Xuân đi thu đến, Đan Niên đã đến thế giới này sắp được mười tháng, từ lúc mới chỉ biết gào gào khóc khóc, giờ đã có thể phát ra vài thanh âm đơn giản, còn có thể dùng cặp chân ngắn run run rẩy rẩy đi từ đầu giường bên này qua đầu giường bên kia.
Lần đầu tiên mồm miệng không rõ gọi ‘cha’, ‘nương’, Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương đều vui mừng mà khóc.
Tuy rõ ràng biết mình không phải con ruột của vợ chồng Thẩm thị, nhưng trong lòng Đan Niên vẫn xem họ như cha mẹ ruột của mình mà đối đãi.
Thẩm Lập Ngôn trong hoàng cung cứu nàng, ở hoàn cảnh nguy hiểm như vậy vẫn không có vứt bỏ nàng, lo lắng cố sức tìm sữa cho nàng. Tuệ Nương cũng không có lúc nào không tận tâm tận lực chăm sóc nàng, ngay cả bà ngoại, ông ngoại yêu thương nàng còn nhiều hơn một chút so với đứa cháu ruột Thẩm Ngọc.
Mặc dù nói người già thường cưng chiều cháu nhỏ, nhưng Đan Niên khẳng định, ngay cả Thẩm Ngọc, hồi nhỏ cũng chưa được đến phân đãi ngộ này. Thẩm Ngọc hiện tại phần lớn thời gian đều bị Thẩm Lập Ngôn giữ rất chặt, không phải đọc sách thì chính là luyện chữ, Đan Niên nhìn Thẩm Ngọc tuổi còn nhỏ đã phải ngồi vào bàn khổ học, đều thấy mệt thay cho hắn.
Ca ca Thẩm Ngọc trời cho này, từ hồi nàng được sinh ra đến nay, đều là một bộ tiểu đại nhân, lúc nào cũng mặt mày nghiêm túc, chờ đến khi người lớn thả ra, hắn liền lộ ra thiên tính nghịch ngợm ưa gây sự của một đứa nhỏ bốn tuổi.
Đan Niên biết gọi cha mẹ, bà ngoại, ông ngoại xong, rất ít mở miệng nói chuyện. Nàng lại không phải là một đứa nhỏ thật, gì chứ nàng chịu không nổi mấy người lớn cứ cả ngày vây quanh nàng, dạy nàng gọi cái này gọi cái kia, chờ đến khi nàng lớn lên chút nữa, cổ họng phát triển đầy đủ, đến lúc muốn nói cái gì cũng không còn là vấn đề.
Lúc nàng tám tháng tuổi, Lý lão trượng và Lý lão thái thái mở một tràng tiệc rượu cho Đan Niên, chính thức tuyên bố với hương thân trong Lý gia trang rằng Tuệ Nương đã sinh Đan Niên, Lý lão thái thái vừa làm bà ngoại vừa làm bà mụ.
Tiệc rượu đãi đến mấy ngày, ngay cả cậu Lý Văn Sênh “Mọt sách” hồi lâu không trở về nhà cũng xin phép thư viện được về. Đan Niên có ấn tượng rất tốt với hắn, thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, dẻ dẻ trắng tịnh, nhìn chính là một thư sinh thành thực.
Vì che dấu tai mắt người ngoài, Lý lão thái thái quấn Đan Niên trong túi kín còn hơn là làm gián điệp, ngay cả mặt đều che nghiêm nghiêm thực thực, rồi mới cho Thẩm Lập Ngôn ôm, dẫn theo Tuệ Nương dạo một vòng trong tiệc rượu.
Đến tận đây, Đan Niên rốt cuộc đã có một cái thân phận “Hợp pháp”.
Đan Niên ngọ nguậy tựa vào giường hồi tưởng chuyện cũ, thời tiết bây giờ có hơi mát, nàng mặc cái áo khoác nhỏ đỏ thẫm, cái quần nhỏ cũng đỏ thẫm, trên cổ tay thịt mũm mĩm lẫn trên cổ còn đeo vòng bạc và khóa bạc trường thọ mà Lý lão thái thái đặc biệt tìm người làm. Trên khóa bạc có khắc tên Đan Niên, Đan Niên phải nhìn thật lâu, mới đọc ra là mấy chữ phồn thể “Thẩm Đan Niên sống lâu trăm tuổi”, khiến trong lòng nàng ấm áp rất lâu.
Thẩm Ngọc ghé vào giường, cầm một con hổ vải chơi với Đan Niên, dụ Đan Niên thò tay đi bắt con hổ vải, chờ Đan Niên vươn tay ra, hắn liền nhanh chóng đem con hổ lên cao.
Ngây thơ! Đối với tình hình này, Đan Niên chỉ có thể đưa một câu bình luận như vậy.
Đáng tiếc không có biện pháp, em bé Đan Niên bây giờ chỉ là một đứa nhóc chưa đầy một tuổi, ánh mắt trẻ con còn chưa phát triển đầy đủ, vật thể thấy được so với thực tế có chút lệch lạc, dù muốn bắt lấy con hổ vải trong tay Thẩm Ngọc nhưng luôn không bắt được.
Vì thân thể sau này, Đan Niên nỗ lực làm phen tâm lý kiến thiết, tiếp tục phấn đấu cướp lấy con hổ vải trong tay Thẩm Ngọc. Nàng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, Thẩm Ngọc chơi vui vẻ cười ha ha.
Tuệ Nương ôm một cái chậu gỗ đẩy cửa tiến vào, thấy Thẩm Ngọc đang khi dễ Đan Niên, liền gõ một cái vào ót Thẩm Ngọc: “Lại khi dễ muội muội!”
Thẩm Ngọc sờ sờ đầu, cười hì hì giải thích: “Không có, là chơi với muội muội.”
Đan Niên sợ Tuệ Nương không cho Thẩm Ngọc chơi với nàng, nàng sẽ không có cơ hội rèn luyện thân thể bé nhỏ của mình, vội vàng toét miệng nở nụ cười, nước miếng lại theo khóe miệng chảy ra, Đan Niên ảo não ngậm miệng lại. Đang lúc mọc răng, động một chút là chảy nước miếng, thật đáng ghét.
Tuệ Nương thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đan Niên vo thành một nắm, buồn cười đi lại lau nước miếng chảy ra cho Đan Niên, dặn Thẩm Ngọc: “Canh chừng muội muội cho kỹ, nương đi phơi quần áo, nếu muội muội khóc thì kêu nương.”
Thẩm Ngọc nhu thuận gật đầu, chờ Tuệ Nương đẩy cửa ra ngoài, lại cầm con hổ vải chơi với Đan Niên. Đan Niên làm thế nào cũng không bắt được con hổ, vừa vội vừa giận, hàm hàm hồ hồ trách mắng: “Ca ca hư!”
Tiểu chính thái Thẩm Ngọc nghe vậy thất thần, lập tức nhảy dựng lên, ném con hổ vải qua một bên, vội vàng chạy vào trong viện tìm Tuệ Nương, cao hứng phấn chấn nói cho nàng biết muội muội đã biết gọi ca ca.
Tuy rằng Đan Niên lần đầu tiên gọi hắn là mắng hắn, bất quá tiểu chính thái Thẩm Ngọc vẫn rất thỏa mãn.
Thẩm Ngọc bắt đầu dời hứng thú từ việc lấy con hổ vải ghẹo Đan Niên chuyển sang dạy Đan Niên nói chuyện. Hắn chỉ vào con chó vàng đang ngẩng đầu ưỡn ngực đi ngang qua cửa nhà bà ngoại, từng chữ một nói: “Kia, là, tiểu, cẩu.”
Thẩm Ngọc nói chuyện ngọt ngào ngây thơ, chữ “Tiểu” phát âm không mấy rõ ràng, Đan Niên cảm thấy thú vị, bắt chước Thẩm Ngọc khe khẽ nói: “Kia, là, tiểu, cẩu.”
Thẩm Ngọc nói tiếp: “Ta, là, Đan, Niên.” Đan Niên không muốn làm đứa nhỏ mất hứng, tiếp tục cùng học: “Ta, là, Đan, Niên.”
Thẩm Ngọc càng thêm hứng thú, nhìn muội muội hồng hào, tiểu nam hài ý xấu nổi lên, nhấn từng tiếng nói: “Đan, Niên, là, tiểu, cẩu.”
Đan Niên mắt nhíu lại, xem ra thật nghĩ mình là đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, muốn cho chính nàng tự chửi mình a!
Đan Niên đảo mắt, nhấn từng tiếng mở miệng: “Ca, ca, là, tiểu, cẩu.”
Thẩm Ngọc vừa nghe Đan Niên nói như vậy, sửng sốt một hồi, nhẫn nại sửa đúng: “Không đúng, đọc theo ca ca: Đan, Niên, là, tiểu, cẩu.”
Đan Niên lặng lẽ quyệt miệng, tiếp tục đùa với Thẩm Ngọc: “Ca, ca, là, tiểu, cẩu.”
Tuệ Nương lúc này đi vào, cơm trưa đã chuẩn bị xong, tay phải ôm Đan Niên tay trái nắm tay Thẩm Ngọc, ba người cùng đến trong viện của Lý lão trượng và Lý lão thái thái ăn cơm.
Lý lão trượng và Thẩm Lập Ngôn đã sớm làm xong công việc đồng án, mùa thu hoạch vụ thu đã qua, vùng quê này cũng không có chuyện gì gấp để làm. Lý lão trượng đã quen quan tâm này nọ, liền tính chẳng có chuyện gì làm, mỗi ngày cũng phải đi mấy vòng quanh mảnh đất.
Đan Niên thấy trên bàn ăn trong nhà chính có bày một nồi cơm khói bốc nghi ngút, không khỏi thở dài, nàng uống sữa dê đến mười tháng, từ con dê cái còn ốm nhom đến thành to mọng như bây giờ.
Bây giờ hễ ngửi thấy mùi tanh của sữa dê, Đan Niên lại muốn phát điên. Thấy người khác đều được ăn cơm ngon lành, Đan Niên lần nào cũng phải hâm mộ ghen ghét một phen.
Đan Niên âm thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không uống sữa dê nữa. Răng dù sao cũng đã dài kha khá, có thể ăn cơm.
Nàng thấy Tuệ Nương vừa ôm nàng vừa gắp một miếng thịt xào thơm ngào ngạt vào chén của Thẩm Ngọc, mùi thịt lẫn với mùi cháo càng thêm mê người. Đan Niên cong mũi ngửi, nước miếng đều sắp nhỏ xuống đến nơi.
Đến khi Tuệ Nương múc sữa dê cho nàng uống, Đan Niên liền vung vung tay tỏ ý kháng nghị, Tuệ Nương nghĩ là đứa nhỏ làm nũng, vẫn chưa để ý, ngược lại càng thêm dùng sức ôm Đan Niên, dỗ nàng uống.
Đan Niên âm thầm tính toán thành bại, càng thêm dùng sức vùng vẫy, đầu hướng về phía cái chén của Thẩm Ngọc, mặt mày khát vọng nhìn chằm chằm miếng thịt trong chén Thẩm Ngọc, miệng hàm hàm hồ hồ la hét: “Ăn cái này, không uống sữa.”
Tuệ Nương có chút kỳ quái, liên thanh hỏi: “Đan Niên, đây là thế nào, trước kia đến giờ cơm đều rất ngoan a?”
Lý lão thái thái nhìn sang, buông bát đũa, sờ sờ trán Đan Niên, nói: “Chẳng lẽ muốn ăn thịt trong chén của ca ca?”
Thẩm Lập Ngôn lo lắng nói: “Đan Niên còn nhỏ như vậy mà cai sữa thì không tốt lắm, vẫn là uống sữa dê thêm hai tháng nữa đi.”
Đan Niên nghe vậy, không vui, ngồi trên đùi Tuệ Nương hết nhảy lại giãy, đầu cứ hướng tới cái chén của Thẩm Ngọc, miệng không ngừng nháo: “Ăn, ăn.”
Lý lão trượng buồn cười, lấy đũa gắp miếng thịt băm trong mâm, giơ lên trước mặt Đan Niên, dỗ dành: “Bé ngoan, có phải muốn ăn thịt không?”
Đan Niên nhìn ông miệng đầy răng vàng, có chút bỡ ngỡ, bất quá vì về sau không cần lại uống sữa dê, nàng cắn răng một ngụm, đem thịt nhét vào trong miệng, nhai vài cái rồi nuốt xuống, còn không quên cho Lý lão trượng một cái mặt cười ngọt ngấy.
Lý lão thái thái cười nói: “Đứa nhỏ là muốn ăn cơm. Tuệ Nương, con múc bát cháo cho Đan Niên đi, rồi trộn một chút thịt băm này cho con bé ăn.”
Chờ đến khi Đan Niên được ăn cháo thịt băm, nàng cảm động suýt lệ rơi đầy mặt, bộ tưởng dễ sao, chỉ muốn ăn một bữa cơm thôi mà phải ra sức biểu diễn lâu như vậy.