Vào ngày thứ hai của đại hội thể thao, Lục Thanh Hoài đã xin phép cho Tống Miên nghỉ ở nhà, còn hắn thì một mình đến trường tham gia cuộc thi chạy một ngàn mét của nam. Sau khi lấy được giải quán quân thì hắn vội vàng đi về nhà.
Buổi chiều ngày thứ ba là cuộc thi nhảy cao, cuối cùng thì Tống Miên cũng được đến trường xem hắn thi đấu.
Lục Thanh Hoài là người thứ ba, hắn đã thay một chiếc áo ba lỗ rộng và chiếc quần sọt ngắn từ trước, đứng bên cạnh khởi động.
Tống Miên đứng bên cạnh hắn, nhìn bờ vai rộng và tay chân bằng phẳng của hắn.
Trước đây khi học cấp ba, kỳ nghỉ hè hay đông, hắn đều tham gia vào các câu lạc bộ huấn luyện bóng rổ. Sau này tốt nghiệp cấp ba, hắn ít chơi bóng rổ hơn và bắt đầu học đánh quyền và đấu vật.
Vì vậy so với những người cùng tuổi, cơ bắp của hắn săn chắc và gợi cảm hơn nhiều.
Có điều, Tống Miên lại nghĩ rằng cơ lưng của hắn là quyến rũ nhất.
Dù cơ bụng có nhiều hơn, nhưng những đường cơ lưng đẹp cho thấy đây là một người có thói quen kỷ luật tốt.
Lưng của Lục Hoài Thanh dù cho có mặc chiếc áo len dày thì vẫn lộ ra tấm lưng rộng và đường nét cơ bắp, cộng với bờ vai Thái Bình Dương rộng, tỷ lệ giữa đầu và thân hoàn hảo, thân hình thẳng tắp. Người đàn ông như vậy thực sự rất ấn tượng.
Lục Thanh Hoài đang nghiêm túc kéo người, vừa ngước đầu lên liền thấy Tống Miên đang ngây người nhìn hắn.
Hắn cúi người xoa đầu cô và hỏi: “Sao lại ngây người ra đó rồi? Còn không biết cổ vũ cho anh nữa.”
Tống Miên nghe thấy giọng nói của hắn thì vội vàng tỉnh lại: “A Nghiên cố lên! Chú ý an toàn!”
Lục Thanh Hoài nhướng mày không tin mà tặc lưỡi. Hắn véo cằm cô, nheo mắt, uy hiếp hỏi: “Sao mặt em lại đỏ như vậy, nói thật cho anh biết vừa nãy em đang nghĩ gì?”
Tống Miên ngượng ngùng mím môi, nhưng mà chỉ khen bạn trai chắc là không sao đâu nhỉ.
Vì vậy, cô liền nhìn xung quanh và thấy không ai chú ý đến bọn họ mới vội vàng kéo tay hắn và thẳng thắn nói: “A Nghiên, dáng người anh rất đẹp, em rất thích tấm lưng của anh.”
“Khụ.” Lục Thanh Hoài có chút nghẹn ngào, hắn không ngờ cô bạn gái vẫn luôn rụt rè và nhút nhát của mình lại đột nhiên nói ra những lời này.
Có điều hắn cũng không ngây thơ hơn Tống Miên, vì vậy thẳng thắn tiếp nhận lời tán thưởng và tỏ tình của bạn gái: “Ừm, anh biết.”
“Anh biết?” Tống Miên nghi hoặc nhìn hắn.
“Đúng, anh biết.” Lục Thanh Hoài kiên định nhìn cô chằm chằm và khẳng định lại lời nói của mình.
Hắn đã biết Tống Miên thích lưng của hắn từ lâu. Bởi vì mỗi lần sau khi hai bọn họ làm xong, cô đều thích dựa vào người hắn và đưa tay vuốt ve cơ lưng của hắn.
Giống như một con mèo nhỏ mềm mại ôm lấy hắn, ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng hắn, ngón tay mềm mại vô thức xoa lên lưng hắn.
Lục Thanh Hoài nghĩ đến đây, ánh mắt càng lúc càng trở nên trầm đục.
“Tại sao? Sao anh có thể…”
Tống Miên vừa định hỏi hắn thì đúng lúc giáo viên gọi hắn đi chuẩn bị. Vì vậy hắn cúi đầu, đưa tay đỡ ra sau gáy Tống Miên, hôn lên bờ môi mỏng đỏ thắm của cô. Sau đó hắn dặn dò cô đứng yên tại chỗ rồi nhanh chóng chạy đi.
Tống Miên bên này vẫn còn đang ngơ ngác về nụ hôn hời hợt vừa rồi thì có một chàng trai mặc chiếc áo ba lỗ màu đỏ đi tới đưa cho cô mấy chai nước và nhờ cô mang đến cho thầy cô và nhân viên trọng tài.
Tống Miên sửng sốt một lúc, chắc là người đó nhầm cô với nhân viên.
Có điều cũng không có gì to tát, Tống Miên nhìn xung quanh tìm vị trí của thầy cô. Cô đang định đi qua đó thì phía sau truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
Tống Miên đột nhiên quay đầu lại kinh hãi nhìn sang, chỉ thấy mọi người vây quanh Lục Thanh Hoài và hét lớn: “Gọi giáo viên! Nhanh gọi giáo viên.”
Đầu óc Tống Miên trống rỗng. Ngay cả chàng trai mặc chiếc áo ba lỗ màu đỏ cũng chạy qua đó nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ.
Mà Lục Thanh Hoài, người đang nằm trên tấm thảm được mọi người vây quanh và đỡ dậy, đang dùng ánh mắt lạnh băng lướt qua mọi người nhìn về phía cô.
“Miên Miên, qua đây!” Hắn nhìn cô chằm chằm, mặt không biểu cảm mà ra lệnh.
Tống Miên làm theo mệnh lệnh hắn một cách cứng ngắc như người máy.
Mọi người nhường đường cho cô, cô mới có thể ngồi xổm xuống bên cạnh hắn rồi run rẩy hỏi nhẹ: “A Nghiên, anh, anh sao vậy?”
“Anh không sao, chỉ là bị trật chân. Em đưa anh đến phòng y tế.” Đến cả ngữ khí cũng không có, cũng không để ý đến người xung quanh càng lúc càng nhiều, hắn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Tống Miên chằm chằm và ra lệnh cho cô.
“Được.” Tống Miên lo lắng tay chân hắn bị thương, rũ mắt trả lời và đỡ hắn đứng dậy.
“Phòng y tế giờ chắc không có người đâu nhỉ? Thầy cô đều ở đây hết rồi.” Một người bên cạnh cắt ngang lời nhắc nhở.
Tống Miên ngập ngừng nhì Lục Thanh Hoài.
“Không sao, cứ đưa anh đến phòng y tế là được.” Lục Thanh Hoài mặc không đổi sắc lặp lại.
“Được, em đi với anh.” Tống Miên ngoan ngoãn dìu hắn chậm rãi đi đến phòng y tế, cô cau mày lo lắng hỏi: “A Nghiên, anh cảm thấy thế nào? Có đau không?”
Lục Thanh Hoài mím môi không nói gì.
Tống Miên nghĩ hắn đau đến mức không nói nên lời, liền vội vàng đẩy cửa phòng ý tế ra. Chưa kịp hỏi xem bên trong có ai không thì cô đã mất cảnh giác hai tay bị đè lên cánh cửa, bị một đôi môi nóng như lửa đốt đè lên. Cô sững sờ nghe thấy một tiếng khoá cửa “cạch”, cửa đã bị khóa.
“Ưm… A Nghiên… chân của anh.” Tống Miên bị hôn đến nỗi thở hổn hển nhưng vẫn lo lắng cho chân của Lục Thanh Hoài.
Lục Thanh Hoài không dừng, ngược lại càng hôn càng sâu.
Hắn mang theo chút tàn bạo và cáu kỉnh khó hiểu, cắn lấy môi cô, đầu lưỡi quét qua khoang miệng, sau đó quấn lấy lưỡi cô và khuấy động. Hắn hôn cô đến khi đầu lưỡi tê dại, nước bọt chảy xuống khóe miệng lại bị hắn ăn vào miệng.
Tống Miên cảm giác được tâm tình của hắn không tốt nhưng lại không biết là nguyên nhân gì nên đành thụ động chịu đựng nụ hôn cuồng nhiệt của hắn. Chỉ là cổ tay cô đau đến mức vô thức vùng vẫy, môi lại bị hắn cắn, cô thút thít một tiếng.
Lục Thanh Hoài tách khỏi môi và dựa đầu vào trán cô, giọng hơi khàn hỏi: “Vừa nãy nói chuyện với ai?”
Tống Miên có chút bối rối, cô đã nói chuyện với ai vậy? Còn chưa kịp trả lời thì đã nghe hắn hỏi lại:
“Tại sao lại nói chuyện với hắn? Tại sao lại ở gần hắn như vậy? Tại sao lại để cho hắn chạm vào em?”
“Không phải anh đã nói với em rằng không được nói chuyện, không được cười với những người con trai khác rồi sao? Tại sao lại không nghe lời vậy hả, bé cưng?”
Lục Thanh Hoài ép sát cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô hỏi từng chữ một, giọng nói dịu dàng có chút khàn khàn, một cảm giác bức bối áp lực đến đáng sợ.
Lúc này, Tống Miên mới ý thức được hắn đang ám chỉ người tình nguyện nhận nhầm cô lúc nãy. Cô vội vàng giải thích: “Không có, em không có nói chuyện với anh ta, là anh ta nhận nhầm người, anh ta tưởng em là… Ây, A Nghiên đừng…”
Lục Thanh Hoài căn bản không nghe cô giải thích.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt. Lục Thanh Hoài dùng tay vén váy của cô lên, dọc theo cặp đùi mịn màng của cô đi đến chạm vào giữa hai chân, xuyên qua lớp quần lót của cô nhẹ nhàng xoa nắn.
“A Nghiên, đừng mà, em không muốn, ư…”
“Suỵt! Đừng nói chuyện.” Lục Thanh Hoài chạm nhẹ vào môi cô ngắt lời.
Hắn cong môi, ấm áp nói: “Bây giờ anh thực sự rất tức giận, vì vậy nếu em không muốn đau đến khóc thì đừng nói gì nữa, hửm?”
Tống Miên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, bộ dạng như sắp khóc tới nơi.
Cô sợ nhưng lại không dám phản kháng nói lại.
“Miên Miên thật ngoan.” Lục Thanh Hoài cười sờ lên mặt cô, đôi môi ấm áp của hắn áp lên cổ cô tạo ra một vết đỏ.
Hắn tiếp tục cắn xuống dưới, dùng ngón tay tùy ý mở quần lót của cô ra. Hắn hai ngón tay tách môi tiểu huyệt ra và xoa lên xoa xuống, vuốt ve xoa nắn môi tiểu huyệt non mềm của cô vài cái đến khi chảy nước.
Ngón tay không đưa hết vào trong, hơi hơi cong lên. Tống Miên nhạy cảm siết chặt, một dòng chất lỏng ứa ra, khi rút tay ra thì đã ướt đẫm.
Lục Thanh Hoài lau chất lỏng lên đùi cô, hai mông ôm lấy mông cô dựa vào cửa, rồi cởi quần đùi xuống một nửa, rút ra bộ phận sinh dục của mình và vỗ nhẹ lên cái bụng nhỏ của cô.
Cả người Tống Miên khẽ run lên, hai tay ôm lấy cổ hắn, hai chân thì kẹp lấy eo hắn, thấp giọng nói: “Không, không có cái đó, a…”
Lời vừa nói được một nửa, Lục Thanh Hoài đã cầm dương vật của mình đâm vào tiểu huyệt ẩm ướt của cô. Tống Miên rên lên một tiếng, bên trong vừa nóng vừa căng, không chống đỡ nổi. Cô dựa đầu vào cổ hắn rên nhẹ.
Lục Thanh Hoài đâm mấy cái rồi đưa tay ra sau kéo khóa váy của cô. Hắn cởi váy cô ra rồi quấn quanh eo, lộ ra bờ ngực trắng nõn mê người nửa che nửa hở, dây áo mắc trên bờ vai mảnh khảnh gầy gò có vẻ mỏng không đủ độ bám.
Lục Thanh Hoài dùng sức đẩy cô vào cửa, dương vật thô to mở rộng lối đi ẩm ướt và chặt chẽ rồi tàn nhẫn tiến vào trong, bị hút, bị bao lấy, bị cắn chặt.
Cô hút càng chặt, Lục Thanh hoài đâm vào càng mạnh, làm cho nước dịch ở tiểu huyệt của cô bắn tung tóe. Thân thể giao hợp chạm vào nhau phát ra tiếng kêu giòn giã.
Lục Thanh Hoài dọc theo cổ cô cắn xuống dưới, không chút lưu tình mà để lại đủ loại dấu vết. Hắn dùng răng cắn vào áo ngực của cô kéo lên trên.
Bộ ngực trắng nõn nà, mềm mại khẽ lay động. Mắt hắn tối sầm lại. Hắn há miệng ngậm lấy quả anh đào đỏ mọng, dùng đầu lưỡi trêu đùa đến khi nó cứng lại và căng phồng lên rồi mới nhả ra.
Bên còn lại cũng không bỏ quên, hắn lấy lòng bàn tay nhào nắn đều đặn. Năm ngón tay bóp chặt, thịt dư tràn qua từng kẽ ngón tay.
“Ui, A Nghiên, chậm thôi, chậm thôi, xin anh đó, nhanh quá rồi…” Tống Miên nhịn không được mà cầu xin sự thương hại. Cô đã không thể quan tâm xem có ai vào đây không, không ngừng mà khóc thút thít.
“Không phải đã bảo em không được nói chuyện rồi sao?” Lục Thanh Hoài giữ lấy mông cô, đâm đến độ sâu không thể tưởng tượng nổi, giọng điệu nặng nề nói.