Cẩm Tú Điền Viên: Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 53: Lúc tôi bị tội chém đầu, bà làm gì



Phượng Chỉ U cười lạnh: "Vậy đến nơi khác xin ăn đi, ở đây tôi không hoan nghênh."

"Ngươi...... Hôm nay nãi nãi từ trên chùa trở về, rồi xem lão nhân gia thu thập ngươi như thế nào."

Phượng Chỉ U nhớ lại một chút ký ức của nguyên chủ, thật sự có một người như vậy, hơn nữa đối với nguyên chủ phải là nói gì nghe nấy, nhưng Phượng Chỉ U đã xuyên qua sao có thể chịu khuất phục như vậy?

Nàng xoay người, lạnh giọng nói: "Nếu gọi lý chính tới, đến lúc đó việc này sẽ không đơn giản như vậy đâu."

Phượng Chỉ Thu cùng Quý Hiểu Hà cũng cảm thấy đuối lý, cuối cùng phẩy tay áo bỏ đi.

Mà Vương thị bên này vừa trở về phòng liền mắng Phượng Đại Sơn té tát: "Tôi nói cái đồ hèn nhát Phượng Đại Sơn nhà ông, sao lại nuôi ra được một nữ nhi bất hiếu như vậy, mau đi tìm Phượng Chỉ U cho tôi, bảo nàng ta đi tìm lý chính bỏ cọc hôn sự của Linh nhi nhà chúng ta đi."

Tuy rằng Phượng Đại Sơn không muốn đi, nhưng sao có thể chống lại được Vương thị, gãi gãi đầu, rồi đi ra ngoài.

Nhưng không lâu sau, Phượng Đại Sơn ỉu xìu quay lại: "Chỉ U nói trừ phi Linh nhi gả cho Lý Tam, hai nữ nhi phải đối xử bình đẳng, có thể bán nàng, cũng có thể bán Linh nhi."

Vương thị nghiến răng: "Phượng Chỉ U là mặt hàng gì, sao có thể so với nữ nhi của tôi! Chờ tiểu tiện nhân đó rơi vào tay tôi, tôi nhất định phải lột da nó."

Phượng Đại Sơn rõ ràng còn muốn nói gì đó, nhưng vừa nhìn ánh mắt ăn thịt người của Vương thị, nhất thời không dám lên tiếng nữa.

Phượng Chỉ U cũng không bởi vì chuyện của phu thê Phượng Chỉ Thu mà ảnh hưởng đến tâm tình, làm cho mọi người thật nhiều đồ ăn ngon, cũng coi như chiêu đãi bản thân, mùi thơm bay tới trong viện của Vương thị, Vương thị thèm chảy nước miếng, nhưng biết cho dù bà ta có tới cửa, Phượng Chỉ U cũng sẽ không cho bà ta ăn một miếng nào, dưới cơn tức giận lại chửi rủa Phượng Đại Sơn một trận.

....

Trời vừa tối.

"Đám bất hiếu các ngươi, ta trở về cũng không có ai đón?! Các ngươi cánh cứng cả rồi có phải hay không?!"

Người nói chuyện ngoài cửa chính là nãi nãi Liễu Quế Lan mà Phượng Chỉ Thu nói.

Lão thái bà đã qua sáu mươi tuổi, quần áo mặc trên người đều là chất liệu tốt thượng đẳng, hai tay đeo một đôi vòng vàng, nhìn có vẻ giống như mấy lão thái bà nhà giàu trên trấn, chỉ thấy tay trái chống quải trượng, tay phải chống nạnh, trên mặt rõ ràng mang theo sự tức giận không nhẹ.

Vương thị đang ở trong phòng rầu rĩ, vừa nghe thấy lão thái thái đã trở lại, lập tức có tinh thần hẳn lên, bước nhanh ra ngoài: "Nương à, cuối cùng người cũng trở lại rồi, tháng này người đi, Phượng Chỉ U đã phá tan cái nhà này rồi, người phải làm chủ cho con dâu a!"

Liễu Quế Lan liếc liếc bà ta: "Chuyện này ngươi không cần lo lắng nữa, ta đã tìm cho Chỉ U một phú hộ rồi, ngày mai sẽ tới đón dâu, còn ngươi mắt không thấy tâm không phiền, như này còn không được sao?"

Sắc mặt Vương thị sững người, ánh mắt cũng đảo qua đảo lại.

Bà ta còn không hiểu Liễu Quế Lan sao? Nhất định là lão thái thái đã thu được không ít bạc, nhưng mà lão thái thái này cũng không phải là người bà ta có thể đắc tội nổi, cho nên chuyện Liễu Quế Lan thu bạc này Vương thị cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

Mà lão thái thái đã ra tay thì tự nhiên sẽ chu toàn, trực tiếp từ trong ngực lấy ra năm lượng bạc, ý tứ muốn bảo Vương thị ngậm miệng lại.

"Xuân Tú, ta đi một tháng, ngươi cũng rất vất vả rồi, ở nhà bận rộn, năm lượng bạc này cầm đi muốn mua cái gì thì mua cái đó."

Vương thị vui vẻ ra mặt, ôm lấy cánh tay Liễu Quế Lan: "Vẫn là nương đối tốt với con, nhưng con không thể không nhắc nhở nương một câu, nha đầu Phượng Chỉ U này đã thay đổi rồi, nương nhất định phải cẩn thận, đừng để hỏng chuyện."

Sao bà ta có thể quên vì chuyện của Lý Tam mà bà ta đã bị Phượng Chỉ U giày vò thế nào chứ, nhưng lúc này đã lấy bạc rồi, đương nhiên không thể nói chuyện bà ta đã bán Phượng Chỉ U cho Liễu Quế Lan!

Liễu Quế Lan dùng quải trượng gõ mạnh xuống đất một cái: "Hừ, chim sẻ còn có thể biến thành phượng hoàng sao? Để ta xem ngày mai nàng ta có thể làm ra được chuyện gì, ngày mai cho dù nàng ta có chết, cũng phải gả ra ngoài cho ta!"

Vương thị ở một bên mừng thầm, một bên lôi kéo Liễu Quế Lan đi vào trong phòng.

Nhưng lúc này Liễu Quế Lan bỗng khựng lại: "Cả nhà Phượng gia này không còn ai sao, để một đứa con dâu đi ra đón ta?"

Vừa dứt lời, Phượng Chỉ Thu cùng Quý Hiểu Hà của nhị phòng vội vàng chạy ra nghênh đón.

Quý Hiểu Hà tươi cười: "Tổ mẫu đã về, tháng này người ăn chay niệm Phật gầy đi không ít rồi."

Liễu Quế Lan căn bản không để ý Quý Hiểu Hà, lạnh giọng nói: "Phu thê lão đại và Phượng Chỉ U sao còn chưa đi ra đây?"

Vương thị liếc mắt: "Chậc chậc, nương à, bây giờ Phượng Chỉ U có năng lực lắm, không chỉ đòi phân gia, mà ngay cả lão đại và lão nhị cũng bị lôi kéo phân gia rồi, trong nhà chỉ còn lại hai người là con cùng Đại Sơn, đứa nhỏ này lớn rồi nên cánh cũng cứng lên rồi đó."

Liễu Quế Lan biến sắc, phân gia?!

Lão bà giận dữ đập mạnh lên bàn! Trừng mắt nhìn lão nhị Phượng Chỉ Thu: "Ta không ở đây nên làm phản cả rồi phải không, sao lại phân gia rồi, quay về cho ta, hay là, các ngươi muốn ăn cơm tù phải không!"

Sở dĩ lão thái bà nói như vậy, là bởi vì biểu ca của lão thái bà là một thị vệ giữ cửa ở nha môn, ỷ vào thôn dân cái gì cũng không hiểu, nghe thấy nha môn trong lòng bất giác sinh ra sợ hãi, cho nên người biểu ca nọ thường đến thôn khoe khoang một chút uy phong.

Vương thị nghe thấ vậy trong lòng rất hả hê, xoay người liếc mắt nhìn Phượng Chỉ Thu: "Còn không đi gọi mấy thứ không biết lớn nhỏ kia ra cho ta, ngay cả tổ mẫu về cũng không ra chào, còn biết gốc rễ nữa không?"

Vẻ mặt Phượng Chỉ Thu vui sướng khi người gặp họa, trong lòng ước gì tổ mẫu mau thu thập bọn họ!

Mà bên phía Phượng Chỉ U cũng vừa mới ăn xong, thì thấy Phượng Chỉ Thu hùng hổ bước tới, tức giận nói: "Cả ngày chỉ biết ăn, tổ mẫu đã trở về hơn nửa ngày rồi, cũng không ra ngoài chào đón một chút, các ngươi thật là hiếu thuận!"

Phượng Chỉ U cười như không cười: "Nhị ca nhìn có vẻ rất vui vẻ đi? Chẳng lẽ là muốn nhìn tổ mẫu thu thập chúng ta?"

Phượng Chỉ Thu lập tức có cảm giác bị nhìn thấu, thẹn quá hóa giận: "Ngươi...... ai muốn quản chuyện của các ngươi, có đi hay không."

Phượng Chỉ Thu tức giận mặt đỏ tới mang tai, trực tiếp đóng sầm cửa bỏ đi.

Phượng Chỉ Minh vẫn hơi lo lắng, vội nói: "Chúng ta vẫn nên ra ngoài xem một chút đi, dù sao tổ mẫu cũng là tiền bối, đỡ để cho người ngoài kiếm chuyện bịa đặt."

Phượng Chỉ U lắc đầu: "Muốn đi mọi người đi đi, muội mà đi không chừng lại có thêm chuyện nữa!"

Tẩu tử Đặng Kỳ Kỳ cũng đứng về phía đại ca: "Chỉ U à, đại ca muội nói rất đúng, ra ngoài chào hỏi một chút thì tốt hơn."

Phượng Chỉ U bất đắc dĩ bị đại ca và đại tẩu kéo ra ngoài.

Liễu Quế Lan nhìn thấy Phượng Chỉ U đi ra, sắc mặt càng khó coi!

Lão thái bà ưỡn ngực lên, hừ lạnh ra tiếng: "Ta nghe nói, Phượng Chỉ U ngươi rất có năng lực? Đã lôi kéo các ca ca ngươi phân gia hết rồi, trong mắt ngươi còn có tổ mẫu này không hả?!"

Phượng Chỉ U dửng dưng đáp lại: "Đương nhiên là có rồi, sao tôi có thể quên lúc nhỏ tổ mẫu đã đặc biệt chiếu cố tôi như thế nào chứ!"

Trong lòng Liễu Quế Lan thoáng sững lại, nha đầu này thật sự thay đổi rồi! Ngữ khí nói chuyện không chỉ gay gắt hơn mà còn biết ẩn ý trong lời nói.

Lão thái bà dùng sức chống quải trượng xuống đất: "Hừ, nhà này cũng không phải là một tiểu bối như ngươi có thể chia! Ta còn chưa chết đâu!"

Vẻ mặt Phượng Chỉ U vẫn lạnh nhạt như cũ: "Tổ mẫu người nói lời này là có ý gì? Phân gia với việc người chết có quan hệ gì? Người còn phải sống lâu trăm tuổi nữa cơ."