Ninh Ninh đuổi theo,đi song song với cậu không những thế một lúc sau còn cầm đồ giúp nam thần khó tính này,đưa cậu dạo một vòng.
- Ay
- Cậu chê nặng? - Diệc Phàm liếc nhìn
- Không phải thế
- Ừ tốt
Cậu chẳng thèm để tâm,trong lòng vẫn còn ghi nhớ vụ việc bị gọi lên phòng hội đồng mặc dù bản thân còn chẳng hề quen biết.Hai người họ đi mãi,đi mãi dọc một đường từ đầu tới cuối chợ,một góc cũng không bỏ qua.Bỗng từ đâu bóng dáng quen thuộc đem theo bao mong chờ xuất hiện ngay trước mắt,giọng điệu nhẹ nhàng cất lời:
- Diệc Phàm cậu đi chợ sao? Cả cậu là ai?
- Tớ là Khương Tuyết Ninh,vợ tương lai của soái ca Ân Diệc Phàm - Ninh Ninh nhanh nhảu trả lời
Tiểu Diệp nghe xong liền biến sắc,Diệc Phàm cũng tái nhợt mặt mày,vội cầm lấy toàn bộ túi đồ trong tay Khương Tuyết Ninh tiến thẳng lại gần Tiểu Diệp cố gắng phản biện
- Thì ra cậu có bạn gái rồi mà còn giấu mình.Thật là,xấu tính quá
Tiểu Diệp vẫn cười tươi như hoa không màng thế sự,ngược lại Diệc Phàm trong lòng đang nôn nao sợ không thể gỡ bỏ khúc mắc lại khiến cô bạn hiểu lầm
- Không như cậu nghĩ đâu
Lời cậu nói cô đều bỏ ngoài tai,đến cầm lấy tay Ninh Ninh dịu dàng nâng niu,đôi mắt cún con lại thoát ẩn thoát hiện:
- Cậu dễ thương quá đi
- Tớ...ờm... - Ninh Ninh không biết nói gì hơn ngoài ngại ngùng thừa nhận
Diệc Phàm lo lắng tới kéo tay Ninh Ninh khuyên cô nên đi về.
- Cậu về thôi,muộn rồi,nhà cậu cũng gần đây mà đúng không?
- Cậu muốn thì có thể về trước,tớ ở lại với tiểu tiên nữ - Ninh Ninh nhất quyết ở lại không chịu ra về
Thì ra thứ cô ấy thích không phải là Ân Diệc Phàm hay ai khác mả chỉ đơn thuần là yêu thích cái đẹp,phần nào Diệc Phàm cũng đỡ lo.
- Tớ tuyên bố tớ sẽ kết hôn với cậu,học trưởng lớp 10-3
‘‘WTF?’’ Diệc Phàm trong đầu nghĩ ngợi mà không thể thốt ra.Cậu là đang đối mặt với một đối thủ nặng kí không dễ gì phân hơn thua.Vừa mới thoát kiếp nạn giờ lại thêm một kiếp nạn.Mặt cậu không có biểu cảm nào quay đầu bỏ đi:
- Tớ về trước
Giọng nói bé nhỏ bị hai cô gái làm ngơ,hoàn toàn chẳng màng tới
*********************
- Mặc kệ hai người,làm gì thì làm
Diệc Phàm ở nhà một mình,loay hoay trong gian bếp nhỏ.Chút hết bực bội vào nồi canh hầm xương.Dáng vẻ cậu trong bếp tuy không thành thạo nhưng là người chăm chỉ học hỏi,là cần cù bù thông minh
Cậu dùng muỗng canh húp thử một ngụm,nêm nếm cho vừa vặn rồi tắt bếp bắc ra ngoài.Thứ nước sôi nóng sệt được cậu nhẹ nhàng đổ ra bát,trên mặt không thể bật cười trước thành quả trước mắt.
( Ngân Diệp lát nữa tớ qua nhà cậu)
( Có chuyện gì thế?)
( Tớ đem ít đồ ăn cho cô chú)
Nhắn xong Diệc Phàm liền tự cười một mình,gói gém đồ ăn vào hộp còn không ngừng tự mãn.
- -------------------------------
Tiểu Diệp nằm dài trên ghế không màng thế sự,ngón tay nhỏ nhắn lướt trên bàn phím điện thoại,miệng còn khúc khích cười.
- Tiểu nha đầu,con đừng có mà yêu sớm
- Con không có mà mẹ
Cô bất mãn nhìn người mẹ đang dần đến gần,trên tay còn thuận tiện cầm theo đĩa trái cây tươi đặt trên bàn.Bà quay lại nhìn đồng hồ rồi ngó ra cửa.
- Chẳng phải Phàm Phàm sẽ nói qua nhà sao?Sao tới giờ còn chưa thấy đâu
- Aiya - Tiểu nha đầu vẫn vừa nói vừa chăm chú vào màn hình - Mẹ lo gì chứ sớm muộn rồi cậu ấy cũng đến mà
‘Tinh tong’ đúng lúc có tiếng chuông cửa,bà Ngân liền đoán ra mà tới mở cửa.Tiểu Diệp nhân cơ hội ngồi dậy,chỉnh lại tóc tai cho cẩn thận trước lúc cậu bước vào.
Ngoài cửa,Diệc Phàm đứng đó đợi,trong tay còn cầm theo hộp thức ăn vừa mới nấu,hết nhìn ra ngoài lại nhìn xuống giày.Tiếng mở cửa làm cậu giật mình nhìn theo