Ngoài trời đã bước vào đêm,đứng từ tòa cao ốc nhìn xuống khung cảnh thật mê hoặc lòng người,ánh đèn muôn hình vạn trạng,đủ màu sắc tươi đẹp lung linh dưới sắc tối của trời đất.Phàm Phàm đứng cạnh cửa kính khuôn mặt không chút biểu cảm,hai tay đút vào túi quần,ánh mắt xa xăm.
- Cậu chủ,đồ đạc tôi đều sắp xếp hết rồi.Giờ cậu nên xem xét một chút.
- Ừm
Phàm Phàm quay lại nhìn căn phòng,đây giống như một căn biệt thự nhỏ thì đúng hơn.Phòng khách,phòng ăn,phòng ngủ,nhà tắm đều có cả còn chưa kể tới chiếc cầu thang máy ở ngay nối ra.Nội thất trong phòng đều gọn gẽ sạch đẹp,không thể chê được.
- Xem ra cũng nên đi dạo một vòng
Cậu đi xuống nhà bếp,mở tủ lạnh ra đã thấy vô số nguyên liệu tươi ngon,vệ sĩ còn chu đáo chọn mỗi thương hiệu một loại nước.Đến phòng tắm,vòi hoa sen được chuẩn bị vừa đủ với chiều cao của cậu.Phàm Phàm đi tới,chọn chế độ nóng:
- Mười năm giây nước nóng bỏng tay,tốt đấy!
Trong phòng ngủ đặt chiếc giường lớn êm ái,một bộ bàn ghế và một máy tính bảng chuyên dụng.Mở tủ quần áo,đèn led trực tiếp chiếu xuống,vừa hiện đại lại vừa sang trọng.
- Cậu chủ?
- Tôi đây
Phàm Phàm nghe tiếng gọi liền ra ngoài,nhìn thấy vệ sĩ chu đáo mang bữa tối tới trên chiếc xe đẩy bàn.
- Đến lúc ăn tối rồi,thưa cậu
Người vệ sĩ dọn món ra bàn ăn,còn không quên kéo ghế giúp cậu chủ ngồi xuống.Phàm Phàm nhìn qua nhìn lại toàn là những món ăn lạ,trước giờ đều chưa thử.Như hiểu ý cậu,người đó bắt đầu giới thiệu:
- Đây là steak and kidneypie nhân được làm từ thận của cừu.
Phàm Phàm có phần rùng mình,trước giờ cậu không thích ăn thịt cừu vì mùi của chúng nên có chút không vui,không biết nhưng món khác liệu có khá hơn không?
- Tiếp đi
- Còn đây là bánh tart vàng và pizza loại hảo hạng.Bên này là bánh mousse sôcôla mà nữ hoàng yêu thích cùng với cornish pasty món ăn được hoàng tử Anh yêu chuộng.
- Ừm-cậu nhỏ nhẹ gật đầu một cái-nhiều thế này tôi không ăn hết được,cậu cũng vất vả rồi,hay là ngồi xuống ăn cùng tôi bữa cơm.
Vệ sĩ hơi lùi lại,dường như thoáng hiện ra sự sợ hãi.Phàm Phàm nhìn cậu ấy hơi khó hiểu.
- Tôi không dám đâu
- Ngồi xuống đi,đây là…mệnh lệnh
Nghe thấy vậy cậu ta liền cuống cuồng ngồi xuống ghế.Nhìn vào màu mắt và mái tóc tím nhạt có thể nói thực sự là cực phẩm,có thể đem ra so sánh ngang hàng với Ngân Nhiễm.
- Mau ăn đi!
Hai người họ bắt đầu dùng bữa,Phàm Phàm liếc nhìn ra cửa sổ,ngắm nhìn thành phố với độ cao lí tưởng.Chợt cậu cảm thấy tò mò:
- Không biết cậu ta bao nhiêu tuổi nhỉ?Có thể đi làm vệ sĩ chắc cũng không nhỏ đâu
Ánh mắt cậu không hề lộ liễu nhưng người vệ sĩ kia đã phát hiện,cậu ta tò mò hỏi:
- Đồ ăn không ngon sao ạ?
- Không phải đâu.Cậu…bao nhiêu tuổi?
Cậu ta vẫn còn đang ngậm đầu đũa,cắn nhẹ vài cái:
- Dạ,Hoa Đạo năm nay mười sáu tuổi
- Nghe giống Hoa Viên Võ Đạo ghê
- Dạ?
Phàm Phàm giật mình,cười gượng:
- Không,Không có gì.Cậu nhỏ hơn tôi một tuổi sao?
- Vâng
- Vậy mà đã làm vệ sĩ rồi…không lẽ là có quan hệ gì với Thẩm gia à?
Hoa Đạo tiếp tục cắn đũa,suy nghĩ một chút mới trả lời:
- Em là cháu họ của ông quản gia
- À…còn tưởng người có ngoại hình như em nên đi làm mẫu ảnh chứ
- Dạ,em không dám đâu
Hoa Đạo trong vài phút đã ăn hết hai miếng pizza,vậy mà ban đầu còn sợ sệt không dám ngồi.
- Em là con một sao?Ba mẹ đâu?
- Em là trẻ mồ côi,ngoài em còn có một anh trai nữa-Hoa Đạo vừa ăn vừa nói,vẻ ngoài hết sức dễ mến.
- Thế…anh trai em đâu rồi?
- Anh ấy đang ở phòng bên hình như nói là muốn dạy dỗ ai đó
- ----------------------------
Cùng lúc đó,ở căn phòng nhỏ bên cạnh,một cậu trai có màu mắt tím và màu tóc sẫm màu hơn.Cậu ta trên tay cầm dây xích sắt,quấn các mắt xích quanh cổ tay làm sợi dây thẳng ra.
- Mày nói xem,tao sẽ tha cho mày chứ?
Ngồi bệt dưới sàn nhà là người đàn ông đang run rẩy vì sợ hãi.Không rõ vì lí do gì lại đắc tội với nam thanh niên kia.Cậu ta cầm lấy dây xích từ từ tiến lại ngày một gần hơi.
- ----------------------------
‘Aaaa’ tiếng kêu gào bi thảm cất lên từ đâu đó xung quanh căn phòng.Phàm Phàm giật mình vội hỏi Hoa Đạo:
- Tiếng gì vậy?
Hoa Đạo chẳng những không sợ mà còn tiếp tục ăn uống.Cậu cười nhẹ trả lời:
- Cậu chủ không biết sao?
Phàm Phàm đơ cả người,tên ngồi trước mặt cậu trả khác nào mấy nhân vật phản diện trong phim,vẻ mặt như sắp sửa có phi vụ lớn,ăn tươi nuốt sống người ta.
- Em…muốn là gì?
Hoa Đạo đột nhiên nghiêm túc,bẻ khớp tay phát ra những tiếng ‘cạch’.Phàm Phàm rè trừng lùi về phía sau,tay trượt trên bàn tay cầm lấy con dao phòng bị.
- Tsk…
- Tiếng chó sủa đó haha-cậu ta cười
Đúng là dọa người,khiến người ta hồn bay phách lạc,thiếu chút nữa là tưởng cậu làm phản.
- Đùa không vui gì cả
Phàm Phàm đưa tay lên trán,vuốt mái tóc lên tránh che khuất tầm nhìn.Ánh mắt cậu chăm chú nhìn Hoa Đạo,bề ngoài giống một con thỏ trắng nhưng bên trong làm gì,nghĩ gì đều không thể lường trước được.Rõ ràng là đối tượng nguy hiểm,nếu dùng không cẩn thận sẽ trở thành con dao hai đầu.