Cẩm Tú Điền Viên: Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 115: Hắn thoát rồi!



Lăng Phong – tâm phúc của Túc Tử Thần mang theo vẻ mặt tự trách: "Chủ nhân, thuộc hạ tới muộn, xin thứ tội."

Ánh mắt Túc Tử Thần rét lạnh: "Điều tra đám người này rốt cuộc là ai phái tới, trong nước còn có mấy chục thi thể nữa, xử lý sạch sẽ."

"Rõ!"

Túc Tử Thần nói xong huýt sáo một cái, con tuấn mã lập tức xoay mình một cái, hướng đường cũ trở về, Phượng Chỉ U ở trên lưng ngựa xóc nảy nửa ngày, lên không lên được, xuống cũng không xuống được, thật sự làm nàng rất buồn bực.

Con ngựa này làm sao quay lại đường cũ? Chẳng lẽ là bị Túc Tử Thần gọi trở về?

Sao con ngựa này lại nghe lời hắn như vậy, lúc trước không phải y nói con ngựa này là mượn sao?

Cố Thiên Nhai đang đứng trên núi cao xa xa, sắc mặt cựa kỳ bình tĩnh, nhìn sang bên này, thu hết tất cả vào đáy mắt, lúc nhìn thấy Túc Tử Thần rời đi, hắn ta cũng không ở lại nữa, trực tiếp rời đi.

Phượng Chỉ U rung lắc ngồi trên lưng ngựa bỗng bị một người ôm lấy, nàng luống cuống một chút, đợi đến khi cả hai an ổn ngồi trên lưng ngựa mới phản ứng lại...... Hắn thoát rồi!

Tựa vào lồng ngực quen thuộc mà rắn chắc kia, tuy rằng nàng vẫn có chút không quen, nhưng bây giờ đang ngồi trên lưng ngựa, dựa vào hắn, trong lòng nàng lại thấy an ổn lạ thường.

Phượng Chỉ U mang theo vẻ mặt nghi hoặc, khó tin hỏi: "Huynh thế mà đã thoát khỏi bọn chúng rồi? Hơn một trăm người kia cũng được xem là những tinh anh trong làng sát thủ đi."

Túc Tử Thần khẽ cười: "Thế nào, khâm phục ta?"

Nghe Túc Tử Thần nói vậy, Phượng Chỉ U chắc chắn việc này là thật, nhưng trong lòng nàng, vẫn cảm thấy chuyện này rất không thể tưởng tượng nổi.

Phượng Chỉ U vuốt vuốt tóc trên trán, khóe miệng khẽ nhếch: "Mặc kệ thế nào, huynh trở về là tốt rồi."

Ý cười trên mặt Túc Tử Thần càng thêm rõ ràng, giọng điệu mang theo một chút trêu ghẹo: "Thế nào, nàng quan tâm ta?"

Phượng Chỉ U cũng nghe ra ý tứ trêu chọc của hắn, nhướn mày: "Đã là lúc nào rồi, huynh còn có tâm tư đùa giỡn."

Quở trách hắn rồi Phượng Chỉ U cũng không nói tiếp nữa, mà là rơi vào trạng thái trầm tư.

Túc Tử Thần cúi đầu nhìn vẻ mặt suy tư của nàng, chân mày hơi cau lại, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: "U nhi, nàng đang lo lắng?"

Phượng Chỉ U ngoái đầu nhìn hắn, mà không ngờ được!

Cánh môi của nàng, trực tiếp chạm vào đôi môi đang cúi xuống của hắn.

Xúc cảm lạnh lẽo mềm mại kia, nhất thời làm cho hai người đều ngẩn ra, nàng vội vàng muốn né tránh, nhưng không ngờ Túc Tử Thần đã nhanh tay chế trụ gáy của nàng.

"Ưm......"

Trong mắt nàng đều là vẻ kháng nghị, muốn giãy dụa, cả khuôn mặt càng không tự chủ được mà đỏ lên.

Hắn...

Vừa rồi nàng cũng không phải cố ý, hắn có thể nhìn ra được mà, nhưng sao hắn lại...... hắn......

Nhịp tim Phượng Chỉ U bất giác đập nhanh hơn, ngày xưa nàng hành xử quyết đoán dứt khoát bao nhiêu, hôm nay lại luống cuống tay chân bấy nhiêu, đẩy hắn ra? Nhưng trên người hắn đang có vết thương, hơn nữa còn đang trên lưng ngựa, nàng sợ làm hắn bị thương.

Không đẩy? Chẳng lẽ cứ để hắn gặm mút thế này sao?

Ngay khi nàng còn đang rối rắm, Túc Tử Thần lại không tiến sâu hơn, mà buông nàng ra, chẳng qua bàn tay cứng rắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn nàng.

"U Nhi."

Phượng Chỉ U trừng mắt tức giận, cho dù người ngoài nhìn vào, bọn họ là phu thê, nhưng rốt cuộc hai người bọn họ là loại quan hệ gì, lòng hắn rõ như gương mà, thế mà còn vô lễ với nàng như vậy?!

Cho dù nàng là người hiện đại, cũng không thích bị hắn đụng chạm như thế?

Nàng cứ tức giận nhìn hắn, không nói không rằng, mà Túc Tử Thần lại cười khẽ một tiếng: "Tức giận? Là nàng tự đưa mình tới cửa, bây giờ còn trách ta?"

Nàng thẹn quá hóa giận: "Huynh biết ta không cố ý mà."

Túc Tử Thần làm lơ: "Không cố ý, thế sao không dùng sức đẩy ta ra."

Phượng Chỉ U vừa nghe, lập tức tức giận không thôi: "Còn không phải là thân thể huynh bị thương sao, nếu không ta......"

Lời nói kế tiếp, vừa đến bên miệng, chẳng biết tại sao, nàng lại không đành lòng nói tiếp.

Cả khuôn mặt của Túc Tử Thần đều lộ ra ý cười: "Nàng là lo lắng cho ta?"

Phượng Chỉ U: "......"

Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đâm thủng màng bọc này: "Tử Thần, ta đã nói chúng ta là người của hai thế giới, ta đã quen với cuộc sống nông thôn này, chúng ta không thích hợp, huống hồ ta chỉ là một nàng thôn nữ mà thôi, vốn không xứng với huynh, cho nên..."

Lời còn chưa kịp nói xong, môi nàng đã bị bàn tay to của Túc Tử Thần phong kín, sau đó là giọng nói ngang ngược của hắn truyền đến: "Có thích hợp hay không không phải do nàng nói là được, cho ta thêm thời gian, chờ sau khi việc của ta hoàn thành, ta sẽ cho nàng cuộc sống mà nàng muốn."

Phượng Chỉ U sững sờ một chút, trong lòng biết nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, cuối cùng không lên tiếng nữa.

Chỉ là, vừa nghĩ đến những chuyện khác, sắc mặt Phượng Chỉ U đột nhiên căng thẳng.

Túc Tử Thần liếc mắt một cái đã nhìn ra lo lắng của nàng, nhẹ giọng hỏi: "U nhi, nàng đang nhớ đến đệ đệ?"

Ánh mắt Phượng Chỉ U khẽ động, thở dài một hơi: "Cũng không biết đệ đệ ta hiện tại thế nào rồi."

Túc Tử Thần nhẹ nhàng ôm chặt Phượng Chỉ U them vài phần, sắc mặt bình tĩnh lạ thường, nhẹ giọng an ủi: "U nhi, đệ đệ nhất định sẽ không có việc gì, nàng cũng biết đây là một cái bẫy, bọn chúng chẳng qua là lấy đệ đệ làm mồi nhử mà thôi."

Phượng Chỉ U nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì nữa.

Túc Tử Thần thấy sắc mặt nàng vẫn không tốt lên, rõ ràng là không yên tâm, ánh mắt mang theo áy náy, chân thành nói: "Xin lỗi, là ta liên lụy đến các nàng."

Phượng Chỉ U căn bản không để ý, dùng chân thúc nhẹ vào thân ngựa, con ngựa lập tức tăng tốc nhanh hơn.

Nàng nhíu mày: "Nếu huynh không yên lòng về ta và đệ đệ, sao lại đi cùng chúng ta, nói cho cùng là ta liên lụy đến đệ ấy, nhưng bây giờ cũng không phải lúc nói chuyện này, vẫn nên tìm một chỗ băng bó vết thương cho huynh trước đi."

Túc Tử Thần nghe lời mỉm cười: "Được."

Sau đó Túc Tử Thần lại vỗ lưng ngựa vài cái, con tuấn mã chạy băng băng, hai người dựa sát vào nhau.

Nhưng mà, còn không đợi tìm được chỗ dừng chân, trong đầu nàng bỗng xuất hiện âm thanh của hệ thống.

"Tít tít, chủ nhân, người phía sau ngài trúng độc rồi."

Phượng Chỉ U nhất thời biến sắc: "Trúng độc?! Độc gì?"

"Độc hoàng sa, người trúng độc này bụng dưới trướng đau, nếu không kịp thời giải cứu, sẽ trở thành bệnh căn."

"Có thể giải không?"

"Có thể giải, hiện tại độc tính đã lan ra, cần một ít thời gian."

Phượng Chỉ U nhìn quanh bốn phía, nhẹ giọng nói với Túc Tử Thần: "Gần đây có một sơn động, chúng ta lập tức tới đó đi, huynh trúng độc rồi."

Túc Tử Thần biểu cảm lạnh nhạt, nhìn không ra một tia lo lắng, thậm chí cũng không hỏi Phượng Chỉ U bản thân trúng độc gì.

Hắn bình tĩnh gật đầu: "Được."

Với Phượng Chỉ U muốn giải độc cho mình, Túc Tử Thần cảm thấy không có gì đáng ngạc nhiên, bởi vì lần đầu gặp mặt, chính nàng đã giúp hắn giải kịch độc kia.

Phải biết rằng độc lần đó hắn dính phải vẫn luôn không có thuốc giải, là một trong mười đại kịch độc trên thế gian, vậy mà nàng lại có thể dễ dàng giải được.

Túc Tử Thần không phải chưa từng nghi ngờ thân phận của nàng, chẳng qua......

Không lâu sau, hai người xuống ngựa đi tới sơn động trước mặt, xung quanh cửa động toàn là cỏ dại, cũng không phải rất lớn, nhưng càng vào bên trong càng rộng rãi.

Nếu không phải Phượng Chỉ U thường đến núi này, người bình thường sẽ khó có thể phát hiện ra được nơi này, cho nên hang động này khẳng định rất an toàn.