Dưới ánh mắt kinh ngạc xen lẫn ghen tị của nhân viên ở cửa nhà ma và những người qua đường, Lục Thanh Hoài bế Tống Miên đến chiếc ghế dài đối diện nhà ma nghỉ ngơi.
Vừa rồi Tống Miên rất đau, có chút tủi thân và tức giận, thêm vào đó là cô vô cùng mệt mỏi nên đã mím chặt môi không nói gì cả.
Lục Thanh Hoài thấy tâm trạng của cô không được tốt, bèn ngồi xổm xuống trước mặt cô, nắm tay dỗ dành cô.
Tống Miên hừ một tiếng, cô vẫn chưa bớt giận.
Lục Thanh Hoài dùng ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay cô, thừa dịp cô không nhịn được cười, nắm lấy cổ tay cô kéo về phía trước, ép cô nhào vào lòng hắn.
Hắn dịu dàng nói: "Bé cưng, em có muốn ăn kẹo bông gòn không? Để anh mua cho em nhé?"
Thật ra Tống Miên cũng không quá tức giận, nên cô giận dỗi một cách tượng trưng mà thôi và đúng như dự đoán hắn càng ôm chặt cô hơn.
Cô cắn dưới cằm hắn một cái, hắn đột nhiên kêu "Ưm" một tiếng, giống như đang rất đau.
Tống Miên bật cười, vỗ nhẹ vào vai hắn.
Cô cắn hắn giống như hôn một cái thôi, cô không hề dùng sức.
Thấy cô cười, Lục Thanh Hoài cũng nhướng mày nở nụ cười dịu dàng, hắn vẫn để tư thế ngồi xổm mà ôm cô, lén hôn lên má của cô.
"Được rồi, con thỏ nhỏ được không?" Lục Thanh Hoài xoa xoa cái mũi, cười hỏi.
"Hừ!" Đôi mắt Tống Miên long lanh giống như ngôi sao sáng đang cười nhìn hắn.
"Vậy thì em ngoan ngoãn ở đây đợi anh, đừng chạy lung tung, đừng để khi anh quay lại mà không thấy em, biết chưa?" Lục Thanh Hoài nghiêm túc dặn dò.
"Ừm." Tống Miên ngoan ngoãn gật đầu, cô thật sự rất dễ dỗ ngọt.
Lục Thanh Hoài đứng dậy đi đến quầy bán kẹo bông gòn nhỏ bên cạnh, thỉnh thoảng quay đầu lại xem Tống Miên còn ở đó hay không.
Mỗi khi thấy hắn quay đầu lại nhìn cô, Tống Miên chỉ ngoan ngoãn vẫy tay với hắn, cô có thể nhìn thấy khẩu hình miệng của hắn nói với cô: "Ngoan đi, sắp xong rồi đây."
Tống Miên ngồi trên băng ghế dài, nhìn xung quanh, uống ngụm nước xong, cô ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Hoài thì phát hiện hắn đã không còn ở quầy hàng đó nữa.
Cô rất hoảng hốt nhưng ngay sau đó lại cảm thấy yên tâm, vì hắn đã đi qua quầy hàng bên cạnh mua hồ lô ngào đường cho cô.
Tống Miên vô thức cong môi nhưng rất nhanh lại nhận ra có gì đó không đúng.
Bên cạnh Lục Thanh Hoài có thêm hai cô gái ăn mặc xinh đẹp đang cầm điện thoại nói gì đó với hắn, hắn không nói gì cả chỉ cầm kẹo bông gòn và hồ lô ngào đường đi về phía bên này.
Cô gái kia cũng đi theo, Tống Miên đột nhiên trở nên căng thẳng, như thể đang đối mặt với một kẻ địch.
Lục Thanh Hoài với nụ cười dịu dàng trên môi đi về phía băng ghế dài.
Hai cô gái bị khuôn mặt và nụ cười của hắn mê hoặc, không để ý Lục Thanh Hoài đang đi về phía một cô gái khác mà còn chạy theo hỏi: "Anh đẹp trai, có thể add WeChat được không?"
Mãi cho đến khi Lục Thanh Hoài đứng trước mặt Tống Miên và ngồi xuống bên cạnh cô thì vẻ mặt của hai cô gái rất ngượng ngùng, đi không được, không đi cũng không được.
Lục Thanh Hoài đưa kẹo bông gòn cho Tống Miên vẫn còn đang ngây ra.
Tống Miên sững sờ nhận lấy, không biết hai cô gái này đứng ở đây là có ý gì, cô dùng ánh mắt hỏi Lục Thanh Hoài.
Lúc này Lục Thanh Hoài mới chậm rãi nói câu đầu tiên với hai cô gái kia: "Bạn gái của tôi ở đây, các cô hỏi thử xem cô ấy có đồng ý không nhé."
"Gì chứ?"
Trước khi Tống Miên phản ứng lại đây là tình huống gì thì cô đã nói "a" theo phản xạ.
Lục Thanh Hoài không giải thích với cô, mà là đưa mắt nhìn hai cô gái này, cười dịu dàng và thẳng thắn nói: "Xin lỗi, các cô cũng nhìn thấy rồi đấy, bạn gái tôi nói không đồng ý, tôi cũng không đồng ý. Cho nên rất xin lỗi nhưng tôi không thể add WeChat của các cô."
Cô gái kia còn chưa kịp xem xét tình huống, chỉ nhìn thấy anh chàng đẹp trai đã lập tức tấn công, kết quả đi theo người ta đến gặp bạn gái cũng đủ xấu hổ rồi, giờ còn bị từ chối trực tiếp, bây giờ hai người họ chỉ muốn đào hố trốn đi thôi.
Bọn họ cúi đầu, đỏ mặt xin lỗi liên tục rồi nhanh chóng chạy đi.
Lúc này Tống Miên mới phản ứng kịp, thì ra bọn họ muốn add WeChat của hắn, hơn nữa còn đuổi theo đến đây.
Những chuyện như thế này không có gì lạ nhưng trong lòng cô vẫn có chút chua xót, cô cắn kẹo bông gòn, lúng túng nói: "Em đâu có nói là không đồng ý đâu."
Sắc mặt Lục Thanh Hoài lập tức trở nên lạnh lùng, ngay cả lông mày và ánh mắt cũng lạnh đi, hắn hời hợt nói: "Vậy là em đồng ý chuyện anh tùy ý add Wechat của cô gái khác?"
"Không có, không có." Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của Lục Thanh Hoài, Tống Miên lập tức trở nên luống cuống và căng thẳng, quên luôn cảm giác ghen tuông giận dỗi của mình: "Không phải thế, em thật sự không muốn, hoàn toàn nghiêm túc từ chối, nhưng mà..."
Tống Miên do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Em chỉ cảm thấy thẳng thừng từ chối lời tỏ tình của người khác như vậy sẽ khiến người ta rất xấu hổ."
Câu cuối cùng có lẽ do bản thân cô cảm thấy chột dạ nên giọng đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng cô vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt vô tội đó rồi nhích lại gần hắn.
Khuôn mặt hắn tái nhợt và nghiêm nghị, đôi môi mỏng mím chặt, đường quai hàm sắc sảo và kéo chặt, lông mày và đôi mắt không còn độ cong dịu dàng thường ngày, trông lạnh lùng đến đáng sợ.
Lục Thanh Hoài cười khẩy, lồng ngực phập phồng, hắn kiềm chế tâm trạng của mình để không nổi giận nói ra những lời lạnh lùng cay nghiệt để châm chọc và làm tổn thương cô.
Trái tim của cô thực sự rất lớn, đến bây giờ cô vẫn chưa biết hắn đang giận vì chuyện gì.
Có người bạn gái nào lại chê khi bạn trai mình thẳng thắn từ chối những ám muội đây chứ?
Trừ khi cô không yêu hắn.
Nếu như những cô gái khác chỉ cần nhìn thấy có người muốn add WeChat của bạn trai mình, có lẽ sẽ làm ầm ĩ ngay tại chỗ, nhưng cô thì ngược lại, vẫn còn lo lắng cho bọn họ có xấu hổ hay không?
Rốt cuộc cô đang nghĩ gì thế không biết? Cô có thể ý thức hơn một chút về chuyện mình đang làm bạn gái của người ta có được không?
Đại não của Lục Thanh Hoài đang suy nghĩ với tốc độ cao, bắt đầu từ một phản ứng nhỏ, tìm kiếm đủ loại manh mối trong đầu mình như một căn cứ rằng cô không yêu hắn, thậm chí hắn còn nghĩ ra vô số biện pháp trừng phạt cô.
Cho dù cô thật sự không yêu hắn thì sao chứ? Hắn vẫn có thể giữ cô ở bên cạnh mình cả đời, cho dù chết hắn vẫn không tha cho cô.
Lục Thanh Hoài sắc mặt u ám, ánh mắt âm trầm, giống như hoàn toàn rơi vào vòng suy nghĩ cực đoan và hoang tưởng của chính mình, bầu không khí xung quanh hắn trầm xuống.
Và Tống Miên không hề biết hắn đang nghĩ gì.
Mặc dù hai người đã ở bên nhau mười mấy năm nhưng cho đến nay cô vẫn chưa bao giờ thực sự hiểu rõ hắn.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy sự điên rồ và xấu xa của hắn, cô cũng chưa bao giờ biết sự cố chấp và cực đoan của hắn
Cho nên giờ khắc này, cô đương nhiên không biết, hắn rất mẫn cảm với tính cách nịnh nọt một cách bình thường của cô, hắn có thể suy diễn ra rất nhiều thứ, có thể từ một suy nghĩ cực đoan này tới một suy nghĩ cực đoan khác.
Cô chỉ nói những lời Ngô nông nhuyễn ngữ (1) và tỏ ra yếu đuối để xin lỗi hắn, khi không dỗ được hắn cô cũng không bỏ cuộc, mà chỉ cắn môi dưới tìm cách khác.
Tống Miên bất ngờ nắm lấy mặt Lục Thanh Hoài, chủ động hôn lên môi hắn một cái, cô cười nói: "A Nghiên, anh đừng giận nữa được không?”
Trên mặt Lục Thanh Hoài tỏ ra kinh ngạc.
Cô luôn sống nội tâm và dễ ngại ngùng, chưa bao giờ cô chủ động có những cử chỉ thân mật với hắn ở nơi công cộng, vì vậy hiện tại vì muốn hắn hết giận mà làm liều.
Hắn lập tức mềm lòng nhưng trong lòng vẫn còn chút giận dỗi.
Hắn thờ ơ nhìn cô, Tống Miên lại tiếp tục ôm mặt lấy khuôn mặt vừa hôn vừa dỗ dành hắn, cho đến khi Lục Thanh Hoài rốt cuộc không nhịn được mà bật cười, sau đó cô nhéo mặt hắn, vội vàng nói: "A Nghiên cười rồi là không giận nữa đúng không? Vậy anh không được làm vẻ mặt lạnh lùng với nữa nhé!"
Lục Thanh Hoài vừa tức vừa muốn cười, hắn nhéo mặt cô lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vừa rồi em còn nổi giận với anh, bây giờ có người ở trước mặt em quyến rũ bạn trai của em, nhưng em lại không nói lời nào, mà lại còn nói giúp cô gái khác nữa."
"Có phải em đã vô tâm quá rồi không? Hả? Bé cưng, em là oa lý hoành hả, nên em mới ăn hiếp anh đúng không?" (2)
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Miên bị hắn bóp mạnh, đau đến nhăn răng cười, cô vội vàng gỡ tay hắn ra, ấm ức nói: "Em ăn hiếp anh hồi nào đâu."
Lục Thanh Hoài lại bị chọc giận tới mức phì cười, cô bé ngốc này mãi mãi sẽ không nắm bắt được vấn đề.
Hắn cắn mạnh vào môi cô, làm cho môi cô xuất hiện những tia máu.
Tống Miên đau đến muốn bật khóc, vừa sờ tay vào đã thấy máu, cô theo phản xạ muốn giơ tay lên đánh hắn cho hả giận.
Tay đã giơ lên nhưng lại không nỡ đánh hắn, nên cô chỉ có thể che môi, dáng vẻ đáng thương mà nhìn hắn, trong đôi mắt hạnh ướt át tràn đầy sự ấm ức cùng trách cứ.
Lục Thanh Hoài điều chỉnh biểu cảm của mình, hắn ngưng cười, giả bộ nghiêm túc nói: "Vấn đề chính là em ăn hiếp anh hả? Vấn đề chính không phải là em nói giúp tình địch sao, chẳng phải em là oa lý hoành hay sao?"
"Em… Em không phải oa lý hoành."
Tống Miên nhỏ giọng lầm bầm, thấy Lục Thanh Hoài hung dữ với mình, cô vội vàng bổ sung: "Em cũng không có nói giúp tình địch, em tuyệt đối không có ý này, tuyệt đối không phải, em chỉ lỡ lời thôi, em bảo đảm!"
Vừa nói, cô vừa duỗi ba ngón tay ra, ánh mắt rất chân thành, hắn yêu cái dáng vẻ ngốc nghếch này của cô.
Nhịp tim của Lục Thanh Hoài dường như không thể kiểm soát, hắn thực sự muốn hôn cô.
Hắn khẽ di chuyển yết hầu của mình, cắn vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô rồi mới gật đầu hài lòng.
Hắn lắc lắc hồ lô ngào đường trong tay, nhàn nhạt nói: "Vậy hồ lô ngào đường này thuộc về anh, xem như đây là trừng phạt."
Tống Miên nhìn chằm chằm vào trái sơn trà đỏ tươi phủ đầy xi-rô nâu, thèm ăn đến nỗi nuốt nước miếng.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt có chút nghiêm túc của Lục Thanh Hoài, cô tỏ ra đáng thương mà thương lượng với hắn: "Vậy... vậy thì, A Nghiên, anh ăn hồ lô ngào đường đi, để lại thanh đề và dâu tây cho em, được không?"
Lục Thanh Hoài bật cười, gãi gãi cái mũi nhỏ của cô, ấm áp nói: "Con mèo nhỏ tham lam này, của em hết đấy, anh không ăn đâu."
"Em biết ngay mà, A Nghiên là tốt nhất!" Tống Miên hưng phấn, hai mắt sáng lên.
Cô kích động đến mức còn không nhớ trên môi còn có tia máu, ánh mắt Lục Thanh Hoài trầm xuống, cúi người lấy đầu lưỡi liếm những tia máu đó, ngay lập tức mùi máu tươi lan tràn vào miệng.
Hắn vươn đầu lưỡi liếm môi cô vài cái rồi mới ra khỏi người cô, khàn giọng nói: "Được rồi, không chảy máu nữa rồi, em ăn đi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Miên đỏ bừng bởi nụ hôn khiêu gợi của hắn. Cô không dám nhìn hắn nữa.
Cô cúi đầu chậm rãi cắn miếng kẹo bông gòn nhưng khóe môi lại không tự chủ được cong lên.
Kẹo bông gòn này ngọt thật.
(1) Ngô nông nhuyễn ngữ: chỉ giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại của phương ngữ Ngô ở vùng Giang Nam, đặc biệt là Tô Châu.
(2) Oa lý hoành: ý chỉ những người ở nhà thì đối xử không ra gì với người thân, còn ra ngoài thì tỏ vẻ ngoan ngoãn, dễ thương.