Cẩm Tú Điền Viên: Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 122: Cứ bỏ qua như vậy



Phượng Chỉ U lạnh mặt: "Bà vẫn không chịu nói thật sao."

Lúc này Vương thị đến liếc cũng không dám liếc Phượng Chỉ U một cái, trong lòng rất hoảng loạn, bà ta chạy tới trốn sau lưng Phượng Đại Sơn, hung tợn chỉ vào Phượng Chỉ U, tức giận nói: "Đại Sơn, ông nhìn khuê nữ nhà ông đi, nàng đối xử với ta như oan gia, nhìn xem nàng nói gì kìa, đây không phải cố tình gây sự với chúng ta sao?"

Lúc này Đặng Kỳ Kỳ nhìn không nổi nữa, dáng vẻ này của Vương thị rõ ràng chính là muốn lừa gạt cho qua, nằm mơ đi!

Đặng Kỳ Kỳ nhìn về phía Vương thị tức giận lên tiếng: "Nương, nương nói cũng thật nhẹ nhàng, Chỉ Hạo hôm nay vẫn luôn ở cùng với Hổ Tử, sao lại đột nhiên rơi vào trong sông được? Chúng con cũng không phải là đến ức hiếp nương, chỉ là muốn làm rõ chuyện này, đến cùng là ai nói lung tung làm hại Chỉ U muội muội, sao nương lại xem như trò đùa, là không xem Chỉ U là người sao, sông kia nước rất sâu, may Chỉ U là mạng lớn, nếu không còn có thể sống trở về?!"

Vương thị liếc mắt nhìn Đặng Kỳ Kỳ, trong lòng rất không thể tin nổi Đặng Kỳ Kỳ này có thể có lớn mật thông suốt như vậy, lại dám tức giận với bà.

Chẳng qua nàng ta lớn mật thì lớn mật, cũng không có nghĩa nàng ta lớn mật thì bà phải chịu đựng, ngang nhiên hắt gáo nước lạnh lên đầu bà, sao bà có thể nhịn được?!

Nghĩ thế nên Vương thị cao giọng đáp trả: "Nương tử lão đại, có phải ngươi có người che chở rồi, nên cảm thấy ta dễ ức hiếp hay không! Ngươi như thế nào, trong lòng ta rất rõ ràng, có một số việc đừng có tự ý ra mặt, để rồi tự bê đá đập chân mình, việc này không liên quan đến ngươi, tốt nhất tránh xa một chút."

Đây là một câu cảnh cáo, cũng là một loại uy hiếp đối với Đặng Kỳ Kỳ.

Phượng Chỉ U thấy tẩu tử của mình bị làm cho nghẹn lời, đã giành nói: "Nương đây là có ý gì, đại tẩu ta nói hai câu lý lẽ thì đã làm sao, xem giọng điệu nói chuyện của nương, chẳng lẽ thật sự có kẻ đứng sau lưng nương đối phó với chúng ta?"

Vương thị tức giận đến nghiến răng: "Tiện nhân...... Ngươi đừng ngậm máu phun người."

Bà ta vừa rồi muốn mở miệng mắng chửi Phượng Chỉ U một trận, nhưng nghĩ tới Phượng Chỉ U hiện tại cũng không phải là nha đầu yếu đuối vô năng trước kia nữa, đành phải nuốt hết mấy lời chửi rủa trở về.

Phượng Chỉ U lơ đễnh, nhếch miệng nói: "Bà vẫn nên nói thật cho thỏa đáng, nói đi, kẻ kia cho bà bao nhiêu bạc, để bà hãm hại tôi như thế."

Thật ra nàng cố ý không có nói rõ, người chân chính bị hãm hại là Túc Tử Thần, nàng nói như vậy, đơn giản là không muốn đánh rắn động cỏ, lại càng không muốn để cho Vương thị biết quá nhiều chuyện.

Vương thị hừ mạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Phượng Đại Sơn, một ngón tay chỉ về phía Phượng Chỉ U, tố khổ với ông ta: "Đại Sơn, ông nhìn xem, đây là khuê nữ tốt của ông đó, đã ức hiếp tôi thành cái dạng gì rồi, sao ông có thể có một nữ nhi như vậy, vu oan giá họa cho ta, đuổi tất cả ra ngoài cho tôi, tôi nhìn thấy bọn họ thì phiền lòng."

Phượng Đại Sơn hơi đơ ra một chút, sau đó nhìn Phượng Chỉ U đen mặt nói: "Dù nói thế nào nàng cũng là nương của các ngươi, sẽ không làm ra chuyện như vậy, việc này chắc chắn có kẻ giở trò, các ngươi không ra bên ngoài điều tra, lại đi về nhà ồn ào, trong mắt các ngươi còn biết hiếu thuận nữa không? Huống hồ, đó chẳng qua chỉ là lời mấy hài tử nói, không chừng chúng chỉ là nói hươu nói vượn, sao chuyện này lại bị các ngươi nói thành nghiêm trọng như vậy."

Vương thị thoáng buông lỏng phòng bị, thuận theo mà nói: "Đúng vậy, cái kia chẳng qua lời nói của mấy tiểu tử, các ngươi còn muốn đào tận gốc rễ cái gì, chẳng lẽ ta lại hại các ngươi chết ta mới có thể cao hứng sao!"

Nhưng bà ta còn chưa đắc ý được bao lâu, Phượng Đại Sơn lại quay đầu nhìn về phía bà ta, vẻ mặt vô hại nói: "Nương tử, nếu chúng ta đã cây ngay không sợ chết đứng, nàng nói cụ thể chuyện xảy ra cho bọn chúng một chút, Chỉ U các nàng dù sao cũng là hài tử của ta, lỡ như thật sự gặp phải nguy hiểm gì thì sao, việc này mặc dù không thể quá coi trọng, nhưng cũng không thể quá sơ sài."

Trong lòng Vương thị cả kinh, vươn tay liền túm lấy lỗ tai Phượng Đại Sơn, mắng mỏ: "Phượng Đại Sơn ông thật đúng là có năng lực nhỉ, ông là nghĩ tôi đây không xem chúng là con ruột của mình mà đối đãi phải không, bắt đầu lên giọng chất vấn tôi, Phượng Chỉ U này là vợ lão nhị tìm đến, có quan hệ gì với tôi, từ khi gả tới Phượng gia ông, chuyện tốt không có, mấy chuyện mục nát cứ tính trên đầu tôi à, có tin tôi hòa ly với ông hay không?"

Vừa nghe hai chữ hòa ly, Phượng Đại Sơn lập tức trợn tròn mắt, liên tục sửa miệng nói: "Nương tử à, sao ta có thể là ý này, ta còn có thể không tin nàng sao? Nàng đừng giận, việc này ta thấy chính là do một đám tiểu hài tử nói bậy, các ngươi mau trở về đi."

Vẻ mặt Phượng Chỉ U lạnh lùng, thấy trong lòng Vương thị có điều mờ ám, lạnh lùng hỏi lại: "Nương, tôi hỏi bà một lần cuối cùng, bà chắc chắn không muốn nói gì nữa sao? Cơ hội chỉ có một lần, nếu lần này không nói, sẽ không có lần sau đâu."

Vương thị dùng một tay đỡ trán mình, lớn tiếng nói: "Cút hết cho ta, đầu ta bị đám người các ngươi ầm ĩ làm cho mơ hồ rồi."

Phượng Chỉ U cười lạnh, nhưng cũng không hề liếc nhìn Vương thị thêm một cái nào nữa, dẫn đầu đi ra ngoài, những người khác nhíu mày, nhưng cũng không nói gì nữa, từng người đi theo ra ngoài.

Lúc này trong lòng Vương thị mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng đúng lúc này, Phượng Chỉ U đột nhiên quay đầu lại, Vương thị vốn là vừa mới thả lỏng, lúc này quả tim lại vọt lên tận cuống họng.

Phượng Chỉ U nhìn về phía Phượng Đại Sơn toàn thân bẩn thỉu kia, nhàn nhạt nói: "Cha, nữ nhi xin khuyên người một câu, đừng dùng mạng kiếm tiền, để rồi không còn mạng tiêu đâu."

Phượng Đại Sơn không đáp lại, nhưng trong lòng biết rõ Phượng Chỉ U đang nói cái gì, nhưng ông có thể làm sao bây giờ!

Không đến mỏ làm việc, Vương thị liền liều mạng khóc nháo ông.

Phượng Chỉ U nói xong thì đi thẳng, cùng mọi người ra ngoài cửa.

Vương thị sợ hãi vỗ vỗ ngực mình, thấy Phượng Đại Sơn trước mắt thì cơn tức giận không chỗ phát tiết lập tức bùng nổ, bà ta chỉ vào Phượng Đại Sơn mắng nhiếc: "Đồ vô dụng nhà ông, còn thất thần ra đấy làm gì, còn không mau chốt cửa lại, đám nghịch tử này, thật đúng là không cho tôi sống yên ổn mà."

"Được, được."

Phượng Đại Sơn gật gật đầu, sau đó hấp tấp đi về phía cửa.

Mà Đặng Kỳ Kỳ đi ra ngoài cửa không cam lòng, một tay kéo Phượng Chỉ U: "Muội muội, việc này cũng không thể cứ bỏ qua như vậy, đây không phải cố ý gài bẫy muội sao? Lúc này nhịn, sợ là lần sau sẽ càng nghiêm trọng hơn."

Nàng ta vừa mới nói xong, Quý Hiểu Hà đã khinh thường cười: "Ài, đại tẩu, không phải tôi lấy lòng tiểu nhân nói tẩu đâu, mà lúc này tẩu nói vậy thì được cái gì? Lúc nãy ở trước mặt nương sao tẩu không dám hỏi cho rõ ràng đi, ở sau lưng nói với muội muội thì có bản lĩnh gì."

Đặng Kỳ Kỳ cười gằn: "Đệ muội, ngươi là nói ngươi đi, vừa rồi cũng không biết là ai một cái rắm cũng không dám thả, nương còn đã chụp cả chậu phân lên đầu người nào đó, nhưng ai kia lại vẫn ngậm chặt miệng không dám cãi, ngẫm lại mà ta cũng cảm thấy uất ức thay."

Quý Hiểu Hà tức giận đến mức thân thể run rẩy, chạy thẳng tới trước mặt Đặng Kỳ Kỳ, chỉ ngón tay lên mặt nàng ta lớn tiếng nói: "Có giỏi tẩu lặp lại lần nữa."

Đặng Kỳ Kỳ ngược lại không sợ, cũng tiến lên hai bước, giơ tay đánh về phía cái tay đang chỉ trỏ của Quý Hiểu Hà: "Sao nào muốn đánh ta? Ta sợ ngươi đấy?"

Nhìn thấy khí thế cường ngạnh của Đặng Kỳ Kỳ, Quý Hiểu Hà không khỏi lui về phía sau hai bước.