Quả nhiên, trên tờ giấy viết rõ ràng bán Phượng Chỉ U cho Lý Tam, hai mươi lượng bạc trắng, hơn nữa còn có chữ ký đồng ý của Vương thị.
Vương thị lắc đầu: "Không, chuyện không phải như vậy, ta đây đều là vì muốn tốt cho Chỉ U, để nàng có thể gả đến một gia đình tốt mà thôi."
Lý chính lạnh lùng nhìn Vương thị: "Vương Xuân Tú, ngươi đã muốn bán người đi, còn muốn gọi toàn bộ người trong thôn đến bắt gian, khiến cho ta phải phán quyết ném nàng ta xuống sông, ngươi có biết ngươi làm cái gì không hả!"
Phượng Chỉ U nức nở, sắc mặt trắng bệch: "Nương, ở nhà mặc kệ làm việc gì, con vẫn luôn chăm chỉ làm việc, con cũng không sợ chịu khổ, nhưng người là vì cái gì mà muốn hại chết con như vậy, nếu con làm sai chỗ nào con sửa còn không được sao?"
Vương thị khống chế sự phẫn nộ trong lòng, ra vẻ vô tội mở miệng: "Chỉ U à, sao con có thể nói như vậy, bình thường ta đối đãi với con còn hơn cả con gái ruột..."
Lý chính trực tiếp ngắt lời: "Đủ rồi, chuyện đã rõ ràng, thôn Liên Hoa đã oan uổng Phượng Chỉ U, phải cho người ta một cái công đạo, đánh Vương Xuân Tú mười lăm đại bản, Trịnh Kim Linh mười bản."
Sắc mặt Lý Tam lạnh lùng: "Đợi đã! Chuyện của ta còn chưa giải quyết, trước không thể đánh, sau khi chuyện của ta giải quyết xong, ông muốn đánh chết mẹ con các nàng cũng không liên quan tới ta."
Còn không đợi lý chính mở miệng trả lời, Lý Tam nói xong thì trực tiếp xông về phía Vương Xuân Tú: "Con mẹ nó, bà dám đùa giỡn lão tử, hôm nay hoặc là trả bạc cho ta, hoặc là để cho ta mang một cô nương đi, nếu không ta sẽ khiến cho cả nhà Phượng gia các ngươi gà chó không yên."
Vương thị sửng sốt, vội vàng lo lắng mở miệng: "Qua một thời gian ngắn nữa ta sẽ trả cho ngài, ta cũng đã nói với ngài, con gái lớn của ta về sau phải gả cho nhà giàu, cho nên ta dùng số bạc đó sắm cho nàng thêm vài bộ quần áo mới, cũng đã tiêu đi không ít, chờ ta tích góp đủ sẽ trả lại cho ngài."
Lý Tam lập tức nổi trận lôi đình, đến gần Vương thị: "Bà là đang lừa ta như lừa đứa trẻ ba tuổi sao?"
Vương thị nhìn thấy Lý Tam trợn mắt, lùi về phía sau vài bước, hoảng hốt đi tới trước mặt Phượng Chỉ U, nhìn về phía nàng giả lả khóc lóc: "Chỉ U à, con xem gia cảnh chúng ta vẫn luôn không tốt, hai năm nay thân thể của cha con lại không tốt, con cũng lớn rồi, cũng nên vì gia đình này san sẻ một chút, huống chi con gả cho Lý Tam cũng không tệ mà, ngày sau nhất định có thể hưởng phúc, chuyện này con đồng ý đi."
Phượng Chỉ U lập tức rơi lệ: "Không cần đâu nương, mặc dù con không phải con gái ruột của người, nhưng cũng không thể đẩy con vào trong hố lửa như vậy a, tỷ tỷ lớn hơn con, sao không gả tỷ tỷ gả cho Lý Tam?"
Trịnh Kim Linh lập tức nổi giận đùng đùng: "Không phải muội đã đồng ý rồi sao? Không phải muội nói muội thích hắn ta sao? Bây giờ sao còn muốn ép gả ta đi? Giấy trắng mực đen đều viết tên muội, cũng không phải là tên ta."
Phượng Chỉ U không thể tin nhìn tỷ tỷ của mình, sắc mặt trắng tái.
"Tỷ tỷ, mỗi ngày nương đều ép muội làm việc, muội căn bản còn chưa từng gặp Lý Tam, tại sao lại nói là thích hắn ta được, hơn nữa quá khứ của Lý Tam ai mà không biết."
Sắc mặt của những dân làng ở gần đó rõ ràng rất khó coi, Lý Tam đã khắc chết hơn hai mươi người vợ, người như thế ai còn chịu gả chứ! Mẹ con nhà này rõ ràng là muốn đẩy Phượng Chỉ U vào trong hố lửa thì có.
Chỉ nghe thấy một người đàn ông không vui mở miệng: "Một đôi mẹ con ác độc như vậy tốt nhất là nên đánh, lý chính, ông mau hạ lệnh đánh bản đi."
- Xưng hô của Vương Xuân Tú với Phượng Chỉ U: khi muốn giả vờ tình mẹ con thắm thiết trước mặt mọi người thì mình để xưng hô là nương (ta) – con (con gái) / con (con gái) – nương (người) qua lại nhé. Còn khi lật mặt rồi thì ta – ngươi.
- Tương tự xưng hô của Trịnh Kim Linh với Phượng Chỉ U cũng thế. Khi muốn diễn thì để là tỷ hoặc ta - muội qua lại, lật mặt thì để là ta – ngươi.