Sau sinh nhật, Lục Thanh Hoài ở lại trường học hai ba tháng thì chính thức bắt đầu kỳ nghỉ đông, kỳ nghỉ của năm ba trung học rất ngắn, lớp trọng điểm vô cùng thảm, nghỉ hè muộn khai giảng sớm, kỳ nghỉ chỉ có 10 ngày.
Để được thi đậu vào cùng một trường với Lục Thanh Hoài, mỗi ngày trước kỳ nghỉ Tống Miên đều học đến khuya, thật vất vả chờ đến kỳ nghỉ muốn lười ngủ thêm chút, kết quả mới sáng sớm ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lại bị mẹ Tống tóm đi học.
Tống Miên rất đau lòng, nhưng cô không muốn cãi nhau với mẹ Tống, vì vậy cô đã cầm một đống tài liệu chạy đến nhà Lục Thanh Hoài.
Lục Thanh Hoài vừa mở cửa đã bị cô bổ nhào vào lòng, hắn lui về phía sau vài bước.
Tống Miên uỷ khuất nói: “A Nghiên, muốn ngủ.”
Lục Thanh Hoài có lẽ đã biết chuyện gì xảy ra, hắn rất tự nhiên cầm lấy cuốn sách trong tay cô, đưa cô vào phòng vừa đi vừa xoa mái tóc rối bù của cô, dịu dàng nói: “Được, ngủ đến khi tự tỉnh thì thôi, giữa trưa anh làm đồ ăn ngon cho em.”
“Ừ.” Tống Miên cọ cọ cánh tay hắn, cởi giày chui vào trong ổ chăn đã có chút lạnh.
Cô hít một hơi thật sâu, chăn bông mềm mại tràn ngập mùi thơm dễ chịu của hắn, cô nhắm mắt lại rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Lục Thanh Hoài ngồi bên giường hôn lên trán cô, sau khi lẳng lặng nhìn cô thì đứng dậy đi rót cho cô một cốc nước đặt ở đầu giường, sau đó ngồi vào bàn cầm tài liệu của Tống Miên, bắt đầu sửa bài tập cô đã làm đêm qua.
Đề thiên về mức khó, nhưng không mắc nhiều lỗi, cô đã thực sự cố gắng để vào cùng một trường đại học với hắn.
Lục Thanh Hoài quay đầu nhìn cô, trong phòng có hệ thống sưởi, mặt cô đỏ bừng vì nóng.
Cô nhắm mắt ngủ nhìn rất đáng yêu, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến hắn cảm thấy ấm áp và an tâm.
Cho nên, đã bắt được người rồi thì sao có thể buông tay?
Lục Thanh Hoài vô thức xoay cây bút trong tay, rất lâu sau mới ngoảnh mặt đi, bắt đầu chú thích những câu hỏi sai của cô và phân loại những điểm kiến thức cô còn yếu.
Mãi đến mười một giờ Tống Miên mới tỉnh dậy, cô dụi dụi mắt, men theo mùi hương mơ mơ màng màng bước vào phòng bếp.
Lục Thanh Hoài đang đeo tạp dề làm món cánh gà chiên coca, Tống Miên ôm eo hắn, thò cái đầu nhỏ từ dưới cánh tay hắn ra, khẽ cọ vào người hắn.
Lục Thanh Hoài cười nhạt, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô, ôn nhu nói: “Em đi rửa mặt trước đi, chúng ta lập tức ăn cơm.”
Tống Miện lộc cộc chạy đến bên bàn ăn ngồi xuống, nhìn thấy trên bàn quả nhiên bày đầy những món ăn yêu thích của cô, hai mắt cô sáng ngời.
Cô ôm lấy Lục Thanh Hoài vừa mới ngồi xuống bên cạnh, hôn lên mặt hắn một cái rồi bắt đầu động đũa, hai má bị nhét đầy đồ ăn phồng lên như một con hamster nhỏ, trong miệng còn không ngừng trầm trồ tán thưởng.
Trong mắt Lục Thanh Hoài lộ ra ý cười, hắn lau một chút nước sốt dính trên môi cô, dịu dàng nói: “Ăn từ từ, không cần phải gấp gáp.”
Tống Miên gật đầu, miệng cũng không ngừng, Lục Thanh Hoài cũng không nói nữa, cùng cô ăn cơm.
Cách ăn uống của hắn vẫn rất tao nhã, nhưng ăn rất nhanh, hắn nhanh chóng giải quyết xong, sau đó chống tay lên bàn nghiêng đầu nhìn bạn gái ăn.
Cô ăn rất ngon lành, cũng rất cho hắn mặt mũi mà giải quyết gần hết những món ăn còn lại.
Lục Thanh Hoài cong khóe môi nở nụ cười ấm áp, ý nghĩa của việc nấu ăn chính là như vậy.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Tống Miên đang gặm một miếng sườn heo, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Nhất định là Tống Vũ.”
Lục Thanh Hoài sờ đầu cô, đứng dậy mở cửa, người bên ngoài quả nhiên là Tống Vũ.
Tống Vũ ngẩng đầu nhìn nam sinh cao hơn mình rất nhiều, cười gọi: “Anh Hoài, em tìm chị em.”
Lục Thanh Hoài gật đầu coi như đáp ứng.
Tống Vũ hét lớn với người đang ngồi trong nhà ăn: “Chị, mẹ gọi chị về ăn cơm.”
Tống Vũ đã ngửi thấy mùi thơm của cơm nhưng không có vạch trần, cậu ấy nói câu biết rồi sau đó vẫy vẫy tay với Lục Thanh Hoài đi về nhà.
Tuy bố Tống và mẹ Tống bất công nhưng người em trai này vẫn khá tốt, luôn bênh vực cô, hễ có đồ ăn ngon hay chuyện gì vui đều sẽ nhớ đến cô, cho nên Tống Miên cũng không lo lắng mình sẽ bị em trai cáo trạng.
Lục Thanh Hoài đóng cửa lại ngồi trở lại vị trí ban đầu, yên lặng cùng Tống Miên ăn xong, làm xong việc nhà rồi súc miệng, sau đó ôm Tống Miên ngồi xuống sô pha.
Tống Miên cảm nhận được lồng ngực hắn chấn động, khi ngẩng đầu lên, quả nhiên hắn đang cười.
Cô có chút bực bội véo cánh tay hắn: “Anh cười cái gì? Khinh thường phim hoạt hình sao?”
“Không có, Miên Miên muốn xem gì cũng được.” Lục Thanh Hoài nắm tay cô, theo ý cô tìm phim cho cô, kéo bức màn lên, hai người bắt đầu yên lặng xem phim.
Tống Miên vừa xem phim vừa ăn vặt, thỉnh thoảng bị chọc đến bật cười, cô vặn vẹo trong vòng tay của Lục Thanh Hoài, cũng không phát hiện ở phía dưới mông cô, dương vật của hắn đã cương cứng đặt ở giữa hai chân cô.
Ánh mắt Lục Thanh Hoài tối sầm, dục vọng quay cuồng dường như có thể thiêu đốt người.
Hắn nghiêng đầu, đôi môi ấm áp bắt đầu nhẹ nhàng hôn lên vành tai, bên cổ và vai cô.
Tống Miên bị hôn có chút ngứa ngáy, cười rụt rụt người: “A Nghiên, đừng làm loạn nữa, xem phim đi.”
Đột nhiên không kịp đề phòng, bộ ngực của cô bị hắn nhéo một cái, Lục Thanh Hoài cắn vành tai cô, ý vị không rõ nói một câu: “Em xem phim đến nghiêm túc vui vẻ, vui đến mức không nhớ anh còn ở đây phải không?”
“Không có a!” Tống Miên có chút ủy khuất bẹp bẹp miệng, ném đồ ăn vặt lên bàn, nắm lấy tay hắn, giọng điệu mềm mại cầu xin hắn: “A Nghiên, chúng ta xem xong phim trước rồi lại làm được không?”
“Không được.” Lục Thanh Hoài vội vàng quay đầu lại, cắn cắn vành tai của cô, cố ý dùng giọng điệu nhẹ nhàng mà có chút dữ dằn nói.
Bàn tay hắn tiến vào quần lót của cô, mò mẫm lên eo cô rồi chui vào trong áo lót, cầm lấy bộ ngực mềm mại trơn mềm của cô, nhẹ nhàng nhào nặn.
Một vật tròn mềm mại nặng trĩu trong tay, mềm mại lại trắng nõn non nớt, sờ vào rất thích.
Lục Thanh Hoài ôm lấy thân thể mềm mại của cô, tay còn lại luồn vào trong quần, cách lớp quần lót xoa nắn đôi chân mềm mại của cô.
Ngón tay hắn sờ vào vị trí của môi âm hộ, ấn vào chiếc quần lót. Chiếc quần lót hơi trũng xuống, ngay sau đó hắn cảm thấy âm hộ cô tiết ra một ít nước dâm, làm ướt quần lót và đầu ngón tay hắn.
Lục Thanh Hoài mím môi, dùng ngón tay cởi quần lót của cô ra, nhẹ nhàng mò mẫm khẩy khe mật ẩm ướt của cô, hai ngón tay tách môi âm hộ của cô ra, đồng thời nhẹ nhàng thọc vào rút ra, thỉnh thoảng ấn ấn xoa bóp âm đế của cô để tăng khoái cảm.
“Hừm...” Tống Miên vô lực phản kháng, mặc cho hắn cởi quần của cô, xoay người cô lại.
Hai người đối diện nhau, Lục Thanh Hoài rướn người hôn cô, thấp giọng hỏi: “Bảo bối, em có muốn không?”
Hai tay Tống Miên đỡ vai của hắn, cắn môi thành thật gật đầu.