Nhìn thấy tư thế này của Đan Niên, gã gia đinh kia bỗng cảm thấy sợ hãi. Công tử vốn chỉ bảo hắn đừng để người không liên quan đến tham gia trước khi thu phục đối phương, chuyện đòi tiền cũng chỉ dám làm lén lút. Hiện tại nếu làm dân nữ bị thương, công tử không lột da bọn họ mới là lạ.
Mặc cho gã gia định bị Đan Niên đá ra dấu thế nào, gã gia đinh kia vẫn không chịu bước lên trước một bước, nhỏ giọng nói, “Chúng ta trở về đi”. Gã gia đinh bị đá không nhịn được mối nhục mất mặt, ưỡn bộ ngực gầy teo không đủ hai lạng thịt lên, hô to: “Ngươi ngoan ngoãn trả thù lao, ta liền…”
Đan Niên hét ầm lên, còn lớn tiếng hơn cả hắn: “Liền cái gì? Ngươi tưởng lão nương sợ ngươi sao! Dám đụng đến lão nương, để lão nương đánh ngươi trước, lại bảo cha ta lãnh mấy vạn binh lính đến cán chết cả nhà ngươi!” Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa từ rất xa chạy về hướng bọn họ.
Đan Niên bất chấp nhiều như vậy, một tay hất mành xe lên, vịn thành xe trực tiếp nhảy xuống, vung cây gậy đánh cho hai tiểu nam hài gào khóc chạy trối chết.
Lúc này, một người nhảy suống từ chiếc xe ngựa phía sau, vội vàng chạy tới, khuôn mặt nghiêm túc vốn đang khẩn trương vừa thấy cảnh Đan Niên múa gậy hết sức uy vũ sinh phong, hai tên gia đinh thỉnh thoảng bị trúng một gậy, oa oa gào khóc gọi bậy, cũng nhịn không được bật cười.
“Đứng lại!” Người tới quát lớn một tiếng, Đan Niên nhìn lại, hóa ra tên Tô Doãn Hiên lâu ngày không gặp.
Tô Doãn Hiên trầm mặt nhìn kia hai tên gia đinh ôm đầu, đáng thương tội nghiệp đứng bên cạnh xe ngựa quay đầu nhìn hắn, mắng, “Giữa ban ngày ban mặt, dám hành hung? Trong mắt các ngươi còn có vương pháp hay không?”
Hai tên gia đinh liếc nhau, vẻ mặt ủy khuất, run lẩy bẩy lắp bắp trả lời: “Hồi bẩm Tô công tử, người hành hung, hành hung không phải chúng ta a!” Bọn hắn có hành hung sao?! Rõ ràng là con mụ đanh đá kia! Không trả tiền thì thôi, còn cầm gậy sắt đánh người, thật sự là quá độc ác!
Hai tên gia đinh này đi theo công tử nha mình lăn lộn lâu như vậy, cũng biết người trước mắt là Tô gia công tử, không phải là người mà công tử nhà bọn họ có thể chọc, nên không dám lỗ mãng, thành thành thật thật cúi đầu chờ xử lý.
Tô Doãn Hiên làm như không nghe thấy lời Đan Niên nói, tiếp tục mắng: “Công tử nhà các ngươi là ai?”
Một hồi lâu, hai tên gia đinh đều im lặng, không dám lên tiếng.
“Nói hay không?” Tô Doãn Hiên cất cao giọng lên.
Một tên gia đinh run rẩy lắp bắp nói, “Lão gia nhà ta là Công bộ Viên ngoại lang Chu lão gia.” Đưa tay chỉ chỉ hai phe người ngựa đang đứng giằng co ở đầu cầu đằng xa, hắn tiếp tục lắp bắp kể lại chuyện đã xảy ra, cuối cùng không ngừng cầu xin tha thứ, thề thốt rằng mình không dám nữa.
Tô Doãn Hiên nhìn về phía đám người đang giằng co dưới chân cầu, chân mày nhíu chặt. Hắn không thể quản đám thiếu gia kinh thành suốt ngày chỉ biết chọi gà trộm chó này. Tô Doãn Hiên quay đầu trách mắng hai nam hài choai choai: “Đã là biết sai rồi, còn không mau xin lỗi!”
Hai tên gia đinh liền vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu thùng thùng cầu xin trước mặt Đan Niên. Trên đường đều là tảng đá, chỉ chốc lát, trên trán hai đứa nhỏ choai choai liền bị đỏ một mảng lớn, còn có tơ máu ẩn ẩn xuất hiện.
Đan Niên cảm thấy không đành lòng, khoát tay bảo hai người bọn hắn đứng lên đi trở về. Đều là những đứa nhỏ còn chưa lớn, tâm địa vốn dĩ không đến nỗi như thế, chỉ là đi theo một chủ tử như vậy, có thể học được cái gì tốt.
Phùng chưởng quầy trên đường đem ấm nước về, vừa đúng lúc nhìn thấy tiểu thư nhà mình đang lấy gậy đánh người, làm ông sợ hết cả hồn, cuống quít bỏ lại ấm nước, chạy như điên về phía trước. Chính là Tô Doãn Hiên đến sớm hơn ông, chờ Phùng chưởng quầy thở hổn hển đuổi tới nơi, hai tên gia đinh kia đã sớm ôm đầu chạy mất, nước mắt chảy ròng ròng.
Phùng chưởng quầy nghĩ mà sợ không thôi, vội vàng định dập đầu cảm tạ Tô Doãn Hiên ra tay cứu giúp. Đan Niên vươn tay kéo Phùng chưởng quầy đứng dậy, bất mãn nói: “Bá bá nơi nào thấy là hắn giúp ta, không có hắn, ta cũng có thể đuổi hai tên tiểu tặc kia đi!” Dứt lời liền xoay người lên xe, còn không quên xoay mặt ném cho Tô Doãn Hiên một ánh mắt khinh thường. Đối với người này, Đan Niên chưa bao giờ thôi cáu kỉnh.
Xen vào việc của người khác! Kẻ tặc đã bị ta đánh chạy, ngươi còn đến xem náo nhiệt gì? Cư nhiên để hắn thừa cơ nhảy ra làm anh hùng, Đan Niên ngẫm lại cảm thấy thật sự rất không có lời, gặp phải hắn đúng là rất xui xẻo.
Phùng chưởng quầy xấu hổ liếc nhìn Tô Doãn Hiên. Tô Doãn Hiên lúc này vẫn giữ bộ dạng hòa hòa khí khí, tuy rằng trên mặt không có tươi cười, nhưng vẫn nhàn nhạt khoát tay nói: “Không cao, về sau khi ra ngoài cần phải cẩn thận một chút.”
Phùng chưởng quầy lại liên thanh cảm tạ, vô tình chọc cho Đan Niên giận lên, ngồi trong xe mà cứ dựng râu trừng mắt với Tô Doãn Hiên, tên ranh này giả làm người tốt đến nghiện rồi phải không!
Hai tên gia đinh kia vừa chạy về phe mình, liền tè ra quần mà nói công tử nhà Hộ bộ Thượng thư, đương nhiệm Lễ bộ lang trung Tô công tử sắp tới, làm cho hai vị công tử còn đang trong chiến tranh lạnh sợ hoảng hồn, không còn dám tranh đi trước sau, cùng chạy như bay qua đầu cầu bên kia. Xe ngựa của hai bên cũng vội đi theo hai người, dần dần tiến vào trong chùa. Cây cầu đá cuối cùng cũng khôi phục vẻ thanh tịnh.
Lúc này, chiếc xe ngựa của Tô Doãn Hiên cũng chậm rãi đi tới, ngừng lại phía sau xe ngựa nhà Đan Niên, từ trong xe vọng ra giọng nói nhỏ nhẹ ấm áp, “Hiên Nhi, xảy ra chuyện gì?” Nghe qua như là giọng của một phụ nhân chừng ba mươi, bốn mươi tuổi.
Tô Doãn Hiên quay đầu cung kính đáp: “Là hai tiểu mao tặc, đã bị con đuổi đi. Mẫu thân chớ lo lắng.”
Đan Niên kinh ngạc há hốc miệng, mẫu thân? Nhưng lần trước Tô Doãn Hiên không phải đã nói Ngọc Nương chết rồi sao? Chẳng lẽ là hắn gạt ta, không muốn cho ta nhận người thân?
Lòng Đan Niên như bồn nước bị đun sôi, tay chân bất giác có chút run lên, ánh mắt ao ước nhìn xe ngựa, do dự không biết mình có nên xuống xe, bái kiến Ngọc Nương một chút.
Tô Doãn Hiên nhàn nhạt nhìn Đan Niên một cái, dùng một cái lắc đầu cực nhỏ đến độ gần như không thể thấy để ngăn Đan Niên. Đan Niên không vui, đây là ý gì, ngay cả gặp cũng không cho gặp sao?
Đúng lúc này, tấm rèm trên cửa sổ xe ngựa bị xốc lên, Tô Doãn Hiên gọi một tiếng “Mẫu thân” liền bước lại nghênh đón. Đan Niên đạt được ước nguyện nhìn thấy phụ nhân trung niên kia.
Không phải dung nhan trong kí ức của nàng. Đan Niên dùng sức dụi dụi mắt, ý đồ nhìn ra dấu vết quen thuộc trên gương mặt của phụ nhân. Rất không giống. Phụ nhân kia có tướng mạo rất đẹp, mắt xếch, chân mày lá liễu, chừng ngoài ba mươi, làn da trắng nõn nhìn không ra một chút nếp nhăn, trên người áo gấm thêu hoa, tất cả đều được thêu bằng kim tuyến, đẹp đẽ quý giá ung dung, nhìn không ra một điểm nào giống dung nhanh trong kí ức.
Trái tim Đan Niên từng chút từng chút trầm xuống. Tô Doãn Hiên lắc đầu là vì nói cho nàng biết, người mẫu thân này, không phải là mẫu thân của nàng. Như vậy chỉ có một cách giải thích, người phụ thân vĩ đại, rất tinh thần hy sinh của nàng đã cưới một phu nhân khác sau khi mẹ ruột của nàng qua đời.
Đan Niên hứng thú rã rời quay lại chỗ ngồi. Nàng sớm nên nghĩ đến. Tô Tấn Điền thật là có phúc khí, vị phu nhân này có thể nói là đẹp hơn mẹ ruột Ngọc Nương của nàng nhiều!
Tô phu nhân mỉm cười nhìn Tô Doãn Hiên, ân cần hỏi thăm vài câu xem hắn có bị thương không, liền quay đầu nhìn về phía Đan Niên.
Tô phu nhân đầu tiên là xuyên qua khung cửa sổ nhỏ quan sát xe ngựa nhà Đan Niên, tiếp theo liền đảo mắt từ trên xuống dưới đánh giá Đan Niên một phen. Đan Niên chịu không nổi ánh mắt của bà, cứ như đang nhìn một món hàng rẻ tiền chướng mắt. Nàng không nói không rằng, vung mạnh rèm xe xuống, che kín cửa sổ.
Bất quá là cái… Đan Niên muốn mắng, lại tìm không ra lý do trách móc. Mẹ chết, cha cưới vợ mới, cho dù là ở hiện đại, Đan Niên cũng không thể mắng hắn cái gì.
Bích Dao ngồi bên cạnh kỳ quái nhìn Đan Niên, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, thế này có được không? Chúng ta không đi xuống bái tạ vị phu nhân kia sao?”
Bái tạ?! Đan Niên hừ lạnh, ấn theo quy củ, bà ta khi vào cửa còn phải dập đầu dâng hương cho linh vị mẫu thân của ta đó nha! Đan Niên cắn răng, hướng mặt về phía Phùng ở ngoài xe, quát lớn: “Lão Phùng, đánh xe, chúng ta đi!”
Bích Dao giật mình nhìn sắc mặt có vẻ như muốn ăn thịt người của Đan Niên, biết Đan Niên tức giận, tuy rằng không rõ nguyên nhân, cũng không dám lên tiếng nói gì nữa.
Xe ngựa một lần nữa lăn bánh rời đi, Đan Niên chợt nghe phía sau vọng đến giọng nói của phụ nhân kia, “Hiên Nhi, không phải hạng người gì đều cần con đi cứu, cứu người còn không được đền đáp. Con cũng phải chú ý đến thân phận của mình, đường đường Lễ bộ lang trung, sao có thể vì…” Thanh âm tràn đầy bất đắc dĩ cùng vẻ tự mãn kiêu ngạo, cao cao tại thượng.
Đan Niên hừ lạnh một tiếng, còn ở đó giả bộ thật thánh mẫu, thật vĩ đại! Đúng là không phải người một nhà, không thể vào chung một cửa. Bà ta đúng là xứng làm một đôi với Tô Tấn Điền. Mẹ ta sớm chết cũng là chuyện tốt, có thể sớm đi đầu thai, không cần lại gặp thứ nam nhân vô sỉ như Tô Tấn Điền nữa!
Xe ngựa đi thẳng một đường lên Tam Nguyên Tự. Phùng chưởng quầy tìm được ông từ quen thuộc, liền cùng Bích Dao chờ Đan Niên trong khoảng đất trống trong chùa.
Đan Niên trình lên hương nến mà Tuệ Nương đã sớm chuẩn bị tốt, ông từ nhận lấy hương nến, nói vài câu cát tường, đơn giản là mấy câu như Phật tâm đắc Phật duyên, thí chủ Lý Tuệ Nương vững tâm hướng Phật, chắc chắn đạt được ước muốn gia nhân bình an. Sau khi nói xong, ông từ còn cười rất cao thâm nhìn Đan Niên.
Đan Niên nghiến răng móc ra một xâu tiền chừng hai lượng từ trong hà. Rất đau lòng, rất đau lòng, chỉ nói vài câu dễ nghe là có thể lấy được hai lượng bạc! Hai tên gia đinh kia bị hành hung một hồi cũng chưa gặp may đâu, người ta cướp bóc cũng không cao minh bằng như vậy!
Nhận bạc xong, ông từ gọi một tiểu sa di chừng mười một, mười hai tuổi đến. Ôm trái tim rỉ máu, kẻ tham tiền Thẩm Đan Niên phải nghe theo sự hướng dẫn của tiểu sa di, vào trong một cái điện, dập đầu trước một bức tượng phật ở bên trong, vừa thay Tuệ Nương thắp hương vừa nghe tiểu sa di giảng kinh Phật một hồi.
Vị tiểu sa di kia tuy rằng còn nhỏ, khuôn mặt phấn nộn, tròn phúng phính rất là đáng yêu, làm cho người ta nhịn không được muốn nhéo một phen, nhưng khi giảng kinh Phật vẫn rất có khuông có dạng. Tiểu sa di đại khái thấy Đan Niên chỉ là một tiểu cô nương, nên không rung đùi đắc ý, xao mõ niệm kinh như những hòa thượng khác, mà kể lại vài tích xưa trong kinh Phật cho Đan Niên nghe.
Chuyện tiểu sa di kể cho Đan Niên là chuyện về một con voi có sáu cái ngà. Đại khái là đâu đó trong rừng Thiên Trúc, có một con voi có sáu cái ngà và hai thể tử, xưng là Tượng Vương. Tượng Vương hái một đóa hoa sen xinh đẹp cho vị thê tử thứ nhất, vị thê tử thứ hai bởi vì quá mức ghen tỵ mà tự sát, đầu thai thành nữ hài gả cho Quốc vương là Vương hậu. Bà ta lập kế bảo thợ săn giả trang thành nhà sư để giết Tượng Vương đoạt lấy ngà voi. Nhưng trong nháy mắt nhận được ngà voi, bà ta bị sét đánh chết.
Kể xong tích xưa, tiểu sa di nhìn Đan Niên đầy thâm ý, hi vọng Đan Niên cho ra vài lời bình luận. Gần nửa ngày, Đan Niên vẫn giữ gương mặt thống khổ nhìn chằm chằm tấm đệm dưới chân, thân người lắc lắc trái rồi lại lắc lắc phải, loại tư thế khoanh chân mà ngồi này thật sự là rất đau a.
Tiểu sa di không nhịn được, hỏi, “Thí chủ có hiểu được ý gì từ trong chuyện xưa?”
“A?” Đan Niên phục hồi tinh thần lại, “A, chuyện xưa rất êm tai a.”
Tiểu sa di nỗ lực khống chế biểu tình trên mặt, “Thí chủ, chuyện xưa này nói cho mọi người, chớ có ghen tị, tham lam, làm người nhất định phải một lòng hướng thiện…”
Đan Niên càng nghe càng thấy không ổn, “Không thể nói như vậy được, nếu vị Tượng Vương kia có trách nhiệm, vì sao phải cưới hai thê tử a? Cưới về rồi lại không đối xử công bằng…”
Tiểu sa di thấy đề tài càng đi càng xa, vội xen vào nói: “Thí chủ, chúng ta đang nói chuyện ghen tị tham lam.”
“Đúng vậy, căn nguyên sự tình đều nằm ở trên người Tượng Vương, cưới hai thê tử, lại chỉ cho hoa bên này mà không cho hoa bên kia. Phải biết rằng, bất hoạn bần nhi hoạn bất quân*, hắn nếu chia đều lễ vật cho cả hai thê tử thì còn có thể xảy ra việc này sao? Rõ ràng là hắn có tư tâm đối với thê tử thứ nhất, chính là hắn có tham niệm.” Đan Niên chắp hai tay thành chữ thập, cuối cùng thở dài: “Chuyện này không thể trách người khác được a. Con người không nên có tham niệm, hại mình cũng hại người khác.”
* Câu này là của Khổng Tử. Câu đầy đủ là “bất hoạn bần nhi hoạn bất quân, bất hoạn quả nhi hoạn bất an”, nghĩa là không sợ thiếu chỉ sợ không công bằng, không sợ ít chỉ sợ không yên.
Tiểu sa di nghẹn họng nhìn trân trối, “Không, không đúng, chúng ta đang nói là Tượng Vương tham lam, không phải, chúng ta đang nói là Vương hậu kia tham lam, làm sao có thể thành như vậy?”
Đan Niên nghiêm túc dựng thẳng một ngón tay lên, lắc lắc, “Mọi việc trên đời, có nhân tất có quả, lúc trước là Tượng Vương gieo ác, thế nên phải gánh vác hậu quả xấu này!”
Tiểu sa di nghĩ nghĩ, không khỏi nghiêm túc gật đầu thở dài: “Quả thật như thế, thí chủ quả nhiên có lời giải thích khác, Trí Không thụ giáo.”
Đan Niên nhìn vẻ mặt thành thật đáng yêu của tiểu sa di, cố nén ước muốn được sờ sờ cái bóng trơn bóng của đứa nhỏ, tiếp tục nói: “Cho nên nói, nam nhân nhất phu đa thê chính là nguồn gốc của vạn ác, tiểu sa di xem, trong hậu trạch nhà giàu nào cũng tranh nháo không ngớt, toàn bộ đều là nam nhân gây họa!”
Tiểu sa di kia đang định tán đồng gật đầu xưng vâng, ngoài cửa lại vọng vào giọng nói quen thuộc: “Hiên Nhi, đây không phải là nữ tử mà con mới cứu đó sao? Kiến giải quả thật không giống người thường a!” Trong giọng nói rõ ràng nồng đậm ý châm chọc.
Đan Niên quay đầu, vị Tô phu nhân kia đang vịn tay một bà tử, thản nhiên đã đi tới, bên cạnh còn có phương trượng của Tam Nguyên Tự và cả tên Tô Doãn Hiên mặt mày nhăn nhó.
Quả nhiên là kẻ có tiền a! Đan Niên thầm cảm khái. Nàng đi cùng với Tuệ Nương không biết bao nhiêu lần, cũng chỉ gặp phương trượng mỗi một lần, còn là nửa đường chạm mặt. Xem chừng là vì Tam Nguyên Tự đã mấy năm không có nhà giàu nào đến, nên phương trượng phải tự thân xuất mã cẩn thận che chở.
Không thèm nói nhiều nửa câu, nhìn cũng không thèm nhìn vị phu nhân kia một cái, Đan Niên thản nhiên quay đầu lại, đứng lên cung kính chắp tay cúi chào tiểu sa di. Chờ đối phương đáp lễ xong, Đan Niên liền định ra khỏi điện đi về.
Bà tử bên cạnh Tô phu nhân không chịu được khi thấy Đan Niên dám làm ngơ phu nhân nhà bọn họ như vậy, hướng Đan Niên quát: “Dã nha đầu từ đâu đến, thấy phu nhân đại quan đương triều đến, còn không mau hành lễ?”
Tô Doãn Hiên định ngăn cản nhưng đã chậm từng bước, vội tiến lên một bước chắn trước mặt Đan Niên, cúi mắt cung kính nói với Tô phu nhân: “Mẫu thân, thời điểm không còn sớm, vẫn là mau chút dâng hương đi.”
Đan Niên sao có thể nghe không ra ý muốn dàn xếp ổn thoả của Tô Doãn Hiên. Nếu đổi là phu nhân của bất kì vị quan nào khác trong triều, thậm chí là phu nhân của thương nhân, Đan Niên đều sẽ không cố ý tranh chấp vì những chuyện nhỏ nhặt, ngay cả Thẩm Đại phu nhân lúc nào cũng muốn tính kế Đan Niên, mỗi lần giáp mặt, Đan Niên cũng đều khách khí với bà ta.
Nhưng chỉ duy nhất bà vợ hai của Tô Tấn Điền, Đan Niên vô luận thế nào đều nuốt không trôi cơn tức này. Cướp vị trí của mẹ nàng, còn muốn tỏ ra uy phong? Không chờ suy xét, Đan Niên liền thốt lên, “Phu nhân đã không có cáo mệnh trong người, dùng cái gì mà muốn dân nữ quỳ xuống hành lễ? Cho dù là Tô đại nhân ở đây, dân nữ cũng không cần phải quỳ lạy nghênh đón!”