Nàng nói xong xoay người đi về phía Đại Minh Tử, khóe miệng khẽ nhếch: "Ta thấy Trịnh lão gia này cũng không dạy dỗ tốt chó giữ cửa trong phủ, sao vừa xổng ra đã cắn người lung tung thế, ta thấy mấy lời cam đoan của ông ta cũng thật vô ích, lần trước trở về căn bản không dạy bảo lại đám chó yêu quý trong phủ rồi, người ta đều nói chủ như thế nào nuôi ra chó như thế đấy, lời này quả thật không sai mà."
Đại Minh Tử tức giận đến mặt đỏ bừng: "Ngươi......"
"Vô lễ."
Trịnh lão gia từ phía sau chạy tới vẫn rất biết đại thể, vội vàng ngăn cản, sau đó còn cố làm vẻ mặt không vui nhìn tên hộ vệ: "Đồ vô dụng, còn không mau xin lỗi Phượng cô nương."
Đại Minh Tử lập tức thấy oan ức, rõ ràng là Trịnh lão gia bảo hắn làm như vậy, nói gì mà muốn ra oai phủ đầu với Phượng Chỉ U, bây giờ lại bắt hắn nhận lỗi với nữ nhân này, thật sự là oan hơn cả Đậu Nga mà!
Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là hạ nhân, không tình không nguyện chậm rì rì nói: "Phượng...... Phượng cô nương thật xin lỗi, sau này tiểu nhân không dám nữa."
Vẻ mặt Phượng Chỉ U nhàn nhạt, đã sớm nhìn thấu vở tuồng của chủ tớ nhà này rồi, thế nên nàng cũng không khách khí đáp lại: "Sau này làm chó cũng phải thông minh một chút, đừng cắn người lung tung khắp nơi, cho dù chủ tử bảo ngươi làm như vậy, nhưng ngươi cũng nên nghĩ kỹ rồi hãy làm."
Trịnh lão gia nhất thời cảm thấy lúng túng: "Ơ, cô nương nói vậy là có ý gì?"
Phượng Chỉ U nhướn mày, nhưng không đáp lại, Trịnh lão gia đen mặt, nhìn Đại Minh Tử còn đứng đực ra đó, liền tức giận gào lên: "Còn không mau cút."
"Vâng, vâng."
Hộ vệ Đại Minh Tử liên tục gật đầu, mặt mày xám xịt đi ra ngoài cửa.
Mà Phượng Chỉ U lại đứng nơi đó, đôi mắt sắc bén kia tựa như chuyện gì cũng bị nàng nhìn thấu, làm cho người ta vô hình chung có một loại cảm giác khẩn trương áp bách.
Trịnh lão gia thấy Phượng Chỉ U mặc đồ tơ lụa thượng đẳng, trong lòng hơi run lên, cô nương này sao giống như thay đổi thành một người khác vậy, quá đẹp, hơn nữa nàng ta còn toát ra một loại khí chất cao quý độc đáo, làm cho người ta có cảm giác chỉ có thể nhìn từ xa, không thể khinh nhờn, loại khí chất cao quý bực này ông ta chưa từng thấy qua.
Lại nhìn loại tơ lụa này, cho dù tìm khắp toàn bộ trấn Tập An thậm chí toàn bộ châu Đại Vũ chưa chắc tìm được.
Thật đúng là người đẹp vì lụa, ông ta nghĩ nghĩ, lúc sau mới cười giả lả nói: "Phượng cô nương, có một câu châm ngôn này nói không sai, người ba ngày không gặp nhất định phải nhìn với cặp mắt khác xưa."
Phượng Chỉ U cười nhạt: "Trịnh lão gia quá khen, không biết hôm nay tới có chuyện gì?"
Trịnh lão gia vuốt vuốt chòm râu, cười ha hả nói: "Phượng cô nương gần đây buôn bán có tốt không? Cửa hàng này hơi nhỏ thì phải nhỉ?"
Phượng Chỉ U lơ đễnh, khóe miệng cong lên: "Không giấu Trịnh lão gia, cửa tiệm này đúng là hơi nhỏ, nhân thủ cũng không đủ, lúc đông người, quả thật làm chúng tôi hơi luống cuống tay chân, ta đây cũng là vừa mới bắt đầu thôi, không có nhiều tiền vốn như vậy, chờ thời cơ chín muồi, cửa tiệm này đương nhiên sẽ phải mở rộng thêm."
Trịnh lão gia hơi nhíu mày, nhưng mau chóng khôi phục lại dáng vẻ khôn khéo, nhưng biểu tình này đều bị Phượng Chỉ U nhìn thấy.
"Ha ha, Phượng cô nương là nữ hài tử không cần phải vất vả như vậy, đừng lo lắng vấn đề cơm ăn của nửa đời sau, có bạc rồi sau này muốn làm gì thì làm, cần gì cả ngày chịu tội như vậy chứ."
Phượng Chỉ U nhếch miệng đáp: "Trịnh lão gia nói vậy là có ý gì, tôi có tay có chân, làm chút việc lại không mệt chết người được, con người tôi vất vả quen rồi, nếu rảnh rỗi, cho dù cho rất nhiều bạc tôi cũng không biết tiêu như thế nào."
Trịnh lão gia ha hả cười, rõ ràng cảm thấy Phượng Chỉ U đang mạnh miệng, một cô nương thì có thể làm được việc lớn gì.
Ông ta ra vẻ khổ sở khuyên bảo: "Phượng cô nương, ta hành tẩu kinh thương nhiều năm như vậy, tất nhiên biết nơi này quanh co khúc khuỷu, một cô nương như ngươi không nên đi theo con đường này, làm chút buôn bán nhỏ còn miễn cưỡng coi như có thể, nhưng nếu muốn làm lớn, thật đúng là khó hơn lên trời."
Nói tới đây, vẻ mặt ông ta trấn định, thậm chí trong đôi mắt cũng toát lên vài phần lão luyện, giống như thật sự là cái gì cũng biết.
Nhưng mà......
Phượng Chỉ U sao có thể không biết Trịnh lão gia đang chơi bài toán gì, khẽ cười nói: "Phượng Chỉ U tôi ngược lại không sợ, tôi là người thôn quê, đi ra ngoài lang bạt không sợ khó, cùng lắm tôi đóng cửa, về quê làm ruộng là được."
Tính toán trong lòng Trịnh lão gia lại thất bại, vốn định dùng chiêu này ép giá cửa tiệm Phượng Chỉ U xuống, cố ý đánh giá thấp nàng, nhưng Phượng Chỉ U căn bản không mảy may trúng kế!
Thậm chí cũng không hề nói theo bài của ông ta.
Trịnh lão gia nhíu mày, nha đầu này, thật ra rất khôn khéo, nói không chừng bây giờ nàng muốn bán, chỉ là... nàng không muốn bán với giá thấp, mới nói với mình như vậy.
Nhưng mà...... nếu đòi quá cao......
Trong lòng ông ta đều đang rỉ máu, chẳng qua ông ta đã hạ quyết tâm, tốt, không phải bạc sao, ông ta ra nhiều một chút là được.
Trịnh lão gia vuốt vuốt chòm râu, ngẩng đầu, vẻ mặt tự tin: "Phượng cô nương, sao ta có thể không rõ ý của ngươi, chính là muốn nhiều bạc thôi đúng không, hôm nay ta nói thẳng, cửa tiệm này ta coi trọng, trả ngươi năm trăm lượng, công thức điều chế này và cửa tiệm này đều thuộc về ta, ngươi cầm tiền rồi muốn làm gì làm gì, chỉ cần không liên quan đến việc buôn bán mỹ phẩm này là được."
Phượng Chỉ U thiếu chút nữa cười ra tiếng, Phượng Chỉ Minh ở một bên làm sổ sách cũng bị ba chữ năm trăm lượng này chọc cười.
Nàng híp mắt, thong thả mà nói: "Trịnh lão gia, ông cất năm trăm lượng này lại, tiệm nhỏ này của tôi, không đáng giá năm trăm lượng của ông đâu."
Lời này muốn bao nhiêu tùy ý có bấy nhiêu tùy ý, thậm chí toàn thân nàng toát ra một vẻ thong dong bình tĩnh.
Giống như... năm trăm lượng kia đối với nàng mà nói, giống như một đồng xu vậy, căn bản không đáng để ở trong mắt.
Hiển nhiên, bộ dạng này của nàng khiến Trịnh lão gia sửng sốt, hoàn toàn không ngờ dã tâm của Phượng Chỉ U lại lớn như vậy, năm trăm lượng cũng không được?!
Sao nàng ta không đi cướp tiền luôn đi?
Nhưng mà... Trịnh lão gia hoàn toàn xuyên tạc ý tứ của Phượng Chỉ U, người ta đơn giản chỉ là không muốn bán mà thôi.
Nhưng Trịnh lão gia lại cảm thấy nàng đang ghét bỏ tiền ít.
Ông ta nhíu mày, trong mắt đều là vẻ bất mãn, chẳng qua một lúc sau lại lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Phượng Chỉ U cũng không còn hiền lành như lúc nãy, mà lạnh nhạt nói: "Nha đầu, thân là người từng trải, hơn nữa chúng ta quen biết chính là một loại duyên phận, vì lợi ích hai bên, ta không thể không nhắc nhở ngươi, ai cũng không thể một mình ăn hết cả miếng bánh lớn, hơn nữa làm người cũng không thể quá tham lam, nếu không, kết quả sẽ không tốt đẹp gì đâu, ta có thể cho ngươi cái giá này, hoàn toàn là xem trong tài năng của ngươi, và quan hệ không tệ giữa ta với ngươi, nếu còn tham lam, vậy thì không vui đâu."
Trịnh lão gia cố ý ra vẻ nghiêm túc nói một tràng, thậm chí giọng điệu nghiêm túc cứng rắn không kém, một rất có dáng vẻ của người từng trải, hiểu rộng biết nhiều.
Nhưng mà......
Phượng Chỉ U vẫn hờ hững, thậm chí trong khi Trịnh lão gia đang nói, nàng còn nhàn nhã đi tới trước người Phượng Chỉ Minh, cầm sổ sách lên xem.
Trịnh lão gia đương lúc mải nói nên không nhìn Phượng Chỉ U, vừa nói xong, đảo mắt nhìn sang lại thấy Phượng Chỉ U thế nhưng xem lời của mình như gió thoảng bên tai, lại còn đang làm chuyện khác, nhất thời tức giận không chỗ phát tiết, ông ta chỉ tay về phía nàng: "Ngươi...... nha đầu ngươi rốt cuộc có đang nghe ta nói không hả!".