Ngân Nhiễm đã dậy từ sớm,anh ngồi trên giường cạnh chiếc va li lớn,không ngừng nhìn ngắm tấm ảnh gia đình nhỏ được đóng khung mạ bạc cẩn thận.
- Hừ
Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ đặt trên đầu giường,cười nhẹ một cái rồi tháo ảnh ra khỏi khung hình.
Ở ngoài,gia đình đã chờ sẵn,mẹ anh vừa tờ mờ sáng đã xuống bếp cất công nấu ăn vì cậu con trai.Thanh Nguyệt dậy sớm chuẩn bị chuyển ra ngoài.Ba anh cũng không kém,dọn dẹp lau chùi xe thật cẩn thận chỉ có mình Tiểu Diệp đến giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu.
- Con chuẩn bị xong cả rồi đấy chứ? - ông Ngân hỏi
- Dạ
- Mau đến ăn sáng thôi - bà Ngân gọi mời
Trên bàn toàn là sơn hào hải vị,từ món chính tới món phụ đều vô cùng hấp dẫn,tay nghề của bà Ngân vô cùng xuất sắc không còn chỗ chê.Ngân Nhiễm ngồi xuống,nhìn vào chiếc ghế đối diện vẫn trống trơn nên tò mò hỏi:
- Mẹ,em con nó chạy đâu rồi? Không lẽ giờ này còn chưa muốn dậy?
- Không phải thế,nó ra ngoài từ lúc nãy rồi mà giờ này còn chưa thấy về nữa
Nói đến đây bà thấp thỏm không thôi,suy trước tính sau chỉ sợ con gái lại làm ra điều gì.
'Cạch' tiếng mở cửa vang vọng làm ai cũng đứng hình.Đúng,,Tiểu Diệp về rồi,hơn thế trên tay cô còn cầm một tờ giấy A4 in hình anh trai.Hơi thở vẫn chưa ổn định do vừa mới chạy vội về nhà,cô lại gần bàn ăn,đưa bức hình cho anh trai:
- Anh...cho em xin chữ kí
Ngân Nhiễm nghe xong liền ngớ người bối rối,vẫn chưa hiểu ý đồ của em gái ranh ma này là gì.
- Hả?
- Em nói anh cho em xin chữ kí đó,đồ ngốc này
Như hiểu ra,anh ngượng ngùng cầm bút từ tay Tiểu Diệp viết tên mình vào giữa tấm ảnh.Viết xong liền không thể nhịn cười,anh không nghĩ chính cô em gái khó ưa này lại là fan hâm mộ đầu tiên thế này
- Được rồi,mau ăn thôi!
Tiểu Diệp theo ba mẹ cùng anh trai ra tới sân bay.Không chỉ có cô mà bộ đôi Hân Phàm,Thanh Dĩ Nguyệt,anh Khắc Minh và Nghiêm Tinh Trình đều đến tiễn cả. Truyện Đô Thị
- Đông đủ quá nhỉ - Ngân Nhiễm đùa cợt
Sau đó hai cậu bạn thân nhất lao đến ôm lấy anh,Tinh Trình giấu không nổi nước mắt liền dùng một tay gỡ cặp kính quân tử xuống,mặc cho nước mắt đang rơi
- Thôi nào,có phải âm dương cách biệt đâu
- Thằng này nói gì vậy hả? - Khắc Minh vừa nói vừa đánh vào lưng Ngân Nhiễm một cái.
Một lúc sau đã sát thời điểm bay,Ngân Nhiễm tới ôm ba mẹ và Tiểu Diệp,nghe những lời động viên cuối trước khi lên máy bay nhưng trông anh có vẻ không được vui.Anh kéo tay áo Tiểu Diệp,cuối xuống thì thầm vào tai cô:
- Bạn em...không tới sao?
- Ý anh là ai cơ?- Tiểu Diệp thắc mắc
- Linh Nghiệm tiểu yêu tinh
- À...chắc cậu ấy bận rồi,hôm qua cậu ấy cũng nói không đến được
Nhân Nhiễm khống dấu nổi sự thất vọng,đứng thẳng người không ngừng liếc nhìn đồng hồ
- Xin mời quý hành khách của chuyến bay FW520 trở lại ghế ngồi,chuyến bay sẽ khởi hành sau tám phút nữa.
Năm phút sau đó đã trôi qua,Linh Nghiệm vẫn không tới,Ngân Nhiễm dần bỏ cuộc nghe theo lời khuyên chuẩn bị lên máy bay
- Chờ đã!
Từ đây tiểu quái xuất hiện,hơi thở gấp gáp nói không nên câu.Ngân Nhiễm cười nhẹ rồi lại gần cô,cuối cùng người mà anh trông đợi cũng đã tới
- Hoa!
Trên tay cô là một bó hoa hướng dương lớn và tuyệt đẹp.Cô đưa nó cho anh,không dám nhìn thẳng mà cúi rạp người nhìn vào mui giày.
- Ây ya em tới muộn thật đấy,tiểu yêu tinh - Nhân Nhiễm vừa ôm bó hoa,miệng vẫn không ngừng than vãn.
- Xin mời vị khách mã 170215 Ngân Nhiễm trở lại vị trí.Xin nhắc lại vị khách mã số 170215 chuyến FW520 đi Hàn Quốc trở lại chuyến bay
Vừa nghe xong tâm trạng của Linh Nghiệm đã trùng xuống,cô đến muộn quá tới lúc anh chàng đặc biệt này phải đi mất rồi.Ngân Nhiễm nhìn ra biểu cảm của cô,lấy tay vuốt nhẹ lên mũi cô giống như một người anh đang dỗ dành em gái.
- Anh đi đây.Tạm biệt mọi người con sẽ giữ gìn sức khỏe
Anh nói lớn rồi rời đi sau lời tạm biệt,để lại trong lòng mỗi người có mặt ở đó sự tống vắng không thể nguôi ngoai.Hình ảnh chiếc máy bay bay trên bầu trời trong xanh cũng như Ngân Nhiễm đang biến ước mơ trở thành hiện thực