Cam Xả Và Chuyện Tình Đường Đen

Chương 16: Tất cả là không thể đoán trước




Ngay khi thấy một đám người ăn vận dị hợm,Chu Chí Hân ra hiệu cho mọi người dừng lại.Thật sự mười mấy người bọn họ phải đối đầu với băng nhóm lên đến vài chục người.

- Làm sao đây,bà đây lại gặp mày rồi thằng rẻ rách.

Linh Nghiệm vừa nói vừa cười, chế nhạo tên đàn anh khi sáng rốt cuộc cũng chỉ là kẻ ăn hiếp kẻ yếu.Cô không nhịn nổi mà chỉ muốn lao tới đánh cho hắn ba mẹ nhận không ra.

- Mạnh miệng quá cô em.Đánh bạn nó cho tao còn riêng em gái này để lại làm đồ ăn cho tao - tên đội trưởng chỉ thị

Đúng như lời hắn nói,vài tên đàn em hắn xông lên nhưng đều bị Diệc Phàm và Chí Hân hạ gục.Linh Nghiệm cũng không để yên,trực tiếp lao thẳng vào biển ''rác'' mà dằn mặt.

- Các người đừng có xem thường con gái

Cô vừa gào,tay vừa đánh đấm với đám người không bằng cỏ rác.Chỉ vì chút chuyện nhỏ mà kéo tới tận trường học gây sự với hai cô nhóc tuổi mới lớn,thật không xứng làm nam nhân.

- Haha,đúng rồi hay lắm!

Thế trận ngày một suy yếu,do quân số đông nên lợi thế bên gã càng lớn.Làm sao lấy mười một,mười hai so với hay mấy,ba mấy người được,chẳng khác nào là lấy trứng trọi đá,châu chấu đá xe.

- Làm sao đây?

Tiểu Diệp đứng một góc,cảm thấy tội lỗi khi chuyện này là do một tay cô gây ra lại không thể giúp đỡ được gì.Cô động não,lấy điện thoại ra gọi cho anh trai.Từng hồi chuông như thúc giục,trái tim cô đập liên hồi tưởng trừng như sắp văng ra ngoài.

Đầu giây bên kia Ngân Nhiễm thấy tiếng chuông thật phiền phức định tắt máy nhưng lại tò mò,rốt cuộc tiểu quỷ gọi cho anh vào giờ này là có việc gì?

- Alo? Anh nghe

Phía Tiểu Diệp vọng lại toàn là tiếng va đập,là tiếng thét ồn ào tới khó tả.Ngân Nhiễm lập tức hiểu ra liền vội vàng vừa khoác áo,vừa tra hỏi:

- Em gặp chuyện gì sao? Vì sao lại ồn như vậy?

- Bọn em bị người ta hẹn đánh,tất cả là tại em...

Tiểu Diệp nói ra nước mắt đã giàn giụa,vọng vào điện thoại toàn là những tiếng khóc nấc.Ngân Nhiễm nhanh chân,nhanh tay chạy ra khỏi nhà

- Cho anh địa chỉ

- Khu...đất sau trường em..hức...

- Được rồi,anh Tinh Trình và Khắc Minh đều ở gần đó,anh nói bọn họ qua giúp em!

Điện thoại sau đó tắt đi,Tiểu Diệp nhìn lại cảnh đánh nhau nước mắt vẫn không ngừng tuôn xuống.Linh Nghiệm tuy bị đau cơ nhưng lực vẫn đánh rất mạnh,tới mức đầu các khớp tay của cô phải rỉ máu,cũng không rõ là máu của tiểu quái hay của người bị đánh nữa.Về phía Chí Hân và Diệc Phàm,hai người họ vẫn đủ sức để đánh tiếp.Diệc Phàm,trong biển người vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Diệp,cậu nghiến răng càng tức giận mà lao về phía trước.

- ------------------------------

Cả chục phút đã trôi qua người bên phe Tiểu Diệp đã mệt tới thở không ra hơi.Tên cầm đầu bang nhóm từ từ tiến lại gần Linh Nghiệm,hắn ngồi xổm xuống chống hai chân,nghiêng đầu nói:

- Cô em chiến quá nhở,anh đây sẽ thưởng cho em một đêm thật nồng cháy.

Linh Nghiệm tuy đã kiệt sức nhưng không hề đầu hàng.Cô nhổ nước bọt lên mặt tên biến thái.

- Tao không phải gái bao nhé.

Hành động này làm tên bang chủ phát điên.Đối với hắn nó chỉ như đổ thêm dầu vào lửa,kích thích sự điên rồ trong hắn bùng dậy.

- Đánh tiếp cho tao.Đưa con bé này vào xe - hắn ta ra lệnh.

- Mày dám đụng vào người của ông?

Ngân Nhiễm dẫn theo đám anh em ăn mặc bảnh bao đi tới.Lập tức cả một bang nhóm bị bao vây lại.Bấy giờ Tiểu Diệp mới chạy tới chỗ anh.

- Nghe nói mày cố tình gây sự với tiểu quỷ nhà tao và...nhóc con này nữa

- Mày có tư cách gì đứng đây tra hỏi tao.

Ngân Nhiễm không nhịn được mà túm lấy cổ áo hắn ta,tay kia lới cà vạt rộng ra.

- Ngân Diệp,em nói xem hắn ta đã làm gì em?

- Hắn-hắn lấy mất hết tiền tiêu vặt.

Vừa nghe xong Ngân Nhiễm đã đấm hắn một quyền.Đàn em của hắn vì bị bao vây mà chẳng dám manh động,mặc kệ đại ca.

- Đánh nó đi

Ngân Nhiễm lùi ra cho vài người khác xử lí,tiến thẳng tới chỗ Linh Nghiệm hỏi han.

- Đánh nhau ác thế chắc đau lắm rồi nhỉ?

Cô vẫn cố gắng gượng,nhìn vào khuôn mặt anh được ánh mặt trời chiếu sáng từ phía sau.Một cảm giác thổn thức tới kì lạ lướt qua tâm trí cô nàng,là rung động tuổi mới lớn sao?

- Anh,phiền anh tránh ra một chút

- À,ừm

Anh đỡ cô nhóc đứng dậy,còn không ngớt lời dạy bảo:

- Lần sau đừng có tùy tiện đánh nhau.Cái tuổi của em chỉ ăn và học thôi

- Nếu chỉ vậy làm sao vui vẻ được? - Linh Nghiệm nhăn mặt,vẻ không đồng tình.

- Mấy việc đánh nhau hay yêu đương nhăng nhít các em đừng có quá để tâm.

Anh vừa nói vừa dìu Linh Nghiệm ra ngoài sát khuẩn vết thương,nếu còn không làm sẽ bị nhiễm trùng.Ngân Nhiễm vẫn còn lo cho em gái,thi thoảng lại ngoái đầu:

- Tiểu quỷ,mày không bị đánh đấy chứ

- Em không sao

Tiểu Diệp đang đỡ Diệc Phàm,cậu ấy vì vết thương chưa lành hẳn còn vận động quá mức dẫn tới miệng vết thương lại bị rách,máu thấm hết vào áo

- Đồ nhốc này - cô lẩm bẩm

- Chẳng phải vì đòi lại công bằng cho cậu đó sao?

- Vâng là tại tớ,tớ sai,tớ xin lỗiii

Tiểu Diệp khó chịu ra mặt,động tác cũng nhanh và mạnh hơn khiến Diệc Phàm dù biết không phải lúc nhưng vẫn bật cười thành tiếng.

- Cậu cười cái gì chứ? - Tiểu Diệp vẻ giận dỗi

- Hừ,xin lỗi

Nói vậy nhưng cậu vẫn cười không ngớt,dù cảm nhận được rõ sự đau rát trên tay nhưng lại không để lộ một chút ra ngoài.

Lá thư thứ 3:Ngày hôm ấy kết thúc như thế đấy.Tôi nhận ra dường như bản thân cần cố gắng hơn nữa để bảo vệ cho những người mà tôi yêu quý,giống như cách họ đã từng.