Vươn đôi tay không ngừng lần mò, cố gắng muốn tìm đến cái người đã vứt bỏ cô kia, nhưng không được, không tìm thấy, mãi đến khi ngực bị ai đó bóp mạnh một cái, còn chưa kịp kinh hô ra tiếng, thì mông cũng bị người ta mạnh mẽ xoa nắn, Tưởng Niệm vội vàng gạt bàn tay trước ngực ra, hết sức khủng hoảng, sợ hãi, cả người run rẩy đến thật kịch liệt: “A—“
Tưởng Niệm tùy ý bước loạn trong bóng tối, không biết đụng vào ai, cũng không biết bị ai đụng vào, ôm chặt lấy mình, Tưởng Niệm muốn tìm chút an toàn, thân thể cô không ngừng bước đi, nước mắt lại càng không ngừng chảy được, đầu óc chỉ nghĩ đến cô bị người ta vứt bỏ, đôi chân cũng không ngừng run rẩy, cô sắp đứng không nổi nữa, cô sắp ngã quỵ rồi!!!
Anh đâu? Anh đi nơi nào rồi vậy? có phải bỏ cô lại rồi đi một mình hay không? Hay là---hay là….
Cô không dám nghĩ tiếp phía sau…
Cô không muốn---không muốn tách ra…
Ngay lúc cô vô cùng tuyệt vọng, cánh tay lại bị người ta dùng sức kéo lấy, khiến cô hướng về trước, rất nhanh cô liền dặt mình ở trước ngực hắn, lúc ngửi được mùi vị thuốc là quen thuộc, Tưởng Niệm không hiểu sao an tâm, vui mừng đưa tay vòng chắc lấy thắt lưng của hắn, đầu dịu dàng nằm ngay vị trí trái tim của hắn, nghe được nhịp đập có thể khiến cô cảm thấy an toàn, liền vui đến phát khóc---
Anh vẫn còn đây---thật tốt anh vẫn còn đây!!!
Bởi vì tiếng nhạc quá lớn, lời nói căn bản nghe không được rõ ràng lắm, vì thế Tưởng Niệm không có mở miệng, chỉ là khóc thút thít, Diêm Thương Tuyệt ôm cô cũng không có mở miệng, chỉ vỗ về lưng cô, xem như là an ủi.
Cô ấy sợ sao? hoang mang sao? vậy người đầu tiên nghĩ đến là ai?
Là hắn hay Tô Xích Cảnh hay là An NGuyệt Lê?
Không hiểu sao, lòng, rất căng thẳng---như là cậu nam sinh chờ đợi lần hẹn hò đầu tiên.
Thật ra trong giây phút đèn tắt kia Diêm Thương Tuyệt liền muốn bắt lấy Tưởng Niệm trước mắt, nhưng vươn tay lại phát hiện trước mặt không có bóng người, hắn lần mò tìm một hồi, vẫn không có, tim, bắt đầu căn thẳng đau từng cơn, lo lắng hét to, lại phát hiện tiếng nói đã bị tiếng nhạc lấn át, hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác đi tìm cô!
Sau đó lại có một người từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn, hắn biết đó là một cô gái, nhưng không phải Tưởng Niệm!
Cảm giác không đúng! hương vị cũng không đúng!
Bàn tay của cô ta theo lồng ngực hắn di chuyển xuống, cuối cùng nắm lấy biểu tưởng nam tính của hắn, sau đó hơi dùng sức nắm lấy khiêu khích trên dưới loạn xạ, Diêm Thương Tuyệt đối với hành động quyến rũ này không nảy sinh chút ham muốn nào, ngược lại có thêm một phần chán ghét, lòng dạ vô cùng tàn nhẫn, không chút do dự đưa tay ra bắt lấy bàn tay của cô ta, hơi dùng sức bẻ, khiến cô ta bị đau, vội vàng thả tay ra.
Lúc này Diêm Thương Tuyệt có lẻ cũng biết rõ được là người phụ nữ nào to gan như vậy lại dám chơi tâm kế với hắn, cười lạnh, sau đó đẩy mạnh cô ta ra, tiếp đó xuyên qua đám người đưa tay không thấy được năm ngón, dựa vào mùi hương trong trí nhớ mà đi về phía bên trái---
Lòng, cảm thấy hoảng loạn trước nay chưa từng có!
Cô ấy đang thế nào? Có ổn không?
Đâu biết vừa đi được vài bước, đâu biết lại quá nhiều phụ nữ dán vào, lúc này hắn chỉ một lòng lo lắng cho Tưởng Niệm, chỉ sợ cô sẽ sợ hãi! Vì vậy hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy cô.
Lý ra Diêm Thương Tuyệt vô cùng khinh bỉ loại trò chơi này, nhưng nghĩ đến có thể mượn cơ hội này cùng cô ngủ qua đêm, trừng phạt cô thân mật với đàn ông khác, hơn nữa nụ hôn vừa rồi hắn đã cảm thấy khó nhịn, gấp gáp muốn nếm thử thứ tốt đẹp của cô, cho nên mới phá lệ tham gia, còn là tâm trạng nắm chắc phần thắng trong tay!!
Cũng may, cũng may lúc đèn gần sáng hắn tìm thấy cô, ôm chặt cô, cảm nhận rõ ràng thân thể cô đang run rẩy, tim, không hiểu sao lại đau, nhất định cô ấy rất sợ hãi!
Lúc đó cô ấy cũng sẽ như hắn lo lắng như vậy đi tìm hắn sao?
Trong khoảnh khắc đó trong lòng cô ấy rốt cuộc muốn tìm đến ai? Có thể là hắn hay không?
Nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng đặt cằm lên những sợi tóc uốn cong của cô, tâm tình vui vẻ kích động khó mà nói rõ, lại ôm chặt cô chút nữa, trái tim lo lắng bất an rốt cuộc cũng bình ổn trở lại, cảm thấy cô lúc này dịu dàng không phản kháng, trong con ngươi của Diêm Thương Tuyệt phát ra chút ánh sáng khác thường….
Nếu cô có thể vĩnh viễn yên tĩnh không phản kháng đứng trong ngực hắn như vậy thật tốt! như vậy hắn có thể hung hăng trừng phạt cô---(chậc _ _!)
Đèn đột nhiên sáng lên, ánh đèn chói mắt khiến ánh mắt của Tưởng Niệm lung lay, theo bản năng càng thêm dính sát vào trong lồng ngực của Diêm Thương Tuyệt, động tác mờ ám rất nhỏ lại tự nhiên này lại khiến tâm trạng của Diêm Thương Tuyệt tốt lên, khóe môi chứa đựng nự cười nhợt nhạt khó có thể phát hiện, trong mắt không có lạnh lẽo, thay vào đó là một thứ tình cảm khác…
Giây phút đèn sáng lên, khóe miệng Lý Băng cong thành nụ cười đắc ý, một giây sau đó khóe miệng lại cương cứng, bởi vì bà ta nhìn thấy người bên cạnh Diêm Thương Tuyệt vẫn là đứa con hoang do người phụ nữ kia sinh ra, trái tim, nhảy lộp bộp, nhanh chóng tìm kiếm con gái, đã thấy con bé bị một người đàn ông lùn tịt ôm lấy, liên tục nhìn một màn này, đây…đây là xảy ra chuyện gì?
Kế hoạch của bà ta đâu phải như vậy?
Lúc đèn tắt, bà ta đã cho vài tên thuộc hạ làm khách khứa xen lẫn vào trong đám người, tiếp đó chờ cơ hội mang đồ con hoang kia đi, để cô ta và Diêm Thương Tuyệt đứng riêng một bên, sau đó để con gái tiếp cận Diêm Thương Tuyệt, bà ta lại mở đèn, vậy thì con gái và Diêm Thương Tuyệt sẽ thuận theo tự nhiên ở cùng một chỗ với nhau, chẳng lẻ không đúng sao?
Rốt cuộc là sai ở đâu?
Thấy đèn sáng, tất cả khách khứa đều vui vẻ nhìn người trong ngực mình, cò người cười mãn nguyện, có người lắc đầu thất vọng, có người vui, có người buồn---
Tưởng Niệm chậm rãi thích ứng trở lại, chiếc mũi nhăn nhăn ngẩng đầu lên, kích động gọi một tiếng: “Anh!“
Tưởng Niệm chậm rãi thích ứng trở lại, chiếc mũi nhăn nhăn ngẩng đầu lên, kích động gọi một tiếng: “Anh!“
Diêm Thương Tuyệt nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt cô, tâm trạng tốt lên! Xem ra người cô muốn tìm lúc nãy chính là hắn!
“Ừ.” Diêm Thương Tuyệt miễn cưỡng trả lời một tiếng, rất có ý vị nhìn chằm chằm cô.
Đợi đến khi Emma thấy rõ người đàn ông đang ôm mình, liền không khỏi hét lớn: “Sao lại là anh?!”
Thấy mọi người đều tập trung nhìn về phía cô ta, cô ta nuốt nước bọt, cô ta cực kì xấu hổ gật đầu tỏ ý xin lỗi.
Lý Băng cũng không ngờ được lại xảy ra tình huống này, đứng ngây ngốc tại chỗ, không biết làm thế nào cho phải, trong lúc này bữa tiệc im lặng có chút áp lực.
“Không phải nói là ai tìm được tiểu thư Emma thì chính là rể hiền của Hàn gia hay sao? sao vậy? là khinh thường con người tôi, hay là khinh thường tài lực của tôi? Chắc các người không phải chỉ nói cho vui chứ? Mọi người nói xem phải làm sao đây?” Người đàn ông lùn tịt ôm Emma, lúc nhìn đến dáng vẻ cùng nét mặt chán ghét của cô ta thì không khỏi căm tức, vẻ mặt tức giận muốn mọi người phân xử.
Đám người cũng gật đầu đồng ý, rối rít yêu cầu Lý Băng hết lòng tuân thủ lời hứa.
“Không có, không có, làm sao có thể chứ? Nếu chúng tôi đã sắp dặt trò chơi này, ra luật thì đương nhiên phải giữ lời, vậy thì bây giờ tôi chính thức tuyên bố, tôi hứa hôn con bé Emma cho Tổng giám đốc của công ti hữu hạn thực phẩm bánh báo—tiên sinh Vương Tiểu Khai, bản thân tôi sẽ lựa thời gian thích hợp để cùng bàn chuyện đính hôn của hai đứa với ông bà Vương, kính mời mọi người lúc đó nhất định đến tham dự!”
Mặc dù trong lòng cực kì không thoải mái, nhưng Lý Băng quanh năm lăn lộn trên thương trường đã giấu cảm xúc cực kì tốt, trên mặt không nhìn ra bất kì sơ hở nào, khẽ gật đầu với con gái, Emma liền hiểu rõ, cười rất miễn cưỡng, ôm chặt lấy cánh tay của Vương Tiểu Khai, làm nũng, ngọt ngào nói: “Ai da! Người ta nào có ý này đâu chứ? Người ta rất vui vẻ, đây là sự sắp đặt của vận mệnh, sắp đặt để em tìm được anh, người ta cần thời gian để ổn định chút mà thôi, sao anh lại tức giận như vậy làm gì?”
Nói đến nổi bản thân còn muốn cắn đứt chính đầu lưỡi của mình, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nịnh nọt hắn ta.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, bắt đầu từ đêm nay em chính là người của anh!” Vương Tiểu Khải thấy Emma và Lý Băng cũng đã lên tiếng, vẻ mặt hưng phấn ôm chặt lấy Emma, lộ ra hàm răng hô màu trắng, còn dùng ánh mắt hèn hạ đưa tình, vô cùng khó coi! Khiến Emma có cả lòng muốn chết rồi.
“Không phải nói là nam nữ dắt tay thành công thì phải uống rượu giục tình sao? còn tính không vậy?” Trong đám người không biết ai hô to một câu, liền khiến bầu không khí lập tức sôi sục trở lại.
“Phải, phải, phải, nếu quy tắc là chúng tôi dặt ra, đương nhiên phải thực hiện, bây giờ xin mời từng đôi từng đôi nam nữ thành công uống nào.” Lý Băng cười ngượng ngùng, móng tay sơn đỏ khảm sâu vào trong da thịt.
Mọi người hưng phấn không thôi vỗ tay, rất nhiệt tình đi đến trước bàn rượu, từng đôi từng đôi nam nữ cam tâm tình nguyện uống xong rượu giục tình liền rối rít xìn chào rời đi.
Tưởng Niệm chính là bị Diêm Thương Tuyệt lôi kéo, không thể tưởng tượng được nhìn những kẻ điên cuồng này, sợ hãi lắc đầu: “Chúng ta đi nhanh đi! Chúng ta đừng tham gia được không?”
Rượu giục tình? Uống vào sẽ phát sinh quan hệ với đàn ông sao?
Cô không muốn! tuyệt đối không muốn! sự trong sạch của cô, toàn bộ đều phải giữ lại thật tốt!
Vì người đàn ông kia mà gìn giữ cả đời!!!
“Nhưng mà chúng ta đã tham gia trò chơi thì phải tuân thủ quy tác trò chơi.” Diêm Thương Tuyệt thấy dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của cô, liền không còn thái độ tốt như vừa rồi, bắt lấy cô đang muốn chạy trốn, khinh thường không quan tâm khẽ thở nhẹ ra hơi thở nam tính ở bên tai cô.
Bộ dạng này của cô là muốn vì tên đàn ông thối nào giữ mình trong sạch?
An Nguyệt Lê? An Nguyệt Lê! Chỉ có tên đàn ông đó mới có thể khiến cô nóng ruột nóng gan!
Hắn ta! Thật đáng chết!
Tưởng Niệm nhìn vẻ mặt tức giận bất mãn của Diêm Thương Tuyệt thì có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến trò chơi nhàm chán biến thái kia, càng thêm can đảm nói: “Anh, chúng ta quay về đi được không? Xin anh mà, đưa em về đi!”
“Quay về? nếu tham gia trò chơi thì phải tuân thủ quy tắc của trò chơi biết chưa?” Diêm Thương Tuyệt nghe lời khẩn cầu của cô, không chút quan tâm giữ lấy cô, sau đó chẳng biết từ lúc nào hắn đã cầm ly rượu giục tình, uống một ngụm, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lại nhắm ngay môi của Tưởng Niệm.
Bàn tay, dùng sức xiết chặt cằm của cô buộc cô ngẩng đầu, mang một nữa rượu trong miệng rót vào trong cổ họng của cô, một nữa còn lại tự mình nuốt xuống.
Xem ra đêm nay là một đêm không ngủ---
“Khụ khụ--“ Tưởng Niệm bị hương rượu cay nồng làm sặc, khom người một tay ra sức vuốt ngực, chỗ này thật khó chịu.
Toàn bộ hội trường một mảnh xôn xao, Tỏng giám đốc của Diêm thị thích dùng bạo lực từ lúc nào vậy? hay là gần đây thật sự thật sự thiếu phụ nữ?
Lý Băng và Emma rất ăn ý nhìn nhau một cái, sau đó vẻ mặt âm trầm nhìn một cảnh này, trong lòng càng thêm căm hận, dựa vào đâu? Rốt cuộc là dựa vào đâu mà cô ta có được một đêm cùng Diêm Thương Tuyệt?
Mẹ cô ta đoạt lấy người đàn ông của bà, phá hủy gia đình bà, bây giờ đến phiên cô ta sao?
Được lắm! vậy thì đừng trách bà thủ đoạn độc ác, người chọc đến bà tất cả đều đi chết đi!
Không quan tâm đến Tưởng Niệm liều mạng giãy giụa, Diêm Thương Tuyệt ôm ngang cô lên, giữ chặt cơ thể giãy giụa của cô, mang theo hơi thở Vương giả trời sinh đến gần Lý Băng, khẽ gật đầu: “Thật xin lỗi, chúng tôi đi trước.”
Nói xong lại mỉm cười, hắn cười thật lộng lẫy, nự cười của hắn thật có sức hấp dẫn, hắn cười có thể hủy diệt mọi thứ, cũng có thể làm mọi thứ sống lại.
Trước khi rời đi cũng không quên quay đầu lại nhìn vẻ mặt vô cùng bất mãn của Emma, lúc thấy đầu ngón tay của cô ta có phần xanh xao, thì cười châm chọc, lập tức ôm Tưởng Niệm nhanh chóng rời đi.
Mị Cơ đi theo phía sau, nghe thấy giọng nói có phần đè nén của Diêm Thương Tuyệt vang lên: “Đến khách sạn.”
Mị Cơ lái xe đưa Diêm Thương Tuyệt và Tưởng Niệm đến một khách sạn sáu sao, sau khi xử lí tốt mọi chuyện liền rời đi, Diêm Thương Tuyệt ôm thân thể ngày càng nóng của Tưởng Niệm lên tầng 67, một cước đá văng của phòng, khó nhịn bước vào rồi ném Tưởng Niệm đang có ý thức mơ hồ xuống giường, tiếp đó buồn bực cởi nút áo, thô lỗ kéo cà-vạt, cởi giày da đi chân trần vào phòng tắm, hắn luôn có thói quen trước khi làm phải tắm một cái----
Lúc sau trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ‘ào ào’, còn Tưởng Niệm nằm trên giường thì đã tiến sát đến mép giường sắp ngã xuống, cả người nóng đến thật khó chịu, trong đầu xuất hiện một vài hình ảnh thân thể nam nữ giao hợp, rất rõ ràng.
Đứng, nằm, quỳ, nắm sấp…..các loại tư thế trêu chọc lòng người..
Tưởng Niệm muốn cố hết sức khống chế ý nghĩ không nên có của mình, thế nhưng cuối cùng vẫn uổng công, hình ảnh dường như lại càng thêm rõ ràng, cảm giác trống rỗng lại càng lúc càng mãnh liệt, thống khổ ôm lấy đầu, quơ quơ tay, một chút lí trí cuối cùng đã bị hình ảnh nam nữ dây dưa kịch liệt phá hủy.
Tưởng Niệm cuộn tròn ở trên giường, vô lực kéo lấy bộ lễ phục trên người mình, cô cảm thấy mình rất nóng, rất trống không, dường như cô muốn, thế nhưng rốt cuộc là muốn cái gì chứ?
Cô cũng không nói lên được, để lộ gương mặt nhỏ nhắn căng phồng điên cuồng vì dục vọng mà thoáng chốc đỏ bừng, cánh môi hồng non mềm khẽ mở khẽ đóng, cực kì mê người, chân mày nhíu chặt, nhìn qua có dáng vẻ rất thống khổ không chịu được, rất đáng thương~~~
Bộ lễ phục trên người gần như bị cô xé ra, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn có chút hồng, sau cùng cô còn kéo khóa kéo bên cạnh xuống, để váy tuột xuống dưới, bàn tay nhỏ thon dài mang theo tình dục vuốt ve gò đồi mềm mại của mình, cô rất muốn, rất muốn, muốn rất nhiều, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh nam nữ quấn lấy nhau, mạnh mẽ tấn công, thật rung động…
Trong miệng thỉnh thoáng phát ra từng tiếng rên rĩ----“Ưm…”
Diêm Thương Tuyệt quấn khăn tắm đi ra, mái tóc ướt chém nhẹp rủ xuống trên trán còn đang lấp tấm nước của hắn, lồng ngực cường tráng da thịt màu lúa mì khiến mọi thứ bao phủ trong ham muốn.
Diêm Thương Tuyệt không có uống rượu, giờ phút này cả người cũng nóng lên, nhưng vì tắm rửa rồi nên trên người vẫn còn có chút lạnh lẽo, tùy tiện ngồi xuống bên giường, say mê nhìn cô gái đang vặn vẹo, vươn bàn tay xương cốt rắng rỏi, tham lam vuốt ve gương mặt đỏ bừng của cô.
Trong lúc mơ màng Tưởng Niệm có thể cảm thấy dường như có một sự lạnh lẽo đang lần mò trên cơ thể tỏa nhiệt của cô, nhất thời cảm thấy thật thoải mái liền nhếch môi cười thỏa mãn, tay cô cầm lấy tay của hắn, đi đến trước ngực của cô, để cho sự lạnh lẽo kia vân vê điểm tròn của cô, thế nhưng còn chưa đủ, thân thề càng lúc càng nóng, càng lúc càng điên cuồng nóng lên, máu trong người cũng bắt đầu sôi sục như điên…
Cô còn muốn nhiều hơn, nắm chặt lấy sự lạnh lẽo kia một đường đến thẳng u cốc của cô, bởi vì nơi đó của cô nóng quá, nóng đến không chịu được---
Diêm Thương Tuyệt thấy cô chủ động như vậy, khóe môi giãn ra một nụ cười hài lòng, hắn cũng sắp không nhịn được nữa rồi, một bên rút bỏ khăn tắm bên hông, ái muội đến gần Tưởng Niệm đã ‘rơi’(chắc là rơi quần áo @@) một nửa, cuối cùng thân thể mang theo vị thuốc lá nhàn nhạt và hương sữa tắm thơm ngát ‘à’ hướng đến Tưởng Niệm, môi không chút do dự nhắm ngay môi của cô.
Chặn lúc nào cũng tuyệt. #đã che dậy# ( _ _! Nguyên văn của tác giả ^,..,^)
“Mở mắt của em ra nhìn tôi, nói cho tôi biết, tôi là ai?” rút khỏi khoang miệng của cô, xấu xa dùng vật cứng rắn nóng bỏng của mình hung hăng xuyên vào rừng rậm bên dưới của cô.
Nghe được Tưởng Niệm mở miệng ánh mắt cũng hiện lên ánh nước, yêu kiều, ngâm một tiếng: “Anh!”
Tốt lắm! xem ra cô ấy biết mình là ai!
Thật không dám tưởng tượng nếu lúc này cô nói ra tên của người đàn ông khác, hắn thật sự sẽ khiến cô chết ở trên giường!