Sáng sớm, ngoài giờ mão, Quân Dao mở mắt ra, nhìn về phía hai cái bánh bao nhỏ bên cạnh, nhịn không được mím môi cười khẽ.
Hai hài tử này ngủ là thật sự không thành thật, Xảo Nhi ở trong lòng mình còn tốt, tiểu Sơn còn lộ ra một cái chân nhỏ trắng bóng, gầy làm cho Quân Dao không khỏi lắc đầu, âm thầm hạ quyết tâm muốn triệt để bồi bổ cho bọn chúng.
Đứng dậy phủ thêm một kiện áo khoác vải thô, dịch tốt góc chăn cho hai hài tử, mở cửa ra vén rèm lên, đi ra ngoài.
Bên ngoài mưa còn chưa có ngừng, chẳng qua nhỏ hơn rất nhiều, mưa bụi tí tách, tràn ngập khắp phòng ở.
Quân Dao đánh một cái rùng mình, một hồi mưa thu qua đi, quả nhiên là khí lạnh tận xương, nghĩ trong nhà còn không có một kiện quần áo có thể chống lạnh, chuyện tình về bán thổ sản vùng núi, phải muốn bắt đầu thực hiện sớm một chút.
Khép chặt quần áo, trở lại trong phòng từ phía sau cửa xuất ra một cái đấu lạp (nón), đội ở trên đầu, dẫn theo gùi trúc ra cửa, nàng hôm nay chuẩn tới mặt sông phía sau nhìn xem, xem có thể bắt được gì hay không. Xem trận mưa ngày hôm qua, nói không chừng mặt sông nhỏ phía sau sẽ dâng cao, sau đó có thể bắt được cá, hương vị cá lúc này ngon, hầm một nồi canh cá, vừa có thể ấm thân mình lại bổ sung dinh dưỡng.
Đi tới sau nhà, đứng ở bờ sông, nhìn sông nhỏ chảy xiết, tươi cười chậm rãi gợi lên trên môi.
Nàng chạy một lát theo sông nhỏ từ trên xuống dưới, cuối cùng ở một chỗ có vẻ trách nông dừng lại, chuyển tảng đá đem sông nhỏ ngăn lại, cuối cùng lưu lại tại chính giữa mới thôi, đem gùi trúc chắn ở chỗ hở. Một ít cá vóc dáng nhỏ sẽ theo dòng nước trong con sông bơi xuống phía dưới, nếu đem cả con sông ngăn lại, con cá ắt phải bơi về phía trúc lâu duy nhất chui vào.
Loại chuyện này, nàng từ nhỏ ở nhà từng tới trong sông làm, có chút nhỏ bằng lòng bàn tay, lớn thì chừng hai ba cân.
Sau khi bố trí tốt việc này, nàng liền xoay người trở về nhà, hiện tại lúc này, hai tiểu oa nhi kia hẳn là đã rời giường, mưa như trước đang bay lả tả, đứng ở trước hàng rào nhà mình nhìn về phía xa xa, rừng cây dưới ở dưới tầng tầng mưa bụi che giấu kia, hình ảnh lờ mờ, ruộng nương rộng lớn, liều mạng tham lam hút vào nước mưa của trời đất, tựa hồ nghĩ sắp tới mùa đông, vì chính mình chứa đựng xuống đủ năng lượng để qua mùa đông.
Quả nhiên thời điểm về nhà, tiểu Sơn đã muốn thức dậy, mà Xảo Nhi còn lại là mơ mơ màng màng ngồi ở trên kháng, một đôi mắt to lộ ra một cỗ dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu, làm cho Quân Dao thấy trong lòng ôn nhu.
“Mẫu thân.” Nhìn đến Quân Dao tiến vào, Xảo Nhi chớp chớp mắt to, theo sau vươn cánh tay, hướng về phía nàng dùng sức tiếp đón.
Quân Dao cười lắc đầu đi lên phía trước, lấy qua quần áo trước đó nàng giấu ở ổ chăn cho nàng (Xảo Nhi) quần áo ấm áp mặc vào, sau đó nói: “Nương đi trước lấy nước ấm cho các con, một lát nữa rửa mặt, buổi sáng hôm nay có lẽ sẽ có thể có cá ăn nga.”
Nghe được có cá ăn, Xảo Nhi đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo liền không tin nhìn mẫu thân, sau đó quay đầu hướng về phía tiểu Sơn la lớn: “Ca ca, nghe thấy được không, mẫu thân ngủ, buổi sáng sẽ có cá ăn nga, là cá nga, chính là cá mà nương của Điền Nữu cho nàng ăn.”
Tiểu Sơn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đáng yêu, trên mặt cũng mang theo tươi cười thật to, còn có hai cái núm đồng tiền thật sâu, đáng yêu làm cho Quân Dao đều run run không ngừng, “Biết, chờ mẫu thân làm tốt, muội cần phải ăn nhiều một chút.”
“Ân!” Nàng dùng sức gật gật đầu, sau đó cũng không cần Quân Dao mặc quần áo cho nàng, lưu loát từ ổ chăn chui ra, mặc quần bông vải thô mỏng manh, sau đó mới để cho Quân Dao mặc vào cho nàng cái váy giặt bạc màu kia.
Ở trong trí nhớ của Quân Dao, cái váy này vẫn là dùng bộ quần áo từng là tốt nhất của Quân Dao cắt cho nàng, còn thừa lại làm cho tiểu Sơn một bộ trung y, nhưng là cũng mặc đã lâu, đã sớm bị giặt tới nhão sợi bông.
Ngoài miệng không nói, chuyện như vậy, nàng ghi tạc trong lòng.
Nhìn đến hai đứa nhỏ đáng yêu này, Quân Dao mới chính thức hiểu được tâm tư của một người mẫu thân, đó chính là đồ tốt nhất mà mình có thể được, đều muốn đưa toàn bộ cho đứa nhỏ, tựa như phụ mẫu của nàng lúc trước, tại chỗ nông thôn hàng năm mọi người đều thu vào chưa được vạn nguyên kia, vẫn để cho nàng tới trường cao đẳng đứng đầu cả nước, sau này mới có Quân Dao đạt thành tựu bưu hãn như vậy.
Chờ người một nhà thu thập xong, lúc này Quân Dao mới mang theo hai tiểu gia hỏa kia tới mặt sông phía sau, lúc này cái gùi trúc kia đã muốn lẳng lặng nằm ở giữa con sông.
Quân Dao giẫm lên tảng đá, chậm rãi đi đến chính giữa, sau đó vươn tay đem gùi trúc nhắc lên, nhất thời dòng nước ào ào từ khe hở của gùi trúc chảy hết đi. Sau đó chỉ còn lại gùi trúc trong tay phân lượng không nhẹ kia.
“Mẫu thân, có không có không, có phải có ngư không a?” Xảo Nhi ở bờ sông nhảy nhảy cao giọng hô.
Quân Dao vui sưởng nhìn cá bên trong gùi trúc, sau đó quay đầu hướng về phía nữ nhi cao hứng gật gật đầu: “Có đây, còn có không ít, buổi sáng chúng ta uống canh cá nga.”
“Nga, uống canh cá, uống canh cá!” Tiểu nha đầu cao hứng nhảy lên nhảy xuống, còn tiểu Sơn lại là ở một bên thật cẩn thận nhìn muội muội, phòng ngừa nàng trượt một cái ngã sấp xuống.
Về nhà, bởi vì có cá ăn, Xảo Nhi lại bắt đầu đảm nhiệm theo đuôi, đến cuối cùng là tiểu Sơn nhìn không nổi, lúc này mới lôi kéo muội muội đến trong phòng chơi.
Chờ canh cá làm tốt, hương vị nồng đậm kia tràn ngập tại ba gian phòng cỏ tranh này, hai tiểu gia hỏa kia thậm chí bao gồm Quân Dao đều nhịn không được nuốt xuống nước miếng.
Trên bàn cơm, hai hài tử mỗi người đang cầm một cái chén lớn, thổi khí, mồm to uống canh cá mầu trắng ngà trong bát, còn có thịt cá làm gần như vào miệng liền tan ra kia, ở trước đó đã được Quân Dao đem xương cá chọn sạch, bọn họ còn quá nhỏ, nàng sợ không cẩn thận làm bọn họ bị hóc.
Hôm nay thời tiết không tốt, hơn nữa trong nhà không có ruộng đất, cũng vốn không có cái việc nhà nông gọi là tách hạt ngô hoặc là bọc lạc như vậy, mà đối với rau cải, lúc trước Quân Dao cũng đã muốn đem cải trắng trồng vào trong đất, chờ sau khi hai tiểu tử kia ăn tời cái bụng nhỏ tròn xoe, mới tới phòng bếp thu thập bát đũa.
Nhìn dầu hạt cải cùng muối đã muốn không còn lại bao nhiêu, cùng với bột ngô này, nàng đều ghi nhớ cần mua thêm gì đó ở trong lòng.
Chờ ở trong lòng cộng lại không sai biệt lắm, Quân Dao lại vẫn là cau mày, không có buông ra.
Nàng chính là cảm thấy còn có chỗ nào không hài lòng, chẳng qua lại thủy chung nghĩ không ra, rốt cuộc là làm sao thì để nàng nghĩ ra lại nói đi.
“Nương, kể cho chúng ta chuyện xưa Tề Thiên Đại Thánh đánh yêu tinh đi?” Xảo Nhi vén mành vải lên đi đến.
Quân Dao gật gật đầu, nói: “Được, Xảo Nhi cùng ca ca đi trước chờ, mẫu thân thu thập xong…”
Nói còn chưa dứt lời, Quân Dao liền nắm tay trái lại, nện vào trong lòng bàn tay phải, thoải mái nói: “Rốt cục cảm thấy không đúng chỗ nào rồi.”
Còn không phải là tên con nàng sao, tiểu Sơn, này là tên của bao nhiêu người qua đường giáp a, nghĩ con của Quân Dao nàng, làm sao có thể sử dụng một cái tên không hề có ý nghĩa mới gì như vậy, căn bản là không phù hợp tác phong của nàng a.
“Xảo Nhi, con về phòng trước, nương ở trong bếp thêm củi vào, chúng ta kể chuyện xưa ngay tại trên kháng.” Nàng cao hứng nói với nữ nhi.
“Được, vậy mẫu thân, Xảo Nhi cùng ca ca ở trên kháng chờ người, người tới nhanh chút a.” Xảo Nhi sải bước chân, liền chạy vào trong phòng, còn có thể nghe được tiếng cười hồn nhiên trong veo của hai hài tử.
Bên này, Quân Dao vừa rửa vừa nói tới tên của tiểu Sơn, mỗi lần nói tới một cái liền nhíu mày lắc đầu, không dễ nghe, thật sự là không dễ nghe, liền ngay cả tên của lái xe của nàng ở hiện đại cũng là Văn Trâu Trâu, kêu Thư Văn, về phần con trai của nàng, vẫn kêu là Mặc Túc, Quân Mặc Túc.
— Hàn mặc thì chiêu lữ, đan thanh túc tại công.
Càng nghĩ Quân Dao càng cảm thấy tên này thiệt tình không sai, mặc bút đan thanh, túc hưng dạ mĩ. (bút mực viết sử sách, thức khuya dậy sớm)
Thu thập xong này nọ, Quân Dao lau tay đi vào trong phòng, tiểu Sơn cùng Xảo Nhi đang ngồi ở trên kháng, bọc chăn không biết nói cái gì, trên mặt hai tiểu gia hỏa kia mang theo mỉm cười ngọt ngào, Xảo Nhi ngẫu nhiên còn có thể ôm cái miệng nhỏ nhắn cười giống như một con chuột nhỏ trộm được dầu.
“Tiểu Sơn, mẫu thân đổi tên cho con được không?” Nàng đi đến mép kháng ngồi xuống, nhìn tiểu Sơn nghiêm túc nói.
Tiểu Sơn không hiểu, đổi tên, hắn cảm thấy tiểu Sơn cũng rất tốt.
Quân Dao cũng là hiểu được, đứa nhỏ nhà bình thường ở thời điểm sinh ra, tên sẽ được đưa vào gia phả, nhưng là tiểu Sơn cùng Xảo Nhi, không phải đứa nhỏ của Quân gia, ở trong mắt người Quân gia bọn chúng chính là cái gọi là con hoang kia, nhưng là Quân Dao đã sớm không phải nữ tử nhẫn nhục chịu đựng trước kia, mặc cho người ta nhục mạ kia, nàng kiếp trước là tổng tài tập đoàn thương mại mạnh nhất, trọng sinh một lần chung quy cũng không thể càng sống càng tụt lùi. Con là của nàng, ai dám khi dễ đứa nhỏ của nàng, một người nàng cũng sẽ không bỏ qua.
“Nương, ta cảm thấy tên của ta tốt lắm a.” Tiểu Sơn khó hiểu, hắn chính là cảm thấy so với Đại tráng, Nhị cẩu, Nê (bùn) oa tử thì dễ nghe hơn nhiều.
“Nương cảm thấy không tốt, cho nên muốn đổi, bởi vì tên chính là khuôn mặt thứ hai của con, con ta tương lai nhất định là một người trên người, tên kêu lên tuyệt đối phải có hàm súc, được chú ý.”
Càng nói Quân Dao càng hưng phấn, hoàn toàn không biết chính mình sẽ bởi vì một cái tên liền cao hứng thành cái dạng này.
“Nhưng là, muốn gọi tên là gì chứ?” Xảo Nhi ở một bên nâng tay chống cằm nhỏ, một bộ dáng nghiêm túc tự hỏi.
Quân Dao ha ha cười, đem nữ nhi ôm vào trong ngực, nhìn tiểu Sơn cũng giồng nhau còn đang nghiêm túc suy tư nói: “Họ Quân, tên Mặc Túc, tự là Vô Ưu (không lo).” (QA: Ta nghe làm sao cảm thấy như tên của mấy vị đại sư trong chùa ấy! -_-!!! Có nàng nào nghĩ giống ta không!?)
“Quân Mặc Túc?” Tiểu Sơn ngẩng đầu nhìn Quân Dao.
“Đúng vậy, Mặc Bút Đan Thanh, Túc Hưng Dạ Mị. Quân Tử Hạo Nhiên Thản Đãng, Nhất Sinh Vô Ưu (Quân tử chính trực thắng thắn vô tư, cả đời không lo).”
Tiểu Sơn không hiểu, nhưng là nghe được mẫu thân nói ra bốn chữ bốn chữ, nhất thời cảm thấy thực có khí thế, điều này làm cho mắt to đen nhánh của hắn, nhất thời mang theo một cỗ sùng bái, hắn cảm giác, mẫu thân hắn thật là lợi hại a. So với nương Đại tráng lợi hại hơn, trong, tiểu tạp chủng, tiểu dã chủng, tiểu súc sinh trong miệng của nàng, cùng nương so sánh, quả thực chính là kém xa.
“Nương, nương, vậy còn ta, ta đâu, Xảo Nhi cũng muốn đổi tên.” Nghe thấy ca ca có tên, tuy rằng không biết có ý tứ gì, nhưng là luôn cảm giác đặc biệt dễ nghe, nàng cũng muốn đổi.
Nhìn đến bộ dáng xinh đẹp đáng yêu kia của nữ nhi, Quân Dao chọc nàng: “Xảo Nhi muốn đặt tên là gì a.”
Xảo Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn nhìn mẫu thân, sau đó nhìn nhìn ca ca, cuối cùng nhìn nhìn lại mẫu thân, ngay sau đó một đôi mắt to trở nên đỏ rực, ủy khuất lắc lắc đầu nhỏ, tiến sát trong lòng Quân Dao, khóc nói: “Xảo Nhi không biết, mẫu thân, ô ô…”
“Được rồi, Xảo Nhi ngoan, mẫu thân đặt cho con cái tên dễ nghe nga, chúng ta sẽ kêu Quân Xảo Âm nga, vẫn là Xảo Nhi của mẫu thân được không?”
Thấy nàng đỏ mắt, Quân Dao thế này mới lấy một cái tên cho nàng, không hề chọc nàng.
“Chẳng qua, tên chỉ có thể sửa một lần, về sau chờ chúng ta có bạc, liền xây một đống căn phòng lớn, sau đó chúng ta sẽ có gia phả của chính mình, đã biết chưa?”