Đêm đông lạnh lẽo, gió lạnh gào thét, màn đêm đen mịt khiến ta cảm thấy sợ hãi bởi không nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Ở trong bóng đêm tĩnh mịch đó, một nữ tử cầm chiếc đèn, vén rèm bước ra, quấy nhiễu mặt đất đang phủ sương, dưới bước chân của nàng, bóng tối giống như thủy triều dần rút lui.
Trong thế giới tràn ngập bóng tối ấy, chỉ có bên người nàng mới mang theo ấm áp cùng ánh sáng. Khi nàng nhìn Lục Hành, đôi mắt trong trẻo tràn đầy ý cười, giọng nói mềm mại dịu dàng: "Nhị ca, huynh đã về."
Trong lòng Lục Hành vốn giống như đêm đông tựa hồ cũng hòa tan chỉ một cái chớp mắt, trên mặt bất tri giác mang theo ý cười: "Sao không khoác một lớp áo dày rồi ra đây? Bên ngoài rất lạnh, muội mau vào đi."
Vương Ngôn Khanh sợ không kịp nên không mặc áo choàng, chỉ mặc một bộ y phục đơn giản chạy ra. Vương Ngôn Khanh nói: "Chỉ có hai bước thôi mà, không sao đâu."
Lục Hành nắm bả vai nàng, mạnh mẽ xoay người nàng lại, đem nàng đẩy vào trong phòng: "Chỉ có hai bước cũng không được, có rất nhiều căn bệnh căn cũng bởi do tích lũy từng chút như vậy mà ra đấy, biết chưa."
Lục Hành cùng Vương Ngôn Khanh trở lại phòng, hắn liếc nhìn bàn ăn rồi hỏi: "Muội vẫn chưa dùng cơm?"
Vương Ngôn Khanh đem đèn lồng giao cho thị nữ, tiến giúp Lục Hành cởi áo choàng: "Buổi chiều trước khi ngủ muội có ăn mấy khối điểm tâm, sau khi tỉnh lại thì không muốn ăn nữa."
Áo choàng của Lục Hành vừa to lại vừa nặng, Vương Ngôn Khanh phải dùng hết sức mới không làm cho áo choàng rơi xuống đất. Nàng phủi vụn tuyết bám trên áo choàng của Lục Hành, cẩn thận gấp vạt áo, Lục Hành nhìn thấy động tác của Vương Ngôn Khanh liền nói: "Không cần phải gấp đâu, cứ giao cho nha hoàn là được."
Vương Ngôn Khanh lắc đầu, vẫn tiếp tục đem áo choàng gấp gọn lại, đặt chỉnh tề vào trong khay của vào thị nữ. Hai người đi đến bàn bát tiên rồi ngồi xuống, nha hoàn lần lượt bưng thức ăn lên, bỏ hộp thức ăn ra, Vương Ngôn Khanh nhấc ấm trà, dùng hai ngón tay giữ lấy nắp ấm, nhẹ nhàng rót trà nóng vào trong chén nhỏ, đậy nắp lại đặt trước mặt Lục Hành, hỏi: "Nhị ca, vụ án Lương Dung có thuận lợi không?"
Lục Hành tay cầm chung trà, chậm rãi nói: "Đương nhiên là thuận lợi, ta đã đưa cho Trần Đô Chỉ Huy Sứ duyệt lại, nếu Đô Chỉ Huy Sứ không có ý kiến, vụ án này có thể định rồi."
Trần Đô Chỉ Huy Sứ trong miệng Lục Hành là Trần Dần, cũng là cựu thần tới từ Hưng Vương phủ, là người phụ trách tối cao của Cẩm Y Vệ, tổng quản Cẩm Y Vệ. Vương Ngôn Khanh lặng lẽ liếc nhìn Lục Hành, nhỏ giọng hỏi: "Nhị ca, vụ án này dù sao Trần đại nhân cũng đã từng định án, chúng ta tự ý điều tra lại, thật sự không có chuyện gì sao?"
Lục Hành cười, chậm rãi xoay chung trà: "Tra án là việc mà những người có năng lực tra án nên làm, đây rõ ràng là một vụ án oan, sửa lại vụ án bị xử sai có gì không đúng? Yên tâm đi, những việc này ta tự hiểu rõ."
Vương Ngôn Khanh thấy thế, cũng không nói gì nữa. Nàng phát hiện tuy rằng Nhị ca thường hay cười, nhưng so với những đại hán mặt đen dữ tợn kia còn đáng sợ hơn nhiều. Hắn chưa bao giờ che giấu dã tâm cùng thủ đoạn của bản thân, lộ rõ sự tài năng sắc bén, chậm rãi lên kế hoạch từng bước một, chỉ mới hai mươi hai tuổi đã dám công khai khiêu chiến thượng cấp cùng các tiền bối của hắn.
Người như vậy, Vương Ngôn Khanh không biết nên khâm phục hắn can đảm cẩn trọng, hay là nên lo lắng cho hắn *cứng quá thì gãy.
*cứng quá thì gãy: vạn vật luôn có giới hạn của nó, nếu như chạm tới hoặc vượt mức giới hạn cho phép sẽ khiến nó biến đổi hoặc mất đi, không còn là chính nó nữa. Trong truyện chỉ nếu ép đối phương quá sẽ khiến họ làm những hành động mất kiểm soát.
Lục Hành uống một ngụm trà, cảm thấy thân thể dần ấm lên mới bắt đầu động đũa. Bữa cơm này vẫn dựa vào khẩu vị của Vương Ngôn Khanh mà an bài, nàng cắn hai miếng thức ăn, phát hiện số lần Lục Hành gắp thức ăn vô cùng đồng đều, số lần gắp thức ăn trên một đĩa đều giống nhau. Nàng nhẹ nhàng "A" một tiếng, hỏi: "Nhị ca, huynh không thích những món này sao?"
"Không có." Lục Hành phủ quyết, hỏi ngược lại: "Sao muội lại hỏi như vậy?"
"Muội để ý số lần huynh gắp thức ăn ở mỗi đĩa đều như nhau, giống như là cố tình vậy, muội còn cho rằng huynh không thích." Vương Ngôn Khanh ngồi thẳng, nghiêm túc nói: "Do muội sơ sẩy, đã quên hỏi Nhị ca thích cái gì."
Lục Hành lắc đầu, cười nhẹ nói: "Không cần phải để ý, ta cũng không phải tính toán gì, chỉ là theo thói quen mà thôi."
Vương Ngôn Khanh nhẹ nhàng nghiêng đầu, cảm thấy vô cùng hiếm lạ: "Còn có thói quen này sao?"
"Khi còn nhỏ phụ thân vì muốn mài giũa tính tình của ta, để ta học chơi cờ, lâu dần tạo ra thói quen hay chú ý số lượng xung quanh. Thật ra cũng không có gì đặc biệt, muội không cần để ý."
Không ngờ Lục Hành lại là người giỏi về số học. Vương Ngôn Khanh tò mò hỏi: "Nhị ca, nếu huynh thật sự mẫn cảm với các con số, vậy đánh bài chẳng phải là rất lợi hại?"
Lục Hành nghe vậy liền mỉm cười, chậm rãi gật đầu: "Cũng coi như có thể mưu lợi đi. Chẳng qua ta rất ít chơi cái này."
Vương Ngôn Khanh hoàn toàn có thể lý giải, nếu Lục Hành thật sự dụng tâm, nhất định sẽ tính bài vô cùng lợi hại, ai cùng hắn chơi đều không đánh lại được, dần dà, tự nhiên không ai nguyện ý chơi cùng hắn. Vương Ngôn Khanh nói: "Chơi bài chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển lúc nhàn rỗi, Nhị ca có bao nhiêu chuyện quan trọng phải làm, tất nhiên sẽ không lãng phí thời gian ở mấy trò chơi này."
Vương Ngôn Khanh nói xong liền múc bát canh đưa cho Lục Hành, Lục Hành tiếp nhận, cười như không cười liếc nhìn nàng một cái: "Ở trước mặt ta, không cần phải nói mấy lời nịnh hót này."
"Nào phải là lời nói nịnh hót, rõ ràng là muội ăn ngay nói thật." Vương Ngôn Khanh nói xong, sắc mặt hơi nghiêm túc lại, hỏi: "Muội còn chưa biết Nhị ca thích ăn cái gì, về sau muội sẽ dặn phòng bếp chuẩn bị, cũng sẽ đúng mực hơn."
Thấy nàng vẫn bám riết không tha suy nghĩ muốn biết khẩu vị của Lục Hành, Lục Hành suy nghĩ rồi nói: "Ta cũng không đặc biệt thích gì, muội cứ dựa theo khẩu vị của muội mà an bài. Nếu thật sự phải nói thì ta thường thích ăn những món thanh đạm."
Vương Ngôn Khanh gật đầu, yên lặng ghi nhớ: "Cũng đúng, nguyên quán của Nhị ca là ở An Lục, bẩm sinh sẽ thích những món thanh đạm."
"Thật ra cũng không phải nguyên nhân này." Lục Hành nhấp một ngụm canh, chậm rãi nói: "Bởi vì đồ ăn thanh đạm mới không dễ hạ độc."
Vương Ngôn Khanh nghe được liền trở nên bất đắc dĩ, oán trách mà nhìn về phía Lục Hành: "Nhị ca, huynh lại nói đùa rồi."
Lục Hành cười nhìn nàng, không phản bác lại. Vương Ngôn Khanh nhìn biểu tình Lục Hành, độ cong nơi khóe miệng dần nhạt đi.
Nàng ý thức được, lời Lục Hành nói là thật. Vương Ngôn Khanh biết lòng nghi ngờ của Lục Hành rất nặng, thế nhưng, ngay ở trong chính ngôi nhà của mình hắn cũng không thể yên tâm sao?
Vương Ngôn Khanh không tiếp tục nói về đề tài này nữa, nửa bữa cơm còn lại cả hai đều ăn trong im lặng. Hai người lần lượt buông bát đũa xuống, Lục Hành chờ Vương Ngôn Khanh rửa sạch tay, sau đó dùng khăn lau khô, mới đứng dậy đi đến gian phòng phía sau: "Khanh Khanh, muội theo ta tới đây, ta có chút đồ vật muốn cho muội xem."
Vương Ngôn Khanh lên tiếng, bước nhanh đi theo sau Lục Hành. Hai người ở ngồi xuống giường La Hán, không cần lời phân phó, nha hoàn trong phòng đều biết ý thu dọn bát đũa trên bàn, tiến vào thắp đèn, nhún người hành lễ sau liền nhỏ giọng lui ra, trước khi đi ra ngoài khi còn tự động đóng chặt cửa sổ. Vương Ngôn Khanh nhìn những hành động này của nha hoàn, trong lòng cũng không khỏi trở nên căng thẳng: "Nhị ca, đây là đồ vật cơ mật sao?"
"Không phải." Lục Hành nói, "Chỉ là một ít tư liệu mà thôi. Đây là lý lịch tiểu sử của mấy quan văn bị nghi ngờ có liên quan tới vụ án tham ô kia, tên Triệu Hoài này là là kẻ cầm đầu, muội tới xem."
Vương Ngôn Khanh tiếp nhận danh sách trong tay Lục Hành. Mấy cuốn này là tạm thời đóng thành cuốn, mỗi một cuốn viết một người, ở ngay mặt ngoài cuốn dày nhất kia viết "Triệu Hoài". Vương Ngôn Khanh cầm lấy cuốn có tên Triệu Hoài lên xem, nàng đọc qua một hồi rồi hỏi: "Vì sao hắn lại tham ô?"
Vương Ngôn Khanh mất đi ký ức, đối với hiểu biết về quan trường có thể nói là giống như trang giấy trắng vậy, mặc dù vậy nàng vẫn có thể nhìn ra được vị Triệu đại nhân này *bình bộ thanh vân, con đường làm quan cực kỳ thuận lợi, chờ một thời gian nữa thì chuyện nhập các cũng chỉ là vật trong lòng bàn tay. Một người ở chốn quan trường phong quang vô hạn, tiền đồ vô lượng như vậy, vì lý do gì lại cuốn vào nhận việc hối lộ đây?
*bình bộ thanh vân: một bước lên mây, một bước đến trời
Lục Hành tùy ý nói: "Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, đao không rơi ở trên đầu mình, ai cũng cảm thấy mình có thể may mắn thoát khỏi. Thái giám dưới triều Chính Đức là Trương Vĩnh, Tiêu Kính vì tư lợi, âm thầm hối lộ các đại thần có chức vụ trọng yếu trong triều, để bọn họ cho đi cửa sau. Mà Triệu Hoài lại là một trong số những đại thần nhận hối lộ nhiều nhất."
Vương Ngôn Khanh chậm rãi gật đầu, thì ra là thế. Nàng hỏi: "Hắn nhận khoảng chừng là bao nhiêu?"
Lục Hành hơi mỉm cười: "Đúng là năm ngàn lượng, nhưng là vàng."
Vương Ngôn Khanh mở to mắt há hốc miệng vì kinh ngạc: "Nhiều như vậy?"
Vẻ mặt Lục Hành lại không cho là đúng, chừng này đã tính cái gì, Triệu Hoài cùng lắm chỉ được coi là món khai vị mà thôi, dê béo chân chính còn chưa xuất hiện đâu. Vương Ngôn Khanh lại lần nữa lật xem tài liệu trong tay, trong nháy mắt cảm thấy đống giấy này trở nên nặng nề.
Sau khi Vương Ngôn Khanh hiểu rõ tính chất vụ án này, rồi mới bắt đầu nghiên cứu kĩ càng tiểu sử của Triệu Hoài, nàng lật xem từng trang, hỏi: "Chỉ số lượng vàng thôi mà đã nhiều như vậy, đoán chừng số lượng bạc trắng, châu báu cũng không ít. Mấy thứ này chiếm nhiều diện tích, muốn giấu cũng khó.". truyện teen hay
Lục Hành khẽ gật đầu, trên mặt ý vị không rõ. Đây chính là điều khiến bọn họ khó hiểu, Cẩm Y Vệ giám sát đủ loại quan lại, khắp nơi đều có tai mắt, bởi vậy của cải của từng đại thần trong triều đều nắm rất rõ, thậm chí ngay cả chuyện giường chiếu của bọn họ cũng không qua được tai mắt của Cẩm Y Vệ. Hoàng đế vẫn luôn biết bên dưới có người tham ô, làm quan trong triều, có ai không tham ô? Cẩm Y Vệ chính là đôi mắt và thanh đao của hoàng đế, khi thái bình yên ổn, hoàng đế sẽ âm thầm nắm đủ loại nhược điểm của các quan lại, một khi hoàng đế yêu cầu, lập tức hất toàn bộ những kẻ cản đường trên bàn cờ xuống.
Triệu Hoài là một quân cờ hết giá trị, chỉ là, gã Trương Vĩnh này hối lộ cũng rất bí mật kín đáo, Cẩm Y Vệ không biết số lượng hắn ta đưa là bao nhiêu, cũng không biết Triệu Hoài đem tiền bạc giấu ở nơi nào.
Loại chuyện tham ô cùng bắt gian đều giống nhau, nếu không bắt được tận tay chính chủ ở trên giường thì không được tính là phạm tội. Lục Hành không sợ đắc tội người khác, nhưng hắn cần phải nắm được vị trí giấu tiền tham ô mới có thể đột kích, bằng không một khi vồ hụt thì người bị xử lý chính là hắn.
Đặc biệt hiện tại hắn còn ở nơi đầu sóng ngọn gió, Trần Dần, Phó Đình Châu, Dương Ứng Ninh, đều đang nhìn chằm chằm hắn.
Lục Hành khẽ thở dài, nói: "Đúng vậy. Tham quan *tàng tiền, từ xưa đến nay quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài biện pháp, trong vách tường, **tường kép, trong mật thất. Nhưng ta đã phái ám vệ lẻn vào trong nhà Triệu Hoài tìm kiếm khắp nơi, từ phòng ngủ, thư phòng, cho đến hoa viên không tìm thấy vàng bạc, vách tường cũng không phát hiện tường kép. Người đi từ quê Triệu Hoài trở về cũng không thu hoạch được gì."
*tàng: giấu, tàng trữ,..
**tường kép: giữa 2 bức tường
Tiền không ở trong phủ của mình, cũng không vận chuyển về quê, còn có thể ở nơi nào được đây? Vương Ngôn Khanh lâm vào trầm tư, Lục Hành đợi một hồi, sau đó chậm rãi nói: "Hiện tại có hai khả năng. Một là trong phủ Triệu Hoài còn có mật thất hoặc căn hầm khác mà chúng ta tạm thời không biết; hai, hắn đem tiền giấu ở bên ngoài, bởi vậy chúng ta tìm kiếm ở người bên cạnh hắn tất nhiên sẽ không tìm được."
Vương Ngôn Khanh nhìn chăm chú tài liệu trong tay, chậm rãi lắc đầu: "Muội cảm thấy sẽ không ở bên ngoài, hẳn là còn ở bên người hắn, ít nhất là ở một nơi mà lúc nào hắn cũng có thể nhìn thấy."
"Hửm?" Lục Hành bất động thanh sắc, hỏi: "Sao Khanh Khanh lại nói vậy?"
"Muội đã xem qua những chuyện hồi nhỏ của hắn ta nên đoán vậy." Vương Ngôn Khanh mở đoạn ghi lại gia đình Triệu Hoài cho Lục Hành xem rồi nói: "Thời niên thiếu hắn mồ côi cha, được mẫu thân nuôi lớn, trên còn có hai tỷ tỷ. Việc đọc sách tuy rằng sẽ được gia tộc bồi dưỡng, nhưng chuyện sinh kế hằng ngày đều phải dựa vào mẫu thân, tỷ tỷ dệt vải. Người lớn lên trong hoàn cảnh như vậy tính cách thường sẽ mềm yếu, nhu nhược, hình thành tính ỷ lại với nữ trưởng bối, dù cho sau khi trưởng thành con đường làm quan thuận lợi sẽ bù đắp cho hắn sự tự tin, nhưng chắc chắn sẽ không khiến hắn trở thành một một người to gan quyết đoán, can đảm dám mạo hiểm. Loại người này thoạt nhìn tưởng như ương ngạnh thật ra lại mềm yếu, thời thơ ấu còn trải qua quãng thời gian có không có tiền trong người, nên sẽ không yên tâm đem tiền tài giấu ở bên ngoài, hắn nhất định sẽ giữ bên người, tốt nhất là ở một nơi mà hắn thời thời khắc khắc đều có thể tiếp xúc."
Lục Hành không nói chuyện, nhưng trong mắt lại ý cười dạt dào: "Khanh Khanh cũng chưa gặp qua Triệu Hoài, làm thế nào mà biết được tính cách của Triệu Hoài?"
"Muội đoán." Vương Ngôn Khanh đem tài liệu lấy về, tiếp tục nói: "Tuy rằng mỗi người đều có một suy nghĩ khác nhau, nhưng cùng ở trong hoàn cảnh như vậy mà lớn lên, thường đều có cùng loại hành vi. Nhìn vào gia thế, hoàn cảnh sinh trưởng, những chuyện đã trải qua của một người, đại khái có thể đoán ra được tính cách của người này. Muội đã dựa theo mạch suy nghĩ của Triệu Hoài, dù sao nếu muội là hắn, tuyệt đối sẽ không yên tâm đem tiền bạc của cải mà mình vất vả cướp đoạt giao phó cho người khác."
Lục Hành rốt cuộc bật cười, ánh mắt giống như *lưới mỏng bao phủ Vương Ngôn Khanh, chậm rãi nói: "Ta cũng cảm thấy vậy, cho nên mới đặc biệt nhìn chằm chằm người nhà của hắn, nhưng vẫn không tìm thấy."
(*Nguyên văn là tinh mịn võng: Kiểu như hàng ngàn sợi tơ đan thành võng bao trùm lấy mục tiêu, là kiểu ánh mắt của diều hâu ý, nhỏ, sắc, khóa chặt con mồi)
Vương Ngôn Khanh khép tài liệu lại, giả dụ mình là một thiếu niên mồ côi cha, gia cảnh bần hàn, phải dựa vào tộc nhân tiếp tế, cố gắng đọc sách trở thành một nam tử ưu tú, chờ ngày sau phát đạt, sẽ đem tiền tài giấu ở chỗ nào đây? Nàng thử suy nghĩ một hồi, trong đầu mờ mịt trống rỗng, có một loại cảm giác bất lực không thể nói thành lời. Lục Hành nhìn một lúc, không nhanh không chậm hỏi: "Khanh Khanh, muội nghĩ đến cái gì?"
Vương Ngôn Khanh thở dài, nhìn về phía Lục Hành nói đúng sự thật: "Nhị ca, hiện tại tin tức quá ít, muội chưa thể đoán được."
"Không vội." Lục Hành nắm mu bàn tay Vương Ngôn Khanh, nói: "Muội còn chưa gặp qua Triệu Hoài, chỉ dựa vào đầu óc sao có thể nghĩ ra được? Nơi này là bản đồ trong phủ Triệu Hoài, ngươi từ từ xem, chờ sau khi chuẩn bị tốt rồi nói cho ta, ta mang muội đi gặp Triệu Hoài."
Vương Ngôn Khanh gật đầu nói "Vâng", nói xong nàng khẽ cắn môi, có chút muốn nói lại thôi. Lục Hành bất động thanh sắc, hỏi: "Làm sao vậy?"
Vương Ngôn Khanh ngẩng đầu, khẩn trương nhìn Lục Hành: "Nhị ca, nếu muội không hỏi ra được, làm chậm trễ thời gian của huynh thì làm sao bây giờ?"
Lục Hành bật cười, không tiếng động cầm nàng mu bàn tay, nói: "Không sao. Vốn dĩ đây là chuyện của ta, không có muội, ta cũng muốn thẩm vấn bọn họ. Muội tới để giúp ta, lại không phải nợ ta. Đừng tạo áp lực lớn cho bản thân, an tâm chuẩn bị, không cần phải để ý thời gian."
Vương Ngôn Khanh khẽ gật đầu, Lục Hành thấy sắc trời không còn sớm, liền đưa nàng trở về phòng. Tuy rằng Lục Hành nói không cần để ý thời gian, nhưng Vương Ngôn Khanh vẫn chuyên chú suốt một ngày một đêm để xem tư liệu, quan sát bản đồ trong phủ Triệu Hoài.
Vào lúc Vương Ngôn Khanh gấp rút nghiên cứu tư liệu, bên này Lục Hành cũng gặp chút phiền toái. Hoàng đế cho hắn thời hạn nửa tháng, hiện giờ chớp mắt trôi mất mười ngày. Lục Hành vẫn bình thản, những người khác lại gấp gáp không chờ được mà muốn ra mặt.
Lục Hành vừa từ trong cung bước ra, từ Tả Thuận Môn gặp được Trần Dần. Lục Hành nhìn đang bước tới, thần sắc bất biến, hơi rũ mắt hành lễ Trần Dần: "Gặp qua Trần Đô Chỉ Huy Sứ."
Trần Dần nhìn thấy Lục Hành, cười một cái, nói: "Ra là ngươi. Đã lâu không gặp, hôm nay nhìn ngươi có chút khác lạ. Khi nào thì ngươi từ Bảo Định trở về?"
Lục Hành vẫn mỉm cười như cũ, giống như một hậu bối khiêm tốn thủ lễ, hỏi gì đáp nấy: "Hôm qua."
"Hôm qua mới trở về à." Trần Dần kéo trường thanh, âm buông tiếng thở dài, nhìn chằm chằm Lục Hành, nói, "Đi thế nào mà lâu như vậy? Ở thời điểm này còn dám xuất kinh, xem ra án tham ô mà Thánh Thượng giao cho ngươi đã có manh mối?"
Hoàng đế còn chưa thúc giục mà một đám bọn họ đã gấp không chờ nổi rồi. Ý cười trên môi Lục Hành càng sâu, đuôi mắt hơi cong, khiến cho cặp mắt đào hoa kia càng thêm trong suốt liễm diễm: "Cũng nhờ Thánh Thượng tín nhiệm, thần đương nhiên phải dốc hết sức lực, vì quân phân ưu."
Thần sắc trong mắt Trần Dần càng trở nên lạnh lẽo hơn, lá gan không nhỏ, dám ở ngay trước mặt hắn khiêu khích? Trần Dần cùng Lục Hành không giống nhau, Bất kể lúc nào Lục Hành cũng đều duy trì ý cười bình thản trên môi, nhưng khi tâm tình Trần Dần không thoải mái, biểu tình trên mặt cũng theo đó mà lạnh xuống. Trần Dần nhìn chằm chằm Lục Hành, vô hình tạo áp lực, Lục Hành cũng trước sau đều rũ hờ mắt, thoạt nhìn có vẻ khiêm tốn, nhưng giữa mày lại không có một chút vẻ sợ hãi.
Trần Dần tức quá hóa cười: "Hóa ra là ta đã coi thường ngươi. Có chút cẩu không ngừng dám phàn cắn người ngoài, một khi không cẩn thận, ngay cả người trong nhà cũng phải đề phòng bị cắn vào tay."
"Không dám." Lục Hành *gợn sóng bất kinh, nói, "Còn phải dựa vào Trần Đô Chỉ Huy Sứ chỉ điểm. Trần Đô Chỉ Huy Sứ nếu sợ chó, vậy ở kinh thành cũng phải cẩn thận đấy. Dù sao thì, dưới chân hoàng thành, thứ không thiếu nhất chính là chó hoang vô chủ."
*gợn sóng bất kinh: chỉ trạng thái bình tĩnh, không chút lo sợ trước biến cố
Trần Dần lạnh lùng trừng mắt nhìn Lục Hành mắt một cái, xoay người đi ra khỏi hoàng cung. Lục Hành đứng ở Tả Thuận Môn, đợi Trần Dần đi xa, mới không nhanh không chậm xoay người, thong thả cất bước hướng ra ngoài.
Trần Dần mắng hắn là cẩu thì có tác dụng gì chứ? Dù sao thì cũng hơn loại chó vô chủ như Trần Dần.
Nói trắng ra là, Nội Các, Hàn Lâm Viện, Ngự Sử Đài, có người nào không phải chó săn trong tay hoàng đế? Một khi có người không nghe lời, hoàng đế chỉ cần thả dây cương, lập tức có rất nhiều ruồi bọ xông lên đem kẻ này xé nát.
Kinh thành có rất nhiều người muốn làm chó của quý nhân còn không được đây. Lục Hành cũng không để ý tới lời uy hiếp của Trần Dần, hắn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của hoàng đế nhiệm vụ, làm một thanh đao đủ tư cách, cho dù hắn có đắc tội bao nhiêu người đi nữa hoàng đế cũng không để ý. Ngược lại, nếu thanh đao là hắn không đủ sắc bén, mũi đao không thể nhắm chính xác vào vị trí mà hoàng để muốn, đấy mới thật sự là ngày tai vạ ập đến.
Đêm mười lăm tháng chạp, trong ngục lao vẫn như thường ngày nơi nơi tràn ngập mùi máu. Ngục tốt đứng chết lặng nhìn ngọn đèn dầu trên vách tường. Ánh sáng của ngọn đèn le lói mờ nhạt chiếu xuống mặt đất, bóng tối giống như thủy triều lúc ẩn lúc hiện, lắc lư không ngừng. Ở trong ánh sáng biến ảo không ngừng ấy, đoàn người đạp sông ngầm đi tới, ngục tốt nhìn thấy khuôn mặt người cầm đầu, lập tức đứng trang nghiêm hành lễ: "Tham kiến Lục Chỉ Huy Sứ."
Khi ngục tốt hành lễ, mơ hồ nhìn thấy người mặc áo choàng đứng sau lưng Lục Chỉ Huy Sứ, nhìn vóc dáng có vẻ không giống nam tử. Ngục tốt nghĩ thầm Chỉ Huy Sứ mang nữ tử tới ngục giam làm cái gì, gần đây cũng đâu có nghe nói gia quyến của đại thần nào gặp nạn.
Trong lòng ngục tốt mơ hồ hiện lên ý nghĩ, nhưng hắn không dám nhìn kỹ, chỉ liếc qua một cái rồi nhanh chóng cúi đầu, nhìn chằm chằm vết máu đen trên hành lang. Lục Hành nhàn nhạt đáp lại, nói: "Triệu Hoài thế nào?"
Ngục tốt càng thêm cẩn thận, nói: "Bẩm vẫn như thường ngày ạ, đang ở trong ngục giam."
Ngục tốt nói xong, dừng một chút, thử nói: "Nếu Chỉ Huy Sứ muốn thẩm vấn, vậy để tiểu nhân đem hắn ra?"
"Không cần." Lục Hành chậm rãi bước vào cánh cửa nhà lao đen kịt, ánh đèn ở hai bên tường rung chuyển chiếu vào người hắn, nửa sáng nửa tối, tựa như ma mị, "Tiếp tục canh gác, không có lệnh của ta, không được phép cho bất luận kẻ nào tiến vào."