Không một tiếng hồi đáp,trong cái lặng yên của ngôi nhà cánh cửa phòng khách bất ngờ bật mở.Ánh sáng ngoài trời chiếu lên cái bóng nửa thực nửa hư ở giữa cửa.
- C-cậu đừng có dọa tớ
Bị nỗi sợ bóng tối làm cho mất bình tĩnh,giọng Tiểu Diệp run run.Tay vẫn không ngừng bám chặt vào thành ghế tìm đường lui về sau.
- Nghe không Ân Diệc Phàm?
Tiểu Diệp cứ lùi mãi đến khi đụng trúng vật thể lạ thì giật bắn lên.Thấy thế Diệc Phàm đứng sau cũng phải bật cười.
- Aaaa...
Cô sơ suất vấp chân ngã nhào về phía trước,may thay Diệc Phàm đỡ kịp,thành công cứu cô một mạng.Nhưng tư thế hiện giờ quá khó coi,Diệc Phàm vòng tay qua eo đỡ lấy mĩ nhân,mắt chạm mắt cứ như một đôi uyên ương đang tình tình ái ái.
- Mày hét cái gì!?!
Tiếng nói ngay khi công tắc đèn được bật trở lại.Là anh trai Tiểu Diệp,Ngân Nhiễm về nhà rồi.Nhìn bộ dạng toàn thân ướt đẫm mồ hôi cũng biết cậu vừa đi tập thể hình về.Nào ngờ vừa về đã gặp ngay cảnh em gái cùng người lạ ở trong nhà.
- Cậu...?
Ngân Nhiễm chỉ tay về phía hai người,đôi mắt tím sắc bén liếc qua Diệc Phàm khiến cậu cũng phải nheo mắt đáp trả.
- À..em là...
Diệc Phàm nhanh chí buông tay ra.Cái kết không ngờ lại khiến Tiểu Diệp ngã nhào xuống đất.
- Aiya,cậu!-Tiểu Diệp đau đớn bò dậy
- Em là Ân Diệc Phàm,bạn học cùng lớp của em gái anh.
- Àaa.
Ngân Nhiễm đưa tay che miệng,trong tâm đang cười thầm đứa em gái vừa bị cậu bạn chơi khăm.Rồi,anh bước vào nhà,đóng cửa lại trước khi tiến tới ngồi vào ghế.
- Eo,cái mùi thấy ghê
- Em thấy có ai không đổ mồ hôi khi vừa tập VÀI TRẬN KARATE về không,em gái?
Cậu nhấn mạnh,đồng thời liếc về phía người anh em đáng ngờ còn đang đứng đó.Diệc Phàm thấy thế chỉ cười trừ,ngồi xuống cái ghế đối diện,ngả người về phía trước.
- Hóa ra anh tập karate sao?Em cũng có biết chút chút về ĐẤM QUYỀN ANH đó'3'
Máu flex trong hai con người này trỗi dậy.Ánh mắt đắm đuối họ dành cho nhau,Tiểu Diệp đều thấy cả,cô tự nghĩ nếu giờ đây mà Chí Hân góp mặt có phải là thành cái chợ luôn rồi không?
'Tích tích tong' đồng hồ đeo trên tay Diệc Phàm đã điểm giờ,tới lúc phải về rồi.Cậu đứng dậy,vẫn làm cái vẻ mặt lạnh lùng đầy bí ẩn,quả thực là ác ma học bá.
- Xin phép em phải về trước đây
- Ừ,không tiễn
Tiểu Diệp theo Diệc Phàm ra tới cửa,nghĩ rằng cậu sẽ đi luôn nhưng rốt cuộc lại dừng lại vài giây.
- Cậu muốn biết phải không?-Diệc Phàm chăm chú.
- Cái gì?
- Lí do vì sao ấy?Đây là Wechat của tớ,cậu có thể liên lạc.
Diệc Phàm mở lên màn hình điện thoại cho Tiểu Diệp xem,thành công trao đổi được mạng xã hội.Trên môi cậu cười nhẹ,phản chiếu lại chính gương mặt của người đối diện.
- Thế nhé,tạm biệt!
- ----------------------------------------------
Cô gái nhỏ-Tiểu Diệp,thư thái trèo lên gường,nhắm mắt nhưng ngủ không được.Cô lật qua lật lại cuối cùng lại mở điện thoại lên.Dòng chữ ngay ngắn''11:07''thể hiện bây giờ đã là đêm muộn.
''Hay là bây giờ,mình nhắn cho cậu ấy nhỉ?''ý nghỉ vừa mới lóe lên trong đầu mà nào có ngờ đã bị đối phương chiếm thế chủ động trước.
(Cậu ngủ chưa?)Diệc Phàm vừa gửi tin nhắn đi.Rõ ràng là biết Tiểu Diệp đang hoạt động nhưng cứ mãi lưỡng lự,phải mất tới vài phút suy đi nghĩ lại.
(Tớ đây)ở bên này Tiểu Diệp đang chờ đợi lí do vì sao Diệc Phàm cùng Thanh Nguyệt lại đi cùng nhau,phải chăng là quen biết từ trước?
(Cậu nói lí do tớ nghe đi)cô tiếp tục.
(Thì...bọn tớ có quen nhau từ hồi cấp hai)Tiểu Diệp chăm chú xem dòng tin nhắn vừa rồi,trong vô thức vớ lấy ly nước,một tay cầm cốc uống nước,tay kia gõ phím(Vậy chắc là rất thân.Giống với Chí Hân phải không?)
(Không,là người yêu cũ)Đến đây Tiểu Diệp sốc,đang uống nước cũng phải phụt ra,xém chút sặc lên đến mũi.(Cậu nói thật đấy à?)
Diệc Phàm thấy cô bạn nhắn vậy liền cảm thấy chuyện này giống như đang nói đùa lắm sao?Cậu nhắn tiếp,còn chân thành hơn khi nãy(Phải,là người yêu cũ của Chí Hân)
(Cậu nhắn cho tử tế chút,làm tớ hiểu lầm rồi)Tiểu Diệp chỉ muốn xông thẳng tới nơi cậu ấm nhà họ Ân ở,đánh cho cậu một trận vì cách nhắn không đầu,không đuôi vừa rồi.
''Còn ban nãy tớ bắt gặp Thanh Dĩ Nguyệt-cậu ấy đi trên đường,lại thấy có vẻ như không biết nối đi nên tớ làm người tốt,chỉ đường cho cậu ấy mà đâu ngờ...''Diệc Phàm mất kiên nhẫn với bàn phím,trực tiếp gửi đi tin nhắn thoại.
(Nói vậy,nhà cậu cũng ở khu này sao?)Cô nàng cười khúc khích trong phòng,nghĩ tới cả ngàn viễn cảnh được đi học cùng nhau với học bá Ân Diệc Phàm.
(Ừ.Mới chuyển đến)Vậy coi như là có thêm quan hệ hàng xóm,láng giềng với nhau rồi.''Tớ ngủ đây,tạm biệt'',Diệc Phàm nói,chẳng phải là lời chúc mà chỉ như đang thông báo qua loa nhưng dù sao đêm cũng muộn rồi,ngủ sớm chuẩn bị tiếp sức cho ngày mai lại tới trường.
- ------------------------------------
Ánh nắng ban mai len lỏi qua rèm cửa lọt vào phòng,đánh thức nàng thơ tỉnh dậy sau giấc ngủ.Ngoài trời từng cặp chim líu lo bay từ cành cây này sang cành cây khác.Đóa phong lan nơi cửa sổ hôm nay cũng chớm nở ra một màu xanh bàng bạc.
Cô nàng bước xuống giường,lóng ngóng đi đến phòng thay đồ,vẻ vui tươi.
- Tiểu Diệp,xuống ăn sáng đi con
Tiếng bà mẹ thúc giục làm công tác vệ sinh của cô cũng phải đẩy nhanh lên một chút.Xuống đến nhà ăn,cô chậm rãi tiến về phía ghế ngồi,đối diện với anh trai.
- Chúc cả nhà buổi sáng vui vẻ
Nói là''vui vẻ''nhưng xem biểu cảm của từng người,ai nấy đều gượng gạo trước thành viên mới trong nhà.Thấy khó xử,bà Ngân liền bắt chuyện
- Hôm qua chắc là Thanh Thanh với Nhiễm Nhiễm chưa có dịp gặp nhau nhỉ?Hay là giờ làm quen đi nào
- A-anh là...Ngân Nhiễm,vừa tốt nghiệp cao trung vài tháng trước,rất vui được gặp em
Hàng lông mày cậu hơi nhếch lên,có vẻ khó xử không nói lên lời.Nhìn xem,Thanh Nguyệt lúc này cũng chả khác là mấy.
- Em tên Thanh Dĩ Nguyệt,là em họ xa của anh
Để biết đã có chuyện gì xảy ra,hãy tua ngược vài giờ trước.Vào sáng sớm Ngân Nhiễm đã dậy để chuẩn bị hành trình chạy bộ như thường lệ vào mỗi buổi sáng.Cậu bước xuống cầu thang chỉ thấy một màu xám tối,nào ngờ lại phát hiện ra cái bóng nhấp nhô trong gian bếp.Không chút sợ hãi cậu tiến đến.
- Mày là ai?
Thanh Nguyệt tay với lấy cái chảo lớn để phòng thân từ từ tiến gần,tiếp cận Ngân Nhiễm.Rốt cục,khi có ý định tấn công,ánh điện phòng bếp lại bật sáng,thấy rõ được nội tình.
- --------------------------------------------
Quay trở lại bữa ăn,một bữa sáng trong sự im lặng được đẩy lên cao.Để đập tan nó,Tiểu Diệp hỏi:
- Anh hai,khi nào anh mới nhận được giấy báo trúng tuyển đây?
- Anh không vội thì mày vội cái gì?Nếu năm nay trượt thì năm sau thi lại thôi.
Anh trai Tiểu Diệp,Ngân Nhiễm ngay khi còn đang học lớp mười hai đã nộp đơn đầu quân vào một học viện nước ngoài,nuôi ước mơ trở thành một nghệ sĩ vang danh.
- Con ăn xong rồi,xin phép mọi người con đi học trước.-Thanh Nguyệt nhẹ nhàng nói
Không mấy để tâm,Ngân Nhiễm vẫn tiếp tục ăn nhưng dưới gầm bàn,cậu âm thầm đá vào chân em gái,có ý đồ.Tiểu Diệp vì đau mà ngước lên nhìn anh trai,hơi nheo mày liền bắt gặp ánh mắt như thỏ,như nai đang chớp chớp.
- A-àaa...,con cũng ăn xong rồi
- Hai đứa nhanh thế à,vậy đi học cẩn thận nhé-ông Ngân vui vẻ nói dẫn
Thanh Nguyệt theo học trưởng lớp 10-3 lên xe buýt,đôi tay nhanh nhẹn ghi lại đường đi.Trong khi đó Tiểu Diệp chỉ ngồi cạnh nghe nhạc qua chiếc tay nghe trắng.Chợt,mắt cô lại sa vào bạn nam với mái tóc đen đang nghe nhạc.Thế nhưng chưa kịp phản ứng cô đã bị người ta ngước lên nhìn,mắt chạm mắt.Lần này khác với trước,xe buýt dừng lại trước bến để chàng trai ấy bước vào.
- Buổi sáng tốt lành!-Diệc Phàm chào hỏi
Tiểu Diệp toan định chào lại nhưng cô gái bên cạnh đã kịp trả lời trước khiến cô nàng im lặng.
- Cậu cũng thế-Thanh Nguyệt ngước nhìn.
- --------------------------------------
Trên đường về lớp,ba người họ đi song song với nhau.Ngay chính lúc Diệc Phàm định chạm tay vào mái tóc dài của Tiểu Diệp thì một bóng hình xuất hiện khiến cả ba đứng đờ ra.
Chính là Chí Hân,cậu đang cười đùa thì nhìn thấy Thanh Nguyệt liền khựng lại.Bốn mắt nhìn nhau với cô ấy,tất cả hành động đều bị Diệc Phàm và Tiểu Diệp thấy rõ.