Nếu nói "rung động" là cảm giác như vừa gặp đã yêu thì ngay ngày đầu tiên gặp cậu tim tớ đã cảm thấy rung động rồi.
- Mẹ ơi, con đi học đây!
- Chờ đã! Sao không để Nhiễm Nhiễm đưa con đi?
Cô gái nhỏ quay lại, vài lọn tóc xanh đen ôm lấy khuôn mặt.Nhìn cô có chút gì đó đặc biệt,chắc rồi: là đôi mắt xanh bạc ấy cùng đường nét thanh tú.
- Bỏ đi mẹ ơi, anh trai con còn bận đi net nữa
- Cái con b-bé...
Ngân Nhiễm đang ăn cũng phải ngoái lại nhìn,nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị bà mẹ yêu chiều con gái nhét cho cái bánh vào khuôn miệng.
- Ngân Diệp,em được lắm...cứ chờ đó cho anh.
Cậu vừa nói vừa gật đầu ấm ức,trong khi cô gái nhỏ Ngân Diệp đã khuất sau cửa từ bao giờ.Chả biết chuyện gì lại khiến cô vội vàng như thế nhỉ?
Chuyến xe buýt vào bưởi sớm cũng thật nhộn nhịp,chưa tới bảy giờ mà có vẻ như xe đã chật kín cả người.Ngân Diệp thở dài chọn chiếc ghế cạnh cửa sổ tận hưởng không khí trong lành,thong thả lấy từ túi ra chiếc tai nghe gắn vào máy phát nhạc.
/ Lần đầu gặp nhau tớ đã biết cậu là người đặc biệt/
Một hình bóng nhẹ thoáng qua khung cửa kính,sa vào mắt Ngân Diệp là một nam sinh mặc bộ đồng phục trường,trên vai đeo balo,cậu ta cũng đang nghe nhạc,toát ra vẻ đẹp kì lạ đầy bí ẩn.Thế rồi y như cách nó đến chỉ "thoáng qua" đã vội biến mất.
- -----------------------------------------------
Phía trước đã là trường học,cổng trường rộng mở đón chờ từng lứa học sinh đến rồi lại đi.Đây cũng là ngày đầu cô đến trường trong không khí chào mừng lễ khai giảng sắp tới.Trong lòng Ngân Diệp không khỏi háo hức mong chờ.
(10-3)Trên cửa lớp đề rõ biển hiệu nhưng Tiểu Diệp vẫn phải đọc lại vài lượt cho chắc ăn trước khi bước vào lớp học.
- Xin chào tớ là...
Trái ngước với mong ước muốn được làm quen của cô bé,trong lớp bây giờ quả thực rất ồn ào,hoàn toàn áp chế cái giọng nói bé nhỏ ấy.
- Đành vậy...
Tiểu Diệp bước lên bục giảng,dõng dạc phát biểu.Đúng,đây mới chính là phong cách tự tin và tự tin của nàng.
- Nghe cho kĩ nè!
Bấy giờ lớp học mới im lặng,chẳng ai ho he gì chỉ thấy Tiểu Diệp lúc này thật giống như một diễn viên hài.
- Tớ tên là Ngân Diệp,rất vui được làm quen
Sau vài giây tĩnh lặng,lớp học lại trở về cái vẻ ồn ào vốn có của nó.Chỉ có mình Ngân Diệp là đứng ngây ra đó bất động trong một đống*bơ*.
Cửa lớp lại lần nữa mở ra,lần này người bước vào là nam thần có tiếng Chu Chí Hân với cậu bạn cùng tiến-Ân Diệc Phàm.Khác hẳn với khi nãy,cả lớp chỉ giữ im lặng dõi theo hai bóng lưng ấy đi xuống lớp.
Tiểu Diệp vẫn ngây ra đó,phải đến lúc một mùi hương thoang thoảng lướt qua,bấy giờ cô bé mới giật mình.
- Cậu chẳng phải là cái người lúc nãy ở bến xe sao?
Diệc Phàm quay lại,có chút bất ngờ.
- Tớ sao?Chúng ta quen nhau à?
- À...Không quen
- Ừ
Đúng là hình thức tra tấn,chỉ một chữ "ừ" thôi sao?Ba người họ ngồi vào chỗ đúng lúc giáo viên bước vào.Khác với các giáo viên khác,thầy Tô có vẻ am hiểu tâm lí học trò hơn.Vì thế không nói những đạo lí dài dòng,phức tạp,thầy chỉ vạch ra trên bảng dòng chữ nhỏ gọn"Ban cán sự lớp".
Lớp học bắt đầu xôn xao,không ai trong số họ muốn đảm nhận vị trí đó,bởi lẽ nó quá phức tạp.
- Diệc Phàm,hay là mày thử đi.
Chí Hân nói,hơi tiến sát về phía Diệc Phàm.Mái tóc trắng của cậu không biết đã đốn gục trái tim của bao nhiêu cô nàng.
- Chí Hân!
- Sao?
- Mày!Trật!Tự!Chút!
- Hơ...hơ...h..h-
Chí Hân cười khờ trước cậu bạn thân chơi với nhau đã vài năm,gắn bó khăng khít.Diệc Phàm,một tay chống cằm chăm chăm nhìn lên bảng.Mái tóc đen của cậu che mất một góc nhìn,đôi mắt nâu cuốn hút đến lạ.
- Thưa thầy,em-Ngân Diệp, xin tự đề cử!
Người tự tin đến nổi tiếng thế này,không ai khác ngoài cô nương nhà ta-Ngân Diệp.Đôi bạn thân Hân Phàm ngồi phía dưới cũng có chút để tâm.
- Mày nói xem,một bạn học vừa phong thái vừa dễ thương thế này...
- Shh!
"Nếu không ai có ý kiến khác,tôi xin tuyên bố em Ngân Diệp chính thức được bổ nhiệm làm lớp trưởng lớp 10-3"Thầy Tô nói.Tiếng vỗ tay vang vọng cả một lớp học,có lẽ để có được sự tự tin như thế,chắc hẳn Tiểu Diệp đã phải đấu tranh tâm lí nhiều lắm.