn, lại là nữ nhi của con vợ kế! Đan Hà không phục, bộ dạng nàng xinh đẹp, ngay cả Thái hậu và Hoàng hậu cũng khen nàng như ra phù dung mới nở, tài ba càng là văn hoa, cầm kỳ thư họa đều tinh thông.
Một nữ tử như nàng, từ nhỏ đã được đặt ở phía trên mọi người, chờ phu quân tương lai của nàng nghiệp lớn thành công, nàng chính là nữ nhân tôn quý nhất Đại Chiêu, vạn vạn không thể dễ dàng tha thứ loại người dám không để nàng vào mắt như Đan Niên.
Nhưng giờ Thẩm Đạc đến, Thẩm Đan Hà đột nhiên không còn cỗ khí thế kia nữa. Nàng trang điểm xinh đẹp, Đan Niên cũng không có bất luận ý hâm mộ nào. Mặc dù phải mặc quần áo cũ, mang trang sức cũ, Đan Niên vẫn cứ ngẩng đầu ưỡn ngực, cười nói tự nhiên, nhìn không ra có chút tự ti hay không được tự nhiên, như thể đi đến đâu đều là tiêu điểm của mọi người.