Cẩm Tú Điền Viên: Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 67: Đánh nhau sao không gọi ta



Hắn ta vừa dứt lời, hơn mười trường kiếm đâm thẳng về phía Phượng Chỉ U, chỉ thấy bọn họ đồng thời nhảy lên thật cao, Phượng Chỉ U cũng không đứng yên chờ chết, mà thuận thế lăn xuống bên ngoài bọn họ.

Đám cao thủ hắc y kia nhanh chóng hướng về phía Phượng Chỉ U mà công kích, Phượng Chỉ U lần này căn bản không né tránh, còn chủ động ra đòn phản kích.

Quản gia thấy nàng thuần thục thoát khỏi kiếm trận, cau mày, lớn tiếng quát: "Lão gia bỏ ra bao nhiêu tiền thuê các ngươi tới, vậy mà nửa ngày rồi, ngay cả một cô nương cũng không khống chế được?!"

Một tên cao thủ đen mặt lạnh lùng nhìn quản gia: "Bớt nói nhảm, có bản lĩnh thì ngươi tới đây."

Đã một khắc đồng hồ trôi qua, đám cao thủ hắc y này đã bị Phượng Chỉ U đánh ngã mất năm người, nhưng thể lực của Phượng Chỉ U rõ ràng có hơi cạn kiệt, động tác né tránh và công kích rõ ràng đã chậm hơn vừa rồi không ít.

Chỉ vừa sơ ý một chút, cánh tay nàng đã bị một tên hắc y đứng phía sau đâm trúng.

"Đinh đinh, chủ nhân, kiếm này có độc, nếu không phải tôi giúp ngươi giải độc, ngài đã lập tức mất mạng rồi, dám lấy độc hại ngài, mau hạ độc chết bọn họ đi."

Hệ thống đại não đột nhiên phát ra ám hiệu cho nàng, khiến nàng sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng.

Trao đổi thần thức với hệ thống: "Không được, ta là giải độc, sao có thể hạ độc người ta."

"Chủ nhân, nếu kiếp trước ngài khởi động hệ thống hạ độc, thì đã không bị bọn họ hại chết rồi, lại nói, là bọn họ dùng độc trước, muốn nói bất nhân bất nghĩa cũng là bọn hắn, chủ nhân..."

Phượng Chỉ U căn bản không suy nghĩ, quyết đoán cự tuyệt: "Đừng nói nữa, việc ta đã quyết sẽ không thay đổi, trừ giải độc cứu người, còn lại ta sẽ không làm."

"Chủ nhân, ngài cũng không cần lừa gạt chính mình chứ, ngài vừa có thể cứu người, nhưng đồng thời cũng là kẻ giết người tàn bạo nhất đó."

Phượng Chỉ U lạnh mặt: "Câm miệng cho ta, hừ."

Tiếng rên rỉ phát ra, lại một đường kiếm xẹt qua bắp chân nàng.

Chết tiệt!

Lão quản gia vui vẻ, vội vàng nói: "Mau phế một chân của nàng ta đi, cho nàng ta biết hậu quả của việc chọc giận Trịnh gia chúng ta."

Phượng Chỉ U liên tục lui về phía sau, dù nàng bị thương, nhưng khí thế vẫn không giảm.

Càng như vậy, đám hắc y lại càng công kích hung ác hơn, lại lần nữa mười thanh trường kiếm cùng đâm về phía Phượng Chỉ U!

Chỉ thấy Phượng Chỉ U dường như không thể chống đỡ được nữa rồi!

Đột nhiên, từ trên trời một thân ảnh đỏ rực giáng xuống, ngay khi Phượng Chỉ U còn chưa kịp phản ứng, thân ảnh kia đã đánh lui mười trường kiếm bao quanh nàng, sau đó lại ôm eo nàng, phi thân thoát khỏi vòng vây.

Khoảnh khắc chân chạm xuống đất, hắn ta mỉm cười tà mị.

"Nha đầu, đánh nhau sao không gọi ta?"

Một thân hồng y, khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt, lúc này đang đánh giá Phượng Chỉ U từ trên xuống dưới.

Phượng Chỉ U vội rời khỏi vòng tay của hắn ta, không ngờ lại gặp hắn ta ở đây, nàng khẽ lên tiếng: "Đa tạ."

Mà Cố Thiên Nhai chỉ nhếch môi: "Chỉ nói cám ơn thật dễ dàng quá rồi, không bằng dứt khoát một chút, ngươi nợ ta một ân tình, sau này đồng ý làm giúp ta một chuyện là được."

Phượng Chỉ U nhíu nhíu mày, nhưng nếu như không có hắn ta, giờ khắc này hẳn là nàng đã không còn mạng nữa rồi, vì thế gật đầu: "Được, chỉ cần là chuyện nằm trong khả năng, ta sẽ đồng ý ngài."

Cố Thiên Nhai nhíu mày, đột nhiên ghé sát vào người Phượng Chỉ U, nàng hoảng hốt, vội lui ra phía sau.

Nam nhân này quá nguy hiểm rồi.

Cố Thiên Nhai cũng không thèm để ý, chỉ tùy ý lên tiếng: "Điều kiện sau này lại nói, hay là hôm nay ta dẫn ngươi vào trong thì thế nào?"

Đáy mắt Phượng Chỉ U hơi lóe lên, chỉ là đám hắc y kia nghe thấy, cả đám mang sắc mặt tức tối: "Ngông cuồng! Xem chúng ta là người chết đấy à?"

Cố Thiên Nhai thưởng thức cây quạt trong tay, nhíu mày: "Các ngươi còn xưng là cao thủ! Lại dùng độc để đối phó với một cô nương, thật là đáng buồn! Nhưng nếu như bây giờ các ngươi thức thời tránh ra, ta cam đoan sẽ giữ cái mạng nhỏ này của các ngươi lại, còn không, vậy......"

"Xoẹt!"

Hắn ta khép mạnh cây quạt lại, mà nụ cười trên khóe miệng lại càng lạnh lẽo, nhất thời khiến cho đám hắc y kia khẽ rùng mình!

Khí thế thật mạnh mẽ!

Phượng Chỉ U đứng một bên lẳng lặng nhìn.

Giây phút rùng mình qua đi, đám hắc y tự nhiên không thể chấp nhận bị trào phúng như thế: "Lên!"

Cố Thiên Nhai cười lạnh, chỉ nghe - -

"Vù vù!"

Ám khí trong quạt không ngừng phóng ra, trong nháy mắt hơn phân nửa hắc y kia đều không phòng bị, trực tiếp ngã xuống đất!

Ba người còn lại biến sắc, Phượng Chỉ U lại như cười như không lên tiếng: "Các ngươi, còn không tránh ra?"

Ba tên hắc y còn lại trong nháy mắt không dám động đậy, bởi vì bảy người ngã trên mặt đất, toàn bộ hôn mê bất tỉnh!

Sắc mặt quản gia càng trở nên khó coi: "Ngươi...... Các ngươi rốt cuộc là ai! Tới nơi này làm gì!"

Phượng Chỉ U lạnh lùng, đi thẳng về phía trước, Cố Thiên Nhai đi theo bên cạnh.

Chẳng qua đang đi vào bên trong, đã có hạ nhân tức tốc chạy vào thông báo, chỉ là... thông báo vẫn chậm, Phượng Chỉ U và Cố Thiên Nhai đã đi tới phòng bọn họ đang nói chuyện rồi.

Trịnh lão gia nhíu mày: "Các ngươi là ai?"

Nhất là Trương Oánh Oánh ở một bên, sắc mặt cực kỳ khó coi! Chết tiệt!

"Các ngươi vào bằng cách nào!"

Phượng Chỉ U rất bình tĩnh, chỉ lạnh nhạt đáp lại: "Trịnh phủ các ngươi đã lớn như vậy lại có kẻ nói không giữ lời, tôi chỉ đành phải xông vào thôi."

Quản gia vội vàng chạy vào: "Lão gia, bọn họ... bọn họ đả thương hộ vệ trong phủ chúng ta, đột nhập vào!"

Sắc mặt Trịnh lão gia lạnh lùng! Người có thể tay không đến nơi này, thân thủ kia khẳng định là không tầm thường, nhưng đây là đại viện Trịnh gia, không chấp nhận được bọn họ càn rỡ như vậy!

"Các ngươi có biết tự tiện xông vào Trịnh phủ ta sẽ có hậu quả gì không?"

Phượng Chỉ U tùy ý cười: "Là bị giam lại sao!"

Trịnh lão gia lạnh lùng: "Ngươi thật to gan! Ngươi có biết đây là nơi nào không hả?!"

Phượng Chỉ U nhìn về phía Trịnh phu nhân vẫn mang sắc mặt khó coi kia, khóe miệng khẽ nhếch: "Việc này còn phải hỏi phu nhân tốt nhà ngài, nếu nàng ta giữ lời đã hứa, thì tôi cũng không đến mức xông vào như vậy."

Vẻ mặt Trịnh lão gia rét lạnh, quay sang nhìn Trương Oánh Oánh: "Hai người quen biết?"

Trong lòng Trương Oánh Oánh run lên, liếc Phượng Chỉ U một cái, ra vẻ ghét bỏ nói: "Ha ha, lão gia, ta làm sao có thể quen biết nàng a."

Nói rồi, nàng ta nhìn thẳng về phía Phượng Chỉ U, toàn bộ vẻ mặt đều là không vui: "Ngươi nói ai không giữ lời hứa đây?! Cô nương, không phải ngươi có thù oán gì với chúng ta đấy chứ? Ta đã hứa gì với ngươi lúc nào, thì sao có thể không giữ lời chứ?"

Sau đó, Trương Oánh Oánh vội nhìn về phía vị hoàng thương đang không vui, tươi cười lấy lòng nói: "Lý lão gia, ngài ngàn vạn lần đừng nghe nàng ta nói bậy bạ, chọc ngài không vui, chuyện này ta thật vô cùng có lỗi. Quản gia! Còn không mau đưa nàng ta ra ngoài! Trịnh gia chúng ta vẫn luôn làm việc thiện, nếu như vị cô nương này thiếu bạc, thì thưởng nàng ta một ít đi."

Phượng Chỉ U cười lạnh: "Trịnh phu nhân không định thừa nhận? Có cần tôi tìm lão bản khách điếm Tập An tới kiểm chứng một chút không?"

Trương Oánh Oánh lập tức đỏ mặt: "Ngươi...... đừng ở chỗ này càn quấy, người đâu, đuổi bọn họ ra ngoài cho ta."

Trịnh lão gia vẻ mặt áy náy nhìn vị hoàng thương bên cạnh, xấu hổ lên tiếng nói: "Lý lão gia, việc này để ngài chê cười rồi, hay là ngài đi nghỉ ngơi một chút trước đi? Xử lý xong cô nương này ta sẽ đi tìm ngài?"