Một giọng nữ mềm mại đánh vỡ bầu không khí đau thương ở nơi này, ba người nhìn lại, đã thấy Tưởng Niệm cùng người đàn ông mặc bộ âu phục, vẻ mặt mỉm cười lại có chút lạc tịch đứng ở cửa, đứng bên cạnh là người đàn ông anh tuấn tựa như thiên thần.
Người đàn ông không nói lời nào, chỉ lười biếng nhìn một cảnh nửa sống nửa chết này, môi bạc chỉ hơi hơi nhếch lên, nở nụ cười băng giá lạnh lẽo, hai tay nhàn nhã đặt trong túi quần, có vẻ lười biếng, nhưng cả người vẫn tản mát ra một loại cảm giác nguy hiểm khiến người ta không dám đến gần.
“Tưởng Niệm!” An Nguyệt Lê nheo mắt, ý thức mơ hồ, nhưng liếc mắt một cái vẫn có thể phân biệt ra đó là người con gái hắn lúc nào cũng nhớ đến, kích động chạy đến, ôm chặt lấy cô, tham lam hít lấy mùi hương đặc biệt của cô: “Em trở về, cuối cùng em cũng trở về!”
Động tác này, khiến mắt một nam một nữ tại đây đau nhói, vẻ mặt Diêm Thương Tuyệt tức giận kéo lấy Tưởng Niệm bị An Nguyệt Lê ôm chặt, ôm cô vào lòng, ánh mắt đột nhiên trở nên tàn nhẫn ác độc, hung hăng đánh một đấm vào gò má phải bên phải của An Nguyệt Lê: “Mày muốn chết!”
“A—“
“A---“
Cả hai giọng nữ cùng lúc vang lên, là của Tiểu Miểu và Tưởng Niệm, nhưng An Chí Viễn chỉ nhíu mày nhìn, bởi vì ông biết có một số việc ông không thể quản.
“Anh điên rồi.” giãy khỏi cái ôm của hắn, Tưởng Niệm tức giận trừng mắt nhìn hắn, sau đó khẩn trương nâng An Nguyệt Lê ở trên mặt đất dậy, đau lòng nhìn: “Nguyệt Lê, sao rồi? có chỗ nào bị thương không?”
Tay Tiểu Miểu vốn đưa ra, lúc nhìn thấy Tưởng Niệm trong nháy mắt đó xông đến thì vội vàng rút tay về, đặt ở phía sau nắm chặt.
Suýt nữa thì cô ấy đã quên! Cô ấy đă nói muốn buông tay! Khóe miệng mấp máy tự giễu, vẻ mặt cô đơn.
An Nguyệt Lê dường như bị một đấm này đánh tỉnh, dùng sức lắc lắc cái đầu hoa mắt chóng mặt, nhìn người đàn ông đê tiệt trước mắt này, không phải hắn nói không biết Tưởng Niệm ở đâu?! Bây giờ lại chẳng kiêng nể gì mà đưa Tưởng Niệm về, vì sao hắn gạt người? hắn mang Tưởng Niệm đi đâu? Nhìn cánh môi nhỏ nhắn sưng đỏ vì bị chà đạp-giày vò, lửa đốt trong lòng An Nguyệt Lê càng rừng rực.
Bước một bước dài xông đến, đánh mạnh ra, không ngờ bị một cái nghiêng đầu đẹp mắt của Diêm Thương Tuyệt, né tránh qua, lập tức lại cho An Nguyệt Lê một đấm.
Hai người đàn ông ở tại chỗ đánh nhau, nhưng mà Diêm Thương Tuyệt vẩn chiếm được ưu thế, chỉ là Tưởng Niệm dùng toàn lực che chở cho An Nguyệt Lê, đánh đến âu phục quý giá trên người đã sớm rới xuống đất, bám đầy bụi bặm.
“Đừng đánh nữa! các người đang làm gì vậy?” thấy hiện trường mất khống chế lần thứ hai, An Chí Viễn nổi giận gầm lên một tiếng.
Quả nhiên, tất cả đều dừng tay, An Nguyệt Lê được Tưởng Niệm đỡ, mà tay hắn ngang nhiên vòng chặc lấy thắt lưng của Tưởng Niệm, ngẩng đầu không chút nào yếu kém nhìn Diêm Thương Tuyệt.
Diêm Thương Tuyệt chỉ nhìn một loạt các động tác này của hắn cười lạnh khinh thường: “An Nguyệt Lê, tôi là phải nói anh ngu, hay đần? anh khiến người phụ nữ khác mang thai, lại vẫn gắt gao chiếm giữ một cô gái khác, anh không thấy thẹn với lòng? Cô ấy còn có thể ở cùng với anh sao? rốt cuộc anh khoe khoang cái gì?”
Một trận giễu cợt khiến sắc mặt An Nguyệt Lê cực kì khó coi, muốn xông lên hung hăng đánh cái tên khốn nạn khiến người ta chán ghét kia, nhưng mới đi về trước một bước, liền bị Tưởng Niệm giữ lại, không hiểu sao nhìn cô, nhất là lúc nhìn đến cánh môi sưng đỏ đó của cô, lòng cùa hắn đau đến ‘tê tâm liệt phế’.
Ổn định An Nguyệt Lê, mặt khẩn cầu mà lắc đầu, ý bảo hắn đừng xúc động.
Thực ra giờ phút này trong lòng cô có chút biết ơn Diêm Thương Tuyệt, chính cô cũng không biết mở lời như thế nào, hắn ngược lại gọn gang lưu loát giúp cô.
Cô hít sâu một hơi, bàn tay nhỏ mỏng manh không xương chậm rãi tách bàn tay to bên hông ra: “Nguyệt Lê, ‘anh’ (_ _! Ca ca: Diêm Thương Tuyệt) nói rất đúng, chị Tiểu Miểu đã mang thai, anh nhất định phải chịu trách nhiệm, chúng ta đã không thể trở về, được không? Anh nhất định phải gách vác trách nhiệm.”
Nâng mắt, nhìn An Nguyệt Lê thật sâu, người đàn ông này, người đàn ông cưng chiều cô nửa đời, cuối cùng cô và hắn ‘hữu duyên vô phận’.
“Con nói gì?! Tiểu Miểu có cốt nhục của An Nguyệt Lê?” An Chí Viễn vốn im lặng không nói nghe đến tin tức này hiển nhiên bị chấn động, nhìn vẻ mặt phức tạp của Tưởng Niệm.
Nếu như thực sự là vậy, An Nguyệt Lê cũng chỉ có thể chịu trách nhiệm, dù sao Tiểu Miểu mang chính là cốt nhục của An Nguyệt Lê!
“Vâng, chú An, lần này có lẻ khiến chú bận rộn, vừa phải giúp đỡ chuẩn bị hôn lễ, chưa tới lâu sau lại phải bận ẵm cháu, chú nha, sau này không được phép chạy một mạch ra ngoài nữa.” Tưởng Niệm đi qua kéo tay An Chí Viễn, cố tỏ vẻ thoải mái, nét mặt tươi cười như hoa nói.
Vẻ mặt ước ao, giống như thực sự bắt đầu hướng đến ngày đó, nhưng cô biết, lòng của cô, đang rỉ máu!
Rõ ràng yêu nhau, cuối cùng lại không bằng đạo đức tình người, buông tay tác thành, thì ra rất đau! Thật sự rất đau!
Nước mắt! rõ ràng xoay tròn trong hốc mắt, nhưng trước sau không dám chảy xuống, bởi vì cô biết, một khi chảy xuống, tất cả sự cố gắng của cô liền uổng phí.
Vì vậy, điều duy nhất cô có thể làm chính là, cười nói với bọn họ: hai người kết hôn đi, em sẽ rất tốt, em, chúc phúc cho hai người!