Người được cử đến Tôn phủ lấy chứng cứ vội vàng trở về, đưa mấy cuốn sổ sách rồi thì thầm bên tai phụ hoàng và Nghiêm Cẩn Ngọc.
Sau đó, cả hai đều nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp.
Ta như một con mèo dựng lông, thấy ai cũng cắn: "Lại làm sao nữa!"
Phụ hoàng im lặng rất lâu, mới chậm rãi nói: "Trạm Trạm, bên trong có thư tay của con, sổ sách cũng là thật..." Trước mặt mọi người, ngay cả phụ hoàng cũng không tiện biện hộ cho ta trước "bằng chứng thép".
Mặt ta tái mét, lùi lại hai bước, hiểu rằng mình bị người ta vu oan giá họa.
Nghiêm Cẩn Ngọc đi tới, muốn ôm ta, ta lùi lại một bước, nhìn hắn nói: "Nghiêm Cẩn Ngọc, không phải ta làm."
"Trạm Trạm, nàng về trước đi, chuyện này giao cho ta."
Lòng ta lạnh ngắt, nhẹ nhàng nói: "Ngươi không tin ta."
"Trạm Trạm, nghe lời..." Nghiêm Cẩn Ngọc tiến lên một bước, muốn nắm lấy ta lần nữa.
Ta tát vào tay hắn, dùng hết mười phần sức, mu bàn tay trắng trẻo của Nghiêm Cẩn Ngọc nhanh chóng đỏ ửng.
"Đừng đụng vào ta." Ta run rẩy, từng chữ một nói: "Nghiêm Cẩn Ngọc, ngươi nhìn vào mắt ta mà nói, ngươi, có, tin, ta, không?"
Đôi mắt trong veo của Nghiêm Cẩn Ngọc nhìn ta, hốc mắt hơi đỏ, rồi nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Người đâu."
Những binh lính mặc áo giáp sắt vây quanh nha môn, ánh sáng lạnh lẽo làm đau mắt ta.
Nghiêm Cẩn Ngọc muốn bắt người.
"Đưa Tôn Bắc Quách xuống, chọn ngày xử trảm." Nghiêm Cẩn Ngọc giọng điệu lạnh lùng, cũng không nhìn ta, chắp tay với Mộ tướng quân: "Công chúa không khỏe, làm phiền Mộ tướng quân đưa về dịch quán."
Không phải bắt người, mà cũng coi như giam lỏng.
Ngay cả phụ hoàng cũng không lên tiếng ngăn cản.
Lòng ta dần lạnh ngắt, một cảm giác bị mọi người ruồng bỏ lạnh lẽo từ đáy lòng dâng lên, cắt nát trái tim thành vô số mảnh.
Nghiêm Cẩn Ngọc hiểu ta, miễn không phải hắn, ai đưa ta về cũng được.
Mộ tướng quân mày rậm mắt to, trông giống một người thật thà, ta không làm khó hắn, quay người đi theo ra ngoài, ta rất muốn trốn khỏi nơi này, sợ nhìn thấy ánh mắt do dự của Nghiêm Cẩn Ngọc, sợ hắn thật sự bắt ta vào ngục, sợ hắn viết công văn định tội ta như khi tham tấu phủ Bình Nam bá, tàn nhẫn vô tình.
Trước nha môn, một đám đông dân chúng quỳ đen cả một vùng, người nào người nấy mặt vàng như nghệ, họ nghe nói hoàng đế đến, mặc cho nha dịch đuổi thế nào cũng không chịu đi.
"Trời cao ở trên, xin hoàng thượng nghe tiếng lòng của bách tính bọn ta..."
"Công chúa làm điều ác, áp bức bách tính, xin người cứu chúng thảo dân."
Ta khựng lại, đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía cổng lớn bị đám dân chúng vây kín, chân như bị đóng đinh, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay.
Một vị tỷ tỷ đang cho con b.ú quỳ trên mặt đất khóc lóc: "Xin hoàng thượng tha cho Tôn đại nhân, ông ấy là quan tốt, bị công chúa hãm hại."
"Nghe nói công chúa xa hoa dâm dật, tiêu tiền như nước, nào có quan tâm đ ến sống c h ế t của bách tính bọn ta."
"Công chúa làm hại đất nước, không xứng làm người!"
"Thiên tử phạm pháp cũng như thứ dân! G i ế t c h ế t công chúa!"
Một thời gian, quần chúng kích động: "Đúng! G i ế t c h ế t công chúa!"
Từng khuôn mặt mang theo sự tức giận và căm hận, lời tố cáo xen lẫn những lời lẽ tục tĩu, tuy không phải nhắm thẳng vào ta nhưng lại như những con d.a.o đ.â.m vào người ta.