Cẩm Tú Điền Viên: Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 113: Trúng kế



Còn không đợi Phượng Chỉ U lên tiếng, Túc Tử Thần đã lại ôm nàng vào ngực.

Đáy lòng Phượng Chỉ U khẽ run lên, vốn muốn giãy khỏi vòng tay hắn, nhưng ngồi trên lưng ngựa thật sự rất đáng sợ, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể mặc cho Túc Tử Thần ôm như vậy.

Gió thu xào xạc, tuấn mã chạy băng băng trên đường, Phượng Chỉ U dựa vào trong ngực Túc Tử Thần, hai mắt nhắm nghiền, nỗi sợ chậm rãi giảm bớt, thoáng chốc biến thành cảm giác thư giãn, là một loại thư giãn trước giờ chưa từng có.

......

"Á! Đừng......"

Bỗng một giọng nói quen thuộc truyền tới, Phượng Chỉ U bỗng căng thẳng: "Mau......"

Vó ngựa phía trước nâng cao, Phượng Chỉ U theo quán tính ngửa ra sau, sau lưng tựa sát vào lồng ngực rắn chắc của Túc Tử Thần, lúc này mới làm cho cảm xúc căng thẳng của nàng thả lỏng vài phần, thậm chí đáy lòng còn cảm thấy lồng ngực kia của Túc Tử Thần...... thế mà lại thoải mái như vậy.

Cho đến khi con ngựa hoàn toàn dừng lại, lúc này bọn họ mới nhìn thấy rõ ràng người phía trước.

Trước mắt là một nữ tử đang ngồi xổm dưới đất, hai tay sợ hãi ôm đầu, miệng còn không ngừng kêu gào: "Đừng, cứu mạng a..."

Phượng Chỉ U hơi nhíu mày, đây không phải là nhị tẩu Quý Hiểu Hà sao?

"Nhị tẩu? Sao lại là tẩu? Sao đột nhiên tẩu lại xông ra, không muốn sống nữa à?"

Quý Hiểu Hà ngẩn ngơ một lúc lâu, nhận ra mình không sao, lúc này mới đứng lên, vuốt vuốt ngực mình: "Không phải là ta có việc gấp sao! Đúng rồi, trước không nói cái này, các ngươi... Các ngươi nhanh lên!"

Nói tới đây, nàng ta nhất thời thở không ra hơi, vừa rồi còn hoảng loạn chạy, lúc này dừng lại, làm cho nàng ta mệt mỏi đến nói không ra lời.

Phượng Chỉ U nhíu mày, mặc dù Quý Hiểu Hà này hơi lười, nhưng bản tính cũng không tính là quá xấu, cho nên hôm nay thấy nàng ta như thế, hẳn là có việc gì rất gấp gáp, chẳng qua... là chuyện của nàng ta, hay là...?

Nàng đỡ Quý Hiểu Hà: "Nhị tẩu không sao chứ?"

Quý Hiểu Hà liên tục lắc đầu, vẻ mặt nhìn như rất kích động: "Nhanh, nhanh đi cứu đệ đệ, hắn xảy ra chuyện rồi! Bị rơi xuống con sông lần trước muội bị ném xuống đó!"

Trái tim Phượng Chỉ U chợt run lên, nhưng nghĩ lại, nơi đó cách chỗ bọn họ ở rất xa, đệ đệ sao lại đi đến đó? Còn bị rơi xuống?

Trong nháy mắt nàng thật đúng là hơi ngờ vực, chỉ là nàng không dám đánh cuộc, nên muốn đi xem thử, chẳng qua, Quý Hiểu Hà giống như nhìn ra suy nghĩ Phượng Chỉ U, nhăn mặt nói:

"Ta tuy rằng không biết đây có phải là sự thật hay không, nhưng ta chính là nghe thấy mấy hài tử chơi dưới chân núi nói, nói hôm nay Chỉ Hạo cùng bọn chúng ra đi bờ sông bắt cá, không cẩn thận rơi ở trong sông, cái này ta cũng..."

Không đợi Quý Hiểu Hà nói xong, Phượng Chỉ U đã hướng bờ sông chạy đi, vừa chạy vừa lên tiếng: "Xe bò của đại ca đại tẩu ở phía sau, đừng nói cho bọn họ biết, bọn họ không biết bơi, tẩu chờ lát nữa bọn họ tới thì theo về đi."

Nói rồi nàng cũng không để ý tới Quý Hiểu Hà nữa.

Túc Tử Thần vỗ lưng ngựa một cái, lớn tiếng nói: "U nhi, lên ngựa."

Túc Tử Thần nhẹ nhàng kéo nàng lên ngựa, hai người thúc ngựa mau chóng chạy đi.

Không biết qua bao lâu, hai người rốt cuộc cũng tới bên bờ sông, Phượng Chỉ U cùng Túc Tử Thần vội vàng xuống ngựa, Phượng Chỉ U lại lo lắng nhìn chung quanh.

Cho dù đây không phải là đệ đệ ruột của nàng, nhưng sớm chiều ở chung, hơn nữa nàng còn chiếm dụng thân thể nguyên chủ, nên đã sớm coi cậu bé kia là đệ đệ ruột của mình.

Hôm nay cậu bé bị rơi xuống nước, nàng làm sao có thể không lo lắng?

Trên dòng nước chảy xiết, Phượng Chỉ U không nhìn thấy bất cứ bóng người nào.

Đôi mắt linh động của nàng lúc này ngay cả chớp cũng không chớp một cái.

Sau đó, một bộ y phục màu xám trắng rơi vào trong tầm mắt Phượng Chỉ U, nhất thời làm cho đồng tử của nàng co rụt lại.

Đây không phải là y phục đệ đệ thường mặc sao!

Phượng Chỉ U không chút nghĩ ngợi nhảy thẳng xuống sông.

Phượng Chỉ U ở dưới sông bơi cực nhanh, nàng hận không thể lập tức đến ngay chỗ y phục đang trôi nổi kia, rồi tìm thấy đệ đệ ở đó.

Tuy rằng nước sông không quá lạnh, nhưng gió lớn làm cho mặt sông dâng lên từng sóng, làm cho người bơi rất mất thể lực.

Phượng Chỉ U liều mạng bơi, nhưng khi nàng bơi tới nơi chỗ y phục đang trôi nổi đó, tìm nửa ngày, cũng không tìm thấy bóng dáng đệ đệ đâu.

Phượng Chỉ U nhíu mày, rốt cuộc là Quý Hiểu Hà đang lừa nàng, hay là đệ đệ của nàng bị nước sông cuốn đi đâu rồi, chỉ còn y phục trôi dạt ở đây?

Nàng xoay người một cái, liền nhìn thấy Túc Tử Thần xuất hiện ngay trước mặt, đôi mắt sâu thẳm kia đang nhìn nàng chăm chú, dung nhan không có lấy một tỳ vết nào, ở trong nước nhìn càng thêm rõ ràng.

Ánh mắt Phượng Chỉ U mang theo cảm kích, sau đó chỉ chỉ phía trước bên phải, lại chỉ phía sau bên trái của mình, ý bảo hai người bọn họ chia nhau ra tìm.

Túc Tử Thần nhẹ nhàng gật đầu, sau đó bơi về hướng Phượng Chỉ U chỉ.

Mặt sông dâng lên đợt sóng này đến đợt sóng khác, Phượng Chỉ U mỗi lần bơi, đều phải mất rất nhiều khí lực, thậm chí có đôi khi còn bị sóng đánh lùi trở lại.

Phượng Chỉ U liều mạng bơi, tìm kiếm đệ đệ của mình khắp nơi, nhưng đột nhiên nàng như nhận ra cái gì!

Nàng mạnh mẽ xoay người một cái, phát hiện phía trước mình xuất hiện ba người, tên cầm đầu miệng nhọn má hóp rất xấu xí, đang đánh giá Phượng Chỉ U từ trên xuống dưới, theo sau hắn ta là hai tên mập mạp, nhìn có vẻ bọn họ rất giỏi bơi lội, mặc cho bị sóng vỗ tới tấp vào người, bọn họ vẫn tươi cười đầy mặt.

Nhưng là những nụ cười xấu xa bị ổi, khiến cho Phượng Chỉ U rất chán ghét.

Tên cầm đầu nháy mắt với hai người phía sau, sau đó làm một động tác cởi quần áo.

Không cần nghĩ cũng biết, mấy người này nhìn thấy Phượng Chỉ U thì nổi lên sắc tâm.

Phượng Chỉ U nhíu mày, nếu là địch không phải bạn, nàng cũng chẳng cần khách khí.

Thế nên nàng mạnh mẽ nhấc chân, hướng về phía tên cầm đầu đạp tới.

Bất ngờ không kịp đề phòng, bả vai tên đó bị Phượng Chỉ U đạp mạnh một cước.

Phượng Chỉ U nhíu mày, quả nhiên, trúng kế rồi.

Đệ đệ của nàng căn bản không bị rơi xuống sông, vậy đống quần áo nổi lềnh bềnh đó là sao? Quý Hiểu Hà kia hẳn là cũng không cần phải lừa gạt nàng.

Hết vấn đề này đến vấn đề khác quanh quẩn trong đầu Phượng Chỉ U, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Không đợi Phượng Chỉ U nghĩ kỹ, tên cầm đầu kia lật người lại, vẻ mặt không vui, ở trong nước đánh mạnh một cái, rồi từ trong thắt lưng rút ra một con dao găm sắc bén, đâm tới thân thể Phượng Chỉ U.

Phượng Chỉ U nhíu mày, vội vàng lui về phía sau, sau đó nghiêng người tránh thoát một đao này.

Nhưng thấy tên cầm đầu đã ra tay, hai tên khác cũng mỗi người cầm một thanh chủy thủ, cùng nhau công kích Phượng Chỉ U.

Phượng Chỉ U lần nữa nghiêng người, hai người này cũng đâm vào không khí.

Tên thủ lĩnh lại ném cho hai người còn lại một ánh mắt, ba người lập tức tách ra, sau đó cùng hướng về Phượng Chỉ U công kích.

Phượng Chỉ U né tránh trái phải, dưới chân cũng không rảnh rỗi, liên tục đạp cho ba người bọn họ mấy cước, khuôn mặt của ba người kia bắt đầu dữ tợn, tuy rằng ai nấy đối với Phượng Chỉ U đều nóng lòng muốn nếm thử, nhưng bọn họ không ngờ cuối cùng phải động thủ thế này.

Chỉ thấy mấy người kia lại khoa tay múa chân hai cái, gật gật đầu, rồi lại thi nhau xông lên.

Cứ như vậy, không biết còn bao nhiêu hiệp nữa.

Dần dần, thể lực của Phượng Chỉ U cũng trở nên suy yếu, thân thể cũng hơi lung lay, ba người kia thấy vậy lại tăng tốc xông lên.