Nghiêm Cẩn Ngọc tiếp tục nói: "Nghiêm gia là một vũng nước c h ế t, ta cũng vậy. Trạm Trạm, ta có quá nhiều việc phải làm nhưng lại luôn quen không giải thích gì cả. Đôi khi nàng hiểu lầm, ta liền nghĩ, rồi sẽ có ngày nàng hiểu ra. Nhưng ta sợ rồi, nếu xảy ra thêm một lần nữa, ta không chịu nổi."
Hắn cười khổ: "Khi chứng cứ được đưa ra, ta hoảng sợ."
"Trong lòng đã tự nhủ cả ngàn cả vạn lần, biết rõ chẳng phải do nàng, thế nhưng ý nghĩ đầu tiên vẫn là nghĩ cách làm thế nào để đưa nàng ra khỏi vụ án, xóa sạch dấu vết. Trạm Trạm, từ xưa đến nay, có bao nhiêu vụ án được điều tra thật sự rõ ràng đâu? Ta sợ, sợ vì một đám người tham lam mà đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió. Đôi khi, che giấu dễ hơn là làm sáng tỏ, ta không còn là người chính trực nữa, ta có lòng riêng và sẵn sàng vì thế mà vứt bỏ sự công bằng trong lòng, phản bội niềm tin khắc sâu trong xương tủy. Lúc đó ta rất đau khổ, không biết phải làm sao."
"Lúc đó ta lợi dụng chức quyền áp chế chứng cứ, chuẩn bị biến tiền riêng đi lấp vào sổ sách, ta ích kỷ như vậy, ta giả nhân giả nghĩa như vậy, ta sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của nàng, sợ nghe thấy nàng rời khỏi ta, ta do dự, kiếp này lần đầu tiên, nếm trải được nỗi đau tận cùng mà tình yêu đem lại."
"May mắn rằng mọi chuyện đều còn manh mối... "
A Thành đã làm được.
Nghiêm Cẩn Ngọc cũng đã làm được.
Họ đã tìm ra tung tích của lô hàng vào mùa đông năm ngoái từ những manh mối không thể tìm thấy.
Giọng hắn run rẩy: "Nàng có biết khi ta đứng ngoài cửa trạm dịch, nghe nàng gọi ta, trong lòng ta sợ đến thế nào không? Thân thể yếu ớt của nàng, chỉ cần véo nhẹ cũng phải mất rất lâu mới lành, thế mà lại bị Vương Niên..." Hắn nhất thời nghẹn lời, ổn định cảm xúc, mới từng chữ từng chữ nói: "Ta đột nhiên phát hiện ra rằng đời này, ta không thể rời xa nàng được nữa. Nếu nàng có chuyện gì, ta sẽ phát điên mất."
Hắn từng bước tiến đến, ngồi xổm xuống, cẩn thận ôm lấy ta từ phía sau, sợ ta lại vùng ra khỏi vòng tay hắn.
"Trạm Trạm, đừng rời xa ta, được không..."
Nghiêm Cẩn Ngọc khóc rồi, tuy không để ta nhìn thấy nhưng ta biết hắn khóc rồi.
Nước mắt ta không kìm được mà rơi xuống, quay lưng lại với hắn lẩm bẩm: "Chàng ngốc quá... Ta c h ế t rồi chẳng phải chàng sẽ được đi làm tướng quân sao."
Nghiêm Cẩn Ngọc vùi đầu vào gáy ta, hàng mi ướt đẫm, không nói gì.
Ta xoay người, ôm lấy hắn, như vuốt v e một con ch.ó sói lớn, nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc hắn.
Hóa ra hắn cũng biết sợ.
Lòng ta mềm nhũn, vỗ nhẹ vào lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Chàng khóc đi, ta cũng khóc rồi, không mất mặt đâu."
Nghiêm Cẩn Ngọc đã nguyện ý vì ta mà liều mạng làm giả sổ sách, ta còn so đo gì nữa.
Hắn ôm chặt lấy eo ta, thở dài nói: "Trạm Trạm, nàng thật là... khiến ta c h ế t mê c h ế t mệt."
Ta cười khúc khích, mũi chảy ra một cục nước mũi to: "Ta từ ba tuổi đã có thể khiến chàng c h ế t mê c h ế t mệt, chàng còn không chịu thừa nhận."