Thời tiết đang vào giữa hè, Đan Niên làm cái gì cũng cảm thấy lười biếng.
Cách mỗi hai ngày, Đan Niên lại đến xem Phức Phương Các, không thì đến Duyệt Lai nhìn một cái. Tuy rằng hiện tại Duyệt Lai kiếm tiền xa xa không bằng Phức Phương Các, nhưng đó là nơi lập nghiệp đầu tiên của nàng, bên trong mỗi chiếc bàn chiếc ghế đều là do nàng tự tay thiết kế, mặc dù về sau có thể có thêm nhiều cửa hàng, về mặt tình cảm cũng không thể so với Duyệt Lai.
Từ sau sự kiện lừa bịp tống tiền, Đan Niên hết sức lưu tâm những hành vi lừa dối trên thương trường. Tiểu Thạch liên tục mấy buổi tối đều mang theo thức ăn rượu ngon đến tìm Triệu đại thúc nói chuyện phiếm. Gần đây, hắn tươi cười càng ngày càng quỷ dị, ánh mắt nhìn quần chúng nhân dân càng lúc càng giống như nhìn con dê béo đợi làm thịt.
Chuyển biến này của Tiểu Thạch khiến Đan Niên thỉnh thoảng vuốt cằm tỉnh lại bản thân, có phải mình đã đẩy một thanh niên chính trực, ít nói ngại ngùng lên con đường một đi không đường về? Tội lỗi, tội lỗi, Đan Niên một bên sám hối một bên cười toe tóe nhìn đống bạc trắng lòe lòe tỏa sáng trước mặt.
Một hôm, Đan Niên mới vừa vào cửa hàng, Tiểu Thạch vui vẻ ha ha nói với Đan Niên và Bích Dao rằng sau lưng Hồng Định Hào quả nhiên có người, còn là hồng nhân trước mặt Hoàng hậu, thầy giáo của thái tử, Thái Phó đương triều. Chẳng qua vị Thái Phó này ngày hôm sau đã bị Ngự Sử Đào Chính hung hăng cho một đòn ngay trên triều, nghe nói có người đến nhà Đào Chính, đem chuyện này từ đầu đến cuối nói ra một lần, còn gọi thêm vài người ra làm nhân chứng.
Nào là làm quan bất nhân, lạm dụng chức quyền, rồi còn chuyện cậu em vợ hãm hại trung lương, phẩm hạnh không đoan. Ngay cả chuyện hai vị tiểu thiếp trong hậu trạch của Thái Phó tranh giành tình nhân đến độ từng xông vào đánh nhau mấy lần cũng bị Ngự Sử đem ra, an bài tội danh trị gia vô phương, hậu trạch không yên!
Đan Niên vừa nghe vừa kinh thán, vị Ngự Sử đại nhân kia thật sự là tài hoa, cẩu tử đội* cũng phản ứng nhanh chóng như ông, vừa tóm thời cơ liền cho người ta một kích trí mệnh. Tưởng tượng đến cảnh vị Thái Phó kia đứng giữa triều đình, khuôn mặt già nua nghiến răng chịu đựng một Ngự Sử phẩm hàm còn thấp hơn mình trách móc đến cẩu huyết lâm đầu, Đan Niên cực kỳ cảm thấy hả giận.
* Cẩu tử đội là những paparazzi hoặc nhóm các phóng viên lá cải, nói chung là chuyên săn tin (chủ yếu là bậy bạ) của người nổi tiếng. Mình nghĩ các vị này bị gọi là “cẩu tử” vì các vị này khi vừa “ngửi” được tin đồn nào đó, phản ứng đặc biệt quá khích và cứ bám theo không nhả ^^.
Các đời hoàng đế Đại Chiêu e sợ người đời sau nói mình chuyên quyền độc đoán, không chịu nghe ý kiến quần thần nên đã lập ra chức quan Ngự Sử, tuy rằng phẩm hàm không cao, nhưng địa vị rất cao, nhìn đến chuyện khó chịu liền mắng, mắng xong hoàng đế lại đi trách móc đại thần, mắng xong còn được hoàng đế khen ngợi một câu mắng giỏi lắm. Nếu không cho mắng, các quan Ngự Sử sẽ hợp lại, tập thể trách móc hoàng đế chuyên quyền độc đoán, trách móc các đại thần dụng tâm hiểm ác, không có lòng thần phục. Dân chúng cũng sẽ có ý kiến với hoàng đế và các đại thần, dù sao Ngự Sử cơ bản đều là người chính trực xuất thân từ dân chúng, trong số những chuyện tấu trình lên, hết tám, chín phần là vì dân chúng.
Đại hoàng tử điện hạ thật sự là người tốt a, giúp người giúp tới cùng, đánh rắn đánh dập đầu! Đan Niên ôm bạc vui vẻ nghĩ.
Tiểu Thạch còn nói, tháng sau định sẽ khởi hành đến biên cảnh, tốc độ bán hương liệu tốt hơn nhiều so với dự tính của hắn, hơn nữa đang có tiền dư, nên định nhập thêm nhiều hàng một chúng.
Căn cứ theo kinh nghiệm của Tiểu Thạch, sau vụ thu hoạch mùa thu, hàng năm đều sẽ có vài đội kỵ binh Lặc Xích quy mô nhỏ đến biên cảnh, tụm năm tụm ba cướp bóc lương thực vừa thu hoạch. Năm nay khẳng định cũng không ngoại lệ, thực lực của triều đình không đủ, đối với tình trạng này chỉ có thể mở một mắt, nhắm một mắt.
Đan Niên nhớ tới lời phán đoán của phụ thân, liền thúc giục Tiểu Thạch mau chóng khởi hành, nhất định phải nhanh chóng trở về trước vụ thu hoạch mùa thu.
Tiểu Thạch còn chưa kịp khởi hành, phong thưởng của Thẩm Lập Ngôn đã ban xuống. Sáng sớm ngày hai mươi tháng sáu, vài người của Binh bộ đến nhà tuyên đọc thánh chỉ. Thẩm Lập Ngôn dẫn theo một nhà bốn người ra quỳ lạy tiếp chỉ. Vì đã lập công ở biên cảnh, Thẩm Lập Ngôn được lĩnh bổng lộc của Thiên hộ. Hơn nữa, vì Thẩm Lập Ngôn lúc trước từng nhậm chức ở Phòng Vệ Doanh kinh đô, lần này cũng thăng làm chính ngũ phẩm Binh bộ lang trung. Thẩm Ngọc vì không có chức quan trong người, hoàng đế chỉ dùng miệng biểu dương một phen, cho một cái danh hiệu dũng sĩ trung nghĩa.
Trong số các quan viên đến tuyên chỉ, còn có phụ thân của Thanh Thanh, Liêm Mậu. Người này đại khái bởi vì bảo dưỡng tốt, lại thêm trường kỳ rèn luyện, thoạt nhìn giống như người mới ba mươi tuổi.
Từ lúc vào trong nhà, thái độ của Liêm Mậu Sở đối với Thẩm Lập Ngôn cực kỳ khẩn thiết, chờ người tuyên chỉ đi rồi, ông vẫn nán lại, thân thiết kéo Thẩm Lập Ngôn trò chuyện, còn không ngừng khen Thẩm Lập Ngôn có phúc khí, có được đứa con trai tuổi trẻ tài con, đứa con gái xinh đẹp hào phóng.
Đan Niên sớm lui ra, bảo Bích Dao đi nấu nước, bản thân thì đi pha trà cho Liêm Mậu. Hễ nhớ tới thái độ trước sau không đồng nhất của Liêm Mậu là nàng lại tức giận. Lúc trước ông ta còn đặc biệt dặn dò Thanh Thanh không được lui tới với mình, Liêm phu nhân lúc trước cũng nhìn mình tựa như miếng cao trên da chó, muốn vứt mà vứt không được.
Đan Niên lục tung tìm túi lá trà dư từ năm trước, bốc vài miếng để vào trong ấm trà. Bích Dao kinh ngạc nhắc nhở: “Tiểu thư, ngài lầm rồi. Đây là trà dư từ năm trước, bị dính hơi ẩm nên đã có mùi nấm mốc, phu nhân không phải đã sớm vứt đi rồi sao?”
Đan Niên thản nhiên tự đắc đi lấy nước sôi đổ vào ấm trà, cười tủm tỉm nói: “Ta chính là muốn cho ông uống loại trà này!”
Liêm Mậu lôi kéo Thẩm Lập Ngôn, Tuệ Nương và Thẩm Ngọc nói chuyện cả ngày, miệng đã sớm khát. Thấy Đan Niên bưng nước trà lên, ông vui vẻ khen Đan Niên hai câu nghe lời biết chuyện, liền xốc lên nắp vung uống một ngụm, nhất thời nhịn không được nhíu chặt mày.
Đan Niên vội vàng xin lỗi nói: “Trong nhà không có gì có thể lấy ra chiêu đãi, thật sự là làm cho Liêm đại nhân…”
Liêm Mậu chỉ phải cố gượng để gương mặt không quá nhăn nhó, cười nói: “Không việc gì không việc gì, Liêm thúc thúc ta cũng là người nhập ngũ, từ dưới thấp lăn lộn bò lên, có cái gì khổ mà chưa từng ăn, khi đó loại trà này đã phải uống không biết bao nhiêu lần!” Nói rồi còn sợ Đan Niên không tin, từ từ đem tách trà kia uống cạn.
Đan Niên cười tủm tỉm lấy ấm trà ra, hết tách này liền rót tách khác. Hừ, người như ngươi, thoạt nhìn đã mấy chục năm cũng chưa phơi ra mặt trời, còn ở trong quân đội mò mẫm lăn lộn?! Nếu đã thích uống như vậy, ta sẽ cho ngươi uống nhiều thêm một chút, trong nhà lại không sợ thiếu chút nước sôi.
Rốt cuộc, Đan Niên quả thật đánh giá thấp lão bánh quẩy đã nhiều năm đứng vững trên quan trường như núi Thái Sơn này. Liêm Mậu không chút nhíu mày uống thêm nửa tách trà, liền đặt trà sang một bên, giống như không có việc gì tiếp tục nói chuyện phiếm với Thẩm Lập Ngôn.
Đan Niên thấy không còn việc gì cho mình, đành phải hậm hực hờn dỗi đi xuống. Bích Dao chưa bao giờ gặp qua có quan lớn như vậy tới nhà, nhất thời có chút hưng phấn, nắm lấy tay Đan Niên hỏi lung tung này nọ. Trong lòng Đan Niên đang loạn, không rảnh trả lời các loại vấn đề ly kỳ cổ quái của nàng, liền ném qua mấy thước vải trắng mịn, bảo nàng về phòng làm cho Tiểu Thạch mấy đôi vớ.
Phần phong thưởng này của hoàng đế hiển nhiên là muốn tìm kiếm điểm thăng bằng giữa phủ Ung Quốc Công và phái của Hoàng hậu. Đại hoàng tử là cái gai trong lòng Hoàng hậu, thái tử mới mười hai tuổi, Đại hoàng tử cũng đã mười tám, sức khỏe của hoàng đế lại không được tốt, thường thường ốm đau không thể lâm triều.
Đại hoàng tử một ngày sống ở trên đời, Hoàng hậu liền một ngày trong lòng không được an bình. Thế lực của Bạch gia như mặt trời ban trưa, Bạch đại công tử là người nối nghiệp được Bạch gia tỉ mỉ bồi dưỡng, chưa hẳn không có dã tâm thèm muốn ngôi vị hoàng đế. Bạch gia cần gì phải ba quỳ chín lạy một tiểu hài tử mới mười hai tuổi, lập hắn lên làm hoàng đế?
Mẫu thuẫn giữa Hoàng hậu và Bạch gia không phải một ngày hai ngày, trận phá sản lần này cũng là mượn cơ hội để làm bà tỉnh ra, không cần có ý đồ đối lập với gia tộc.
Hoàng đế phong thưởng cho Thẩm Lập Ngôn không coi là nhiều, coi như không đắc tội cả hai phái. Cái nghề hoàng đế này cũng quá khó làm, cả ngày cứ phải lo nghĩ dỗ lão bà và cậu em vợ, Đan Niên chậc chậc thở dài.
Liêm Mậu lúc này có ý tưởng, không cần nghĩ cũng biết, đơn giản là thấy Thẩm Lập Ngôn có cơ hội bò lên trên, Thẩm Ngọc lại là thiếu niên anh tài, tưởng nhắc lại chuyện hôn ước kia một lần nữa.
Đan Niên hết sức không đồng ý để cho ca ca dính phải một nhạc phụ như vậy. Thẩm Ngọc là hạng người gì, Đan Niên rất rõ ràng, là người rất chán ghét trói buộc, chán ghét hư tình giả ý. Sau này Thẩm Ngọc đi vào con đường làm quan, ở trên triều đình khó tránh khỏi lục đục với nhau, nếu về đến nhà còn phải qua loa đại khái với nhà nhạc phụ, thì cuộc đời quá mức bi kịch.
Nghĩ đến Thanh Thanh, Đan Niên liền thở dài, nàng nếu không phải con gái của Liêm Mậu thì thật tốt. Bộ dạng xinh đẹp, tâm địa đơn thuần thiện lương, trọng yếu nhất là thân thiết với Đan Niên, tương lai chị dâu em chồng ở chung với nhau hẳn là không thành vấn đề.
Liêm Mậu đi rồi, người một nhà một lần nữa ngồi xuống cùng nhau. Chuyện phong thưởng tới quá mức đột nhiên, vốn tưởng rằng dưới sự trấn áp của phe Hoàng hậu, triều đình cứ như vậy lẳng lặng làm lơ đi, tùy tiện ban cho cái chiếu thư động viên này nọ.
Đột nhiên đến một cái phong thưởng không lớn không nhỏ, thật không hiểu nên vui hay nên buồn. Còn chưa chờ có người nói chuyện, Tuệ Nương liền hoảng lên, hai tay chắp thành chữ thập, thì thào thì thầm: “Hôm nay xảy ra nhiều chuyện, quên mất hướng Phật tổ dâng hương.” Nói xong liền đứng lên, đi thẳng vào phật đường nhỏ trong nhà chính.
Đan Niên vội vàng đứng lên đỡ Tuệ Nương đi phật đường, lấy ra ba nén nhang, châm xong rồi đưa cho Tuệ Nương. Tuệ Nương cầm lấy nhang, trịnh trọng vái ba cái mới cắm vào trong lư hương.
Nhìn dung nhang chậm rãi thương lão của mẫu thân, trong lòng Đan Niên chua xót dị thường. Từ khi Thẩm Lập Ngôn và Thẩm Ngọc đi biên cảnh, mẫu thân tựa như già đi mười tuổi, cũng bắt đầu tin Phật giáo, mỗi ngày sau ba bữa nhất định phải vào Phật đường đốt nén hương, đến mùng một và mười lăm phải lên chùa làm lễ tạ thần, khẩn cầu Phật tổ phù hộ người một nhà bình an.
Tuy ở hiện đại là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng Đan Niên cũng không phản đối Tuệ Nương như vậy. Con người khi lớn tuổi, dù sao cũng phải có một nơi để ký gửi tinh thần. Huống chi, nàng vốn chính là một người bị ô tô đâm chết, hiện tại lại êm đẹp đầu thai đến nơi này, nói không tin quỷ thần chính là gạt người.
Đan Niên nắm tay Tuệ Nương chậm rãi trở lại tiền viện. Thẩm Ngọc thấy sắc mặt Tuệ Nương lo lắng, đi đường cũng không nhanh nhẹn như trước, liền vội vàng đứng lên nắm lấy tay bên kia của Tuệ Nương, cùng Đan Niên đỡ Tuệ Nương lên ngồi ghế chính trong nhà.
Thẩm Lập Ngôn đợi Tuệ Nương chầm chậm ngồi xuống, mới cúi đầu ho một tiếng, nói với người trong nhà: “Xem bộ dạng này, về sau là không thể rời kinh thành được.”
Đan Niên cảm thấy trong lòng như cuồn cuộn. Nàng muốn về Thẩm gia trang lắm a, nơi đó có thời thơ ấu của nàng, ở đó, nàng không cần quan tâm cái gì hết, còn có nhà có đất, có thể làm bà địa chủ giàu có thảnh thơi. Đan Niên hạ quyết tâm, hiện thời không trở về được, vậy vẫn sớm bán đi, tránh cho sau này lại gây chuyện.
Đan Niên nhân cơ hội nhắc đến chuyện Thẩm gia trang, nói nếu sau này không lại trở về, liền sớm bán đất đi, ba hộ tá điền kia, nếu nguyện ý đến kinh thành thì sẽ tìm việc làm cho bọn họ trong cửa hàng, nếu không nguyện ý, thì vẫn cứ ở lại chỗ cũ, bên nhà họ Vương thì trả lại khế bán thân, coi như làm việc thiện.
Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương suy nghĩ một lát, cảm thấy không có ý kiến gì. Đan Niên liền định bảo lão Triệu đi làm việc này. Thẩm Ngọc không tin lão Triệu, nghi ngờ hỏi Đan Niên vì sao tín nhiệm lão Triệu như vậy, hắn cũng không quên chuyện tranh chấp điền sản năm đó. Đan Niên cười cười, chỉ nói người nọ đáng giá tín nhiệm.
Nàng cũng không thể nói ra chuyện lão Triệu phải cứu vị tiểu thư nhà chủ cũ bị sa vào quan kỹ. Nếu nói ra, sợ là Thẩm Lập Ngôn sẽ lập tức đuổi lão Triệu chạy lấy người.
Đan Niên vài lần muốn nói ra chuyện Đại hoàng tử từng ở Phức Phương Các giúp nàng, lại tìm Ngự Sử thay nàng xả giận, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống. Không biết xuất phát từ dạng tâm lý gì, nàng luôn cảm thấy chuyện này giống một bí mật nho nhỏ phải được giấu ở sâu trong lòng.