Đôi mắt to xinh đẹp nghi hoặc chớp, cắn môi nhìn người đàn ông gần trong gan tắc này, ngũ quan anh tuấn nổi bật, cánh môi phỉ bạc gợi cảm giương lên thoáng hiện một nét cười xấu xa.
Hắn rất đẹp! chỉ là hơi thở lạnh lẽo trên người khiến người ta không dám đến gần! nhất là lúc tức giận, giận dữ, làm cho người ta ‘kinh hồn bạt vía’.
“Bỏ qua cho người ở bên trong, được không?” cố gắng muốn đứng dậy, lại bị hắn đè chặt lần nữa, cả giọng nói cũng không có sức lực.
Tượng Niệm cực kì khó hiểu, tại sao mỗi lần đối diện hắn đều có thể đối xử lạnh nhạt vậy? cô phải sợ hắn, thậm chí trốn tránh thật xa hắn, hắn, không phải trở về là vì trả thù cô sao?
Nhưng vẫn giống như mười trước, muốn đến gần hắn, vẫn muốn thay cái áo khoác lạnh lùng trên người hắn, thay thành cái áo khoác ấm áp.
Nhưng càng làm cho cô khó hiểu chính là, vì sao hắn đến cứu cô? Sao hắn biết cô đang ở đây? Hay là mọi thứ đều do hắn sắp đặt?
Liên tục hôn cô là vì chuyện gì?
“Đối với những người đã từng tổn thương cô, suy cho cùng cô đều nhân từ?” không quan tâm lúc cô nhìn hắn, sự tìm tòi nghiên cứu trong mắt, chỉ rất nhàn nhã chà xát nhẹ trên môi cô, ánh mắt mảy may ái muội.
“Ngoại trừ anh ta, ai, tôi cũng có thể tha thứ.” nhớ đến nguời đàn ông kia, hận, đến không báo trước, nội tâm lại đau xót!
Rõ ràng thấy nỗi hận sâu sắc trôi giạt trong đáy mắt cô, cô hận người đàn ông vứt vợ bỏ con kia? Diêm Thương Tuyệt nhìn cô có thâm ý khác, nếu để cô gặp mặt người đàn ông kia, không biết cảnh tượng câu chuyện sẽ như thế nào?
Có lẻ đổi cách chơi đùa một chút, chắc là càng thêm thú vị!
Đứng dậy, Diêm Thương Tuyệt sữa sang lại bộ âu phục đắc tiền cùng chiếc đồng sản xuất số lượng có hạn trên tay, khóe môi hơi hơi giương lên, hất cằm cao ngạo lên, phát hiện không biết từ lúc nào Mị Cơ đã đứng bên cạnh xe: “Đã xử lý rồi sao?” Xem ra hắn thực sự là mê muội, ngay cả Mị Cơ đến đây lúc nào, hắn cũng không phát hiện.
“Vâng!” Cung kính khom người, chở chỉ thị tiếp theo của chủ nhân.
“Anh xử lý bọn họ như thế nào? Giết sao?” Nghe đối thoại giữa hai người, Tưởng Niệm vốn lúc thấy Mị Cơ liền trốn ở một góc ngượng ngùng, lúc nghe thấy bọn họ nói chuyện liền có chút kích động.
Sao bọn họ có thể xem thường mạng người như vậy? Cả mắt cũng không chớp một cái?
Tức giận nhìn gương mặt không thèm quan tâm của Diêm Thương Tuyệt, đàn ông, quả thực đáng đánh đòn! _ _!
“Đáng chết thì chết, đáng phế thì phế.” Giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ không có tí hơi ấm, cùng với người đàn ông điên cuồng trước đó quả thật như hai người, đàn ông bao giờ cũng ở trên giường mới có thể vô cùng nhiệt tình!
“Sao anh có thể như vậy? bọn họ có sai cũng không đáng tội chết mà!” Níu chặt lấy ống tay áo hắn, đôi mắt như nước mùa thu tràn đầy chất vấn, sao có thể như vậy? chẳng lẻ hắn không biết giết người là phạm pháp sao? đó là phải đền mạng!
Đền mạng!? hai chữ khiến người ta phát lạnh! Cô không nghĩ đến, nếu hắn chết, cô có đau lòng khổ sở không, cô chỉ biết giờ phút này, cô, lo lắng cho hắn! tựa như mười năm trước vậy, sợ một mình hắn ở trong đêm tối nếm thương tổn, lòng, buồn buồn có chút đau!
Vừa nãy cô cũng không có nghe thấy bất kì tiếng đánh nhau hay thê thảm gì mà! hay là chuyện quan hệ lúc nãy khiến cô không nghe thấy?
Cô, rối loạn, mệt mỏi! bọn họ, cuối cùng vì cô mà xuống ‘hoàng tuyền’, lại có người vì cô, chết! mà người đàn ông bên cạnh này, thực sự là ma quỷ, ma quỷ đến từ địa ngục!
“Chạm vào phụ nữ của tôi, sao bọn họ có thể còn sống?” Nhíu mày, cả tỏa ra loại sương mù khiến người ta sợ hãi, tựa như chuyện máu me như vậy đối với hắn mà nói như là chuyện thường như cơm bữa.
Đúng vậy! Tưởng Niệm là của hắn! cũng chỉ có thể là của hắn, hễ muốn đụng đến phụ nữ của hắn, vậy thì xuống địa ngục đi!
An Nguyệt Lê! Mày cũng thế!
Bị vẻ khát máu trên mặt hắn hù sợ, Tưởng Niệm chán nản buông tay ra, sau đó vây thật chặt ở trước ngực, trong đầu đều là câu ‘chạm vào phụ nữ của tôi, sao bọn họ còn mạng để sống’ kia.
Phụ nữ của hắn? là ai? Cô?
Nở nụ cười xem thường, chỉ sợ cô không có cái phúc này, cô cũng không thấy ngạc nhiên.
Lòng cô còn có thể chứa đưng người thứ hai sao? sẽ là người đàn ông khát máu kiêu ngạo lại ngang ngược như vậy! sẽ không!!!
“Mị Cơ, đến An gia.” Diêm Thương Tuyệt không thể nhìn được dáng vẻ ‘hồn bay phách lạc’ kia của cô, lại vì An Nguyệt Lê? Khạc ra khói thuốc lá nhàn nhạt, tử từ nhắm hai mắt, vài chữ bật ra từ cánh môi.
Rõ ràng đơn giản như vậy, tựa như con người hắn, tác phong làm việc của hắn.