Đêm nay gió lớn, Nam Trấn Phủ Tư đột nhiên náo nhiệt hẳn lên. Xét nhà là việc mà tất cả mọi người đều thích làm, Nam Trấn Phủ Tư rất nhanh đã triệu tập nhân thủ đầy đủ. Dưới ánh lửa sáng rực ở phủ nha, Lục Hành bước đến bên cạnh Vương Ngôn Khanh nói: "Khanh Khanh, hiện trường xét nhà sẽ rất loạn, chỉ sợ một đêm cũng xong không được. Muội còn đang dưỡng bệnh, đi về trước đi."
Vương Ngôn Khanh nghe vậy liền xấu hổ. Hai chữ 'dưỡng bệnh' trong miệng Lục Hành ám chỉ cái gì, trong lòng bọn họ đều rõ ràng.
Khoảng thời gian trước bởi vì nguyệt tín, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Vương Ngôn Khanh đã bị Lục Hành quản lý vô cùng nghiêm khắc, không được ngủ muộn, không được uống nước lạnh, cũng không được ăn quá ít. Hiện tại nguyệt tín của nàng đã hết, vất vả lắm mới có khoảng thời gian thoải mái, vậy mà Lục Hành đã bắt đầu chú ý tới chu kỳ tiếp theo rồi.
Vương Ngôn Khanh trộm nhìn lướt qua bốn phía xung quanh, may mắn mọi người xung quanh đều trông rất vội vàng nên không chú ý tới lời đối thoại của Vương Ngôn Khanh với Lục Hành, mặc dù không cẩn thận nghe được, cũng chỉ cho rằng Chỉ Huy Sứ đang lo lắng cho thân thể của người thân mà thôi.
Nhị ca quan tâm để ý tới nàng như vậy, Vương Ngôn Khanh vô cùng cảm động, nhưng cũng không khỏi cảm thấy dường như Nhị ca quan tâm hơi quá rồi.
Vương Ngôn Khanh đè thấp mũ choàng, thấp giọng khụ một tiếng, nói: "Nhị ca, muội không có việc gì."
Lục Hành lại lắc đầu: "Không thể chủ quan như vậy được. Để ta phái người...... Mà thôi, đi một chuyến cũng không xa lắm, để ta đưa muội về."
Vương Ngôn Khanh cả kinh: "Nhị ca, huynh còn phải đi tìm đồ vật......"
"Muội đã hỏi ra được nơi giấu rồi, đống vàng bạc châu báu đó cũng chỉ ở yên nơi đó, không chạy mất được đâu." Lục Hành ngắt lời Vương Ngôn Khanh, ngữ khí vô cùng kiên quyết: "Ta đưa muội hồi phủ."
Nhân thủ Cẩm Y Vệ đã tập hợp gần như đầy đủ, chỉ chờ Lục Hành lên tiếng là có thể xuất phát. Lục Hành lại gọi Quách Thao tới, dặn dò mấy câu, để Quách Thao mang theo người đi trước, hắn đưa Vương Ngôn Khanh về nhà, sau đó sẽ đến.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Quách Thao nghe xong thì kinh ngạc nhìn Vương Ngôn Khanh một cái, sau khi phát hiện mình thất lễ liền vội vàng cúi đầu, sợ phạm vào kiêng kị của Chỉ Huy Sứ. Việc xét nhà này Cẩm Y Vệ đã quen làm, tự Quách Thao dẫn người cũng ứng phó được, chỉ là Quách Thao lại hơi ngoài ý muốn, Lục Chỉ Huy Sứ thích nhất là hạ độc thủ, đoạt công lao, không ngờ lại đem công lao đầu tiên nhường cho người khác.
Lục Hành không để ý đến những điều đó, cũng không để ý tới những tầm mắt đang đánh giá, tìm tòi nghiên cứu, kéo chặt áo choàng của Vương Ngôn Khanh, dẫn nàng rời đi. Lục Hành khăng khăng đưa Vương Ngôn Khanh về nhà, một phần là do thân thể của nàng cần phải điều dưỡng ngay, nếu đợi ở trong gió lạnh cả đêm, vậy công sức phía trước hoàn toàn uổng phí; phần còn lại là vì hắn không hy vọng nàng sẽ nhìn thấy một mặt đen tối của hắn.
Thanh danh của Cẩm Y Vệ hỗn độn, nhưng nếu không chân chính thể nghiệm qua, rất khó tưởng tượng được rằng, được xưng là nhất huyết tinh đao của Đại Minh rốt cuộc có bao nhiêu dơ bẩn.
Cho đến hiện tại, Vương Ngôn Khanh chỉ mới nhìn thấy mặt chính diện của Lục Hành, tuy rằng có những lúc sử dụng thủ đoạn có chút thô bạo, nhưng về cơ bản còn được tính là một người tốt. Những việc mà Lục Hành thật sự làm như bức cung, thẩm vấn, đình trượng, xét nhà, nàng ngay cả một món cũng không nhìn thấy. Lục Hành không để ý đáy lòng chợt lóe qua sự khác thường, hắn thuận theo suy nghĩ trong lòng, trước đem Vương Ngôn Khanh tiễn đi, sau đó lại đi xét nhà. Chút tiền ấy của Triệu Hoài, Lục Hành không để bụng, nhưng nếu trước đó bị Vương Ngôn Khanh nhìn thấu nhân cách của hắn rồi đối với hắn nảy sinh hoài nghi, sau đó làm chậm trễ đại kế phản sát Phó Đình Châu, vậy mới mất nhiều hơn được.
Lục Hành ôm suy nghĩ này trong lòng, theo lẽ thường hẳn nên đưa Vương Ngôn Khanh hồi Lục phủ. Nguyên nhân không phái người hộ tống...... Bởi vì nơi này là kinh thành, bên cạnh còn có Phó Đình Châu như hổ rình mồi, vạn nhất Phó Đình Châu nhân lúc hắn chưa kịp chuẩn bị, đem Vương Ngôn Khanh cướp đi thì làm sao bây giờ?
Khả năng này không thể không phòng. Cái tên Phó Đình Châu ngu xuẩn kia nếu bị ép đến nóng nảy thì cái gì cũng dám làm.
Lục phủ là phủ đệ mà cả nhà Lục Hành dọn đến sau khi đến kinh thành, cách Nam Trấn Phủ Tư không xa, Lục Hành cùng Vương Ngôn Khanh cưỡi ngựa, rất nhanh đã nhìn thấy đại môn Lục phủ. Lục Hành xuống ngựa, muốn đích thân đưa Vương Ngôn Khanh đi vào lại bị Vương Ngôn Khanh ngăn lại: "Nhị ca, chính sự quan trọng, huynh mau đi tìm đồ mà Triệu Hoài giấu đi. Từ đây cũng chỉ hai bước là vào rồi, muội tự mình đi được."
Lục Hành nhìn lướt qua Linh Tê Linh Loan ở phía sau, không tiếp tục kiên trì nữa, gật đầu nói: "Được rồi, sau khi về phòng nhớ uống một chén trà gừng, chờ thân thể ấm lên thì mau chóng đi ngủ, không được chờ ta."
Những lời này Lục Hành hướng về phía Vương Ngôn Khanh nói, nhưng căn bản không phải nói cho Vương Ngôn Khanh. Linh Tê Linh Loan cúi đầu, yên lặng lĩnh mệnh của Chỉ Huy Sứ. Lục Hành lại dặn dò vài câu, tận mắt nhìn thấy Vương Ngôn Khanh bước vào đại môn mới xoay người lên ngựa. Tay hắn tùy ý siết chặt dây cương, hắc mã giống như có nhân tính, bốn vó lập tức phóng lên, nhanh chóng chạy về một hướng khác.
Một đêm này đối với rất nhiều người mà nói là một đêm mất ngủ. Càng về đêm trời càng lạnh, toàn bộ kinh thành rộng lớn bị bao phủ trong bóng đêm, yên tĩnh tựa như bãi tha ma. Trong không gian tĩnh mịch như vậy, một trận tiếng vó ngựa từ trên đường xẹt qua đã làm biết bao người đang chìm trong mộng đẹp buộc phải tỉnh giấc. Rất nhiều người vội vàng khoác áo đứng dậy, cách màn đêm u tối, chỉ nhìn thấy trong phủ Lễ Bộ thị lang Triệu Hoài sáng lên ánh lửa, tựa như du long, kéo dài không nghỉ.
Trong đêm tối người Triệu gia nghe thấy tiếng Cẩm Y Vệ gõ cửa, lo sợ bất an mở cửa, còn chưa kịp hỏi chuyện đã bị Cẩm Y Vệ đẩy ra. Bộ binh của Cẩm Y Vệ nhanh chóng trấn giữ các cửa Triệu phủ, người Triệu gia núp ở phía sau, phẫn nộ lại bất lực mà kêu lớn: "Nơi này là phủ đệ của Lễ Bộ thị lang, các ngươi đang làm gì đây?"
Nhưng hắn oán giận cũng vô dụng, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn đám ma quỷ đội lốt người này tiến quân thần tốc, lục tung khắp phủ.
Ngoài phủ, một con hắc mã không nhanh không chậm dừng lại trước đại môn, người trên ngựa bên trong mặc bộ phi ngư đỏ rực, bên ngoài phủ lớp áo choàng thuần đen, đen và đỏ phối hợp với nhau, ở trong bóng đêm có vẻ dày đặc này lại tạo vẻ quỷ diễm. Quách Thao ấn trường đao, bước nhanh đến trước bậc thang, lập tức ôm quyền với đối phương: "Chỉ Huy Sứ, thư phòng đã bị bao vậy, người Triệu gia đều ở trong phủ, không một ai chạy thoát."
Lục Hành gật đầu, không nói gì, lưu loát xoay người xuống ngựa. Gia quyến của Triệu Hoài giờ phút này đã bị đuổi tới chính đường, Cẩm Y Vệ mở toang cánh cửa chính, tiếng gió lạnh thổi vù vù từ màn đêm cuốn vào, một đám nữ quyến chỉ mặc trung y ôm thành một đoàn, run bần bật.
Cẩm Y Vệ nắm đao canh giữ ở hai bên, đứng im không có hành động gì tiếp theo, tựa hồ đang đợi người nào đó. Triệu Tam tiểu thư gan lớn ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong đội ngũ Cẩm Y Vệ đang giơ đuốc cầm gậy có một người đang tiến vào. Hắn thân cao chân dài, trắng nõn như ngọc, mày kiếm mắt sáng, bộ dáng thong dong lại bừa bãi trong bộ phi ngư màu đỏ rực đi tới, Triệu Tam tiểu thư mới chỉ nhìn một chút liền nhận ra thân phận của hắn.
Nhân vật được mệnh danh là *tiếu diện hổ, Diêm Vương sống đại danh đỉnh đỉnh chốn kinh thành, tuổi còn trẻ mà đã nhậm chức vụ Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ -- Lục Hành.
*tiếu diện hổ: hổ mặt cười
Bề ngoài của hắn vốn dĩ vô cùng xuất chúng, nhưng khi xuất hiện ở nơi này lại tạo cảm giác âm trầm. Triệu Tam tiểu thư biết rõ người này nguy hiểm, lại như bị mê hoặc mà nhìn chằm chằm hắn, không cách nào dời đi tầm mắt sang chỗ khác được. Triệu thái thái phát giác nữ nhi đang nhìn chằm chằm ra bên ngoài, cho rằng nữ nhi bị Cẩm Y Vệ dọa đến mất hồn, vội vàng ôm lấy nữ nhi.
Lục Hành bước vào chính đường, ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người. Hắn tầm mắt phảng phất như có trọng lượng, khiến những người bị nhìn đến đều hoảng hốt cúi đầu, đặc biệt là những nữ tử trong hậu trạch, thân thể đều không khống chế được mà run rẩy. Lục Hành nhìn một vòng, ngữ khí nhàn nhạt, hỏi: "Tất cả mọi người ở chỗ này?"
"Bẩm. Toàn bộ thê thiếp, con cái của Triệu Hoài cùng với nô bộc trong phủ, toàn bộ đều đã tập hợp đầy đủ."
"Được." Lục Hành gật đầu, phủi tay áo rồi chắp tay sau lưng đi ra ngoài, "Một người cũng không được thả. Người đâu, đi tra thư phòng."
"Rõ."
Vừa rồi khi Lục Hành tiến vào, Triệu thái thái vẫn luôn dùng thân thể mình che chắn Triệu Tam tiểu thư, sợ bị Lục Hành nhìn thấy nữ nhi bà ta tuổi trẻ mỹ lệ lại chưa xuất giá. Chờ Lục Hành đi rồi, Triệu Tam tiểu thư mới từ cánh tay mẫu thân nhô đầu ra, hỏi: "Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì sao, vì sao bọn họ lại lục soát nhà chúng ta?"
Vẻ mặt Triệu thái thái tràn đầy đau khổ, đau lòng mà nhìn nữ nhi xinh đẹp như hoa của mình: "Nữ nhi, bọn họ tới là để điều tra phụ thân con."
"Phụ thân?" Triệu Tam tiểu thư trừng lớn đôi mắt, vô cùng khó hiểu, "Không phải nói phụ thân không có việc gì sao?"
Triệu thái thái lắc đầu, một chữ cũng không chịu nói. Bà ta cũng hy vọng như lời Thủ phụ đại nhân nói, Triệu Hoài sẽ không có việc gì, đám ác quỷ này chỉ tới để hù dọa mà thôi. Bà ta mơ hồ đoán được Triệu Hoài phạm vào chuyện gì, nhưng cũng không rõ ràng cụ thể. Triệu Hoài luôn hành sự một mình, thê thiếp đều phải nghe theo hắn, không được phép dò hỏi bất kỳ chuyện gì ở bên ngoài, vậy nên đống tiền tài đó Triệu thái thái cũng không rõ được giấu ở nơi nào.
Khả năng đây cũng là nguyên nhân giúp bọn họ tránh được ma trảo của Cẩm Y Vệ.
Lục Hành đi vào thư phòng, Cẩm Y Vệ đã đem cửa gỡ ra, hiện tại đang từng bước kiểm tra bức tường, sàn nhà. Lục Hành nhanh chóng nhìn lướt qua, hỏi: "Có phát hiện gì không?"
Quách Thao nhìn về phía thủ hạ, một Cẩm Y Vệ Thiên hộ bẩm báo: "Hồi bẩm Chỉ huy sứ, trước mắt tất cả gạch đều là thật, cũng chưa tìm được tường kép."
Lục Hành chậm rãi nhìn lướt một lượt, thư phòng Triệu Hoài vô cùng lớn, không khí vừa lạnh lại vừa âm u, vừa nhìn liền biết đã lâu không đốt than. Trong phòng chứa đầy giá gỗ, mỗi giá gỗ cao bảy thước, rộng hơn hai thước, có sáu tầng bằng gỗ, trên ô vuông mỗi tầng đều chưa đầy sách bìa cứng.
Lục Hành nói chắc nịch: "Khẳng định là ở chỗ này, cẩn thận lục soát, cho dù có phải đem phòng này hủy đi cũng phải lục soát ra."
Cẩm Y Vệ trong phòng đồng thời ôm quyền: "Rõ."
Trước đó mật thám Cẩm Y Vệ đã thăm dò qua thư phòng, chẳng qua lúc ấy thời gian gấp gáp, bọn họ vội vàng tìm kiếm, không tìm được tin tức liền rời đi. Dù sao kinh thành rộng lớn như vậy, không ai dám bảo đảm đống vàng bạc đó nhất định giấu ở nơi nào, ngầm dò hỏi một lần không có kết quả, bọn họ liền gạch nơi này ra khỏi bản đồ, vội vàng đi tìm địa điểm tiếp theo.
Thế nhưng hiện tại, Chỉ huy sứ nói bọn họ lục soát kỹ thư phòng. Bọn họ cũng không biết Chỉ huy sứ lấy lòng tin ở đâu mà khẳng định vậy, nhưng Chỉ huy sứ đã lên tiếng, không ai dám chậm trễ, sau khi lĩnh mệnh liền nhanh chóng tản ra tìm kiếm. Dù sao thư phòng này cũng lớn như vậy, cạy từng viên gạch ra thì ngay cả con chuột cũng không có chỗ mà trốn.
Khi một giáo úy gõ gạch trên mặt đất, thuận miệng lẩm bẩm một câu: "Không ngờ nhà tên cẩu quan này nhiều sách như vậy, bày một đống kín mít thế này thì sao mà cúi người ngồi xổm được."
Lục Hành nghe thấy, chân mày hơi nhướn lên. Hắn đi đến kệ sách phía trước, tùy tay cầm lấy một quyển sách lật xem. Đây là một quyển trong một bộ sách, đặt ở trong một hộp bìa cứng, bìa sách cũng cứng, đóng gói bảo quản vô cùng cẩn thận, sách cũng rất mới. Lục Hành lật qua hai trang, đột nhiên giương mắt, nhìn về phía sau.
Kệ sách thư phòng Triệu Hoài được làm vô cùng xa hoa, có thể cảm giác được là dùng loại gỗ tốt nhất, mỗi tầng có ba hàng sách, hai hàng bày biện dọc theo giá gỗ, một hàng nằm bên trong. Đống sách này đều là sách bìa cứng quý giá nhất trên thị trường, bày biện vô cùng cẩn thận, mỗi bộ sẽ đặt ở chung một chỗ, bên ngoài còn đặt nguyên một hộp gấm. Lục Hành nhìn một hồi, đem cuốn sách trong tay đặt xuống, đẩy hàng ngoài cùng ra, nhìn về hàng ở giữa bị hộp gấm che khuất kia.
Có thể ở cất giữ nhiều sách như vậy, theo lý là một người yêu thích sách. Chỉ là, một người yêu thích sách, sau khi mua sách xong hẳn sẽ giữ lại hộp sách để sau khi lấy ra đọc sẽ cất vào, chỉ là những quyển sách này lại không có dấu vết lật xem, hơn nữa còn có một hàng sách bị che lấp là sao?
Hắn tùy tiện lấy một cuốn định nhấc lên, chợt ngưng một chút rồi thả ra. Lục Hành nhướng mày, trên mặt đã lộ ra ý cười: "Đừng tìm nữa, trong phòng này không có tường kép. Đem toàn bộ đống sách của hắn mở hết ra, hắn đem sách khoét thành lỗ rỗng, đồ vật cất giấu ở bên trong."
Nghe Lục Hành nói vậy, mọi người đều chấn động. Một tên bách hộ dùng chuôi đao đẩy một cuốn sách xuống đất, cuốn sách bị bung ra, bên trong rớt ra một vật hình vuông màu vàng kim. Mọi người đều kinh hỉ, đều lập tức vọt tới bên kệ sách, nhanh chóng nhấc từng chồng sách xuống.
Lục Hành vỗ bụi trên ống tay áo, nhàn nhạt mở miệng: "Từ từ thôi, dù sao đống này cũng đều là sách. Quách Thao, lấy sổ sách ra, bắt đầu tính toán đi."
Cẩm Y Vệ đem từng chồng sách đặt xuống, mở bìa ra, quả nhiên, bên trong giấy đã bị khoét rỗng, đổi thành thỏi vàng lấp lánh. Triệu Hoài đem sách đặt ở hàng ngoài cùng để che giấu, thật ra phía dưới đều là vàng, khó trách mật thám Cẩm Y Vệ tới vài lần, mỗi lần đều bất lực trở về. Ai có thể nghĩ đến, Triệu Hoài không tạo mật thất, tường kép mà lại trực tiếp quang minh chính đại đem vàng đặt ở bên ngoài đâu.
Cẩm Y Vệ lật sách cả đêm, bận rộn không ngừng cho đến tận tờ mờ sáng, cuối cùng mới đem đống thỏi vàng dỡ hết ra.
Lục Hành mắt nhìn sắc trời, tối nay không cần ngủ, đổi y phục khác liền có thể đi thượng triều. Hiện tại hồi phủ chỉ sợ sẽ đánh thức nàng...... Thôi, hắn vẫn nên đi Nam Trấn Phủ Tư thay đi.
Lục Hành đi ra ngoài, khi đi ngang qua đình nhỏ của Triệu gia, một thiếu nữ lảo đảo từ bên trong lao tới, nghẹn ngào hô: "Lục đại nhân."
Lục Hành bước chân hơi ngừng lại, chỉ trong thoáng chốc, thiếu nữ đã bổ nhào đến trước mặt Lục Hành. Làn tóc dài rối tung, giữa mùa đông lại mặc trung y đơn bạc, thân thể ở trong gió lạnh run bần bật. Nàng ta khẽ nâng mắt, ánh mắt tràn đầy vẻ cầu xin nhìn Lục Hành: "Lục đại nhân, cha tiểu nữ đã phạm vào tội gì?"
Trong lòng Lục Hành biết đây là nữ nhi của Triệu Hoài, vừa rồi nàng ta dường như bị phu nhân Triệu Hoài giấu ở phía sau, đó chính là đích nữ Triệu gia. Tội quyến Triệu gia vốn bị Cẩm Y Vệ tạm giam ở chính sảnh, nhưng Cẩm Y Vệ vội vàng thẩm tra đối chiếu số ngân lượng mà Triệu Hoài tham ô suốt cả một đêm như vậy, thủ vệ không khỏi lơi lỏng, cứ như vậy bị nàng chạy ra.
Lục Hành không hề dao động khi đối mặt với ánh mắt thê lương bất lực của thiếu nữ, nói: "Ngay cả việc cha ngươi phạm vào tội danh gì cũng không biết mà cũng dám đến cầu tình với ta?"
Đã bị nhìn ra. Ngón tay Triệu Tam tiểu thư co chặt, hoàn toàn vứt bỏ sự rụt rè của nữ tử chốn khuê các, gần như hèn mọn mà cầu xin: "Tiểu nữ biết phụ thân phạm sai lầm lớn. Tiểu nữ nguyện không cầu danh phận, hầu hạ chăm sóc Lục đại nhân cả đời, mong Lục đại nhân có thể khoan hồng độ lượng, tha cho cha tiểu nữ một mạng."
Triệu Tam tiểu thư được nuôi dưỡng ở chốn khuê phòng, vô ưu vô lo, nhưng cũng không phải không có đầu óc. Phụ thân đã bị mang đi nửa tháng, nhưng tối nay Cẩm Y Vệ trực tiếp đánh tới cửa, mẫu thân vẫn luôn an ủi nàng ta không có việc gì, thế nhưng nàng ta vẫn không ngừng hoảng hốt lo sợ, bản năng cảm thấy không thích hợp. Bỗng nhiên, thư phòng bên kia truyền tới thanh âm ồn ào náo động, Cẩm Y Vệ liên tục bị điều động, thấp giọng nói tìm được rồi, sắc mặt của mẫu thân cùng với nàng ta đều trở nên suy sụp.
Xong rồi, không ngờ phụ thân thật sự tham ô, hơn nữa còn bị Cẩm Y Vệ tìm ra. Mẫu thân lúc ấy liền hôn mê bất tỉnh, nô bộc vừa thấy Triệu gia xong rồi, nhân cơ hội trộm lấy đồ vật, càng phiền hơn là có một vài thiếp thất ầm ĩ đòi phóng thiếp. Triệu Tam tiểu thư cũng không biết bản thân vượt qua đêm nay bằng cách nào, nàng ta hứng gió lạnh suốt một đêm, mãi đến hừng đông mới rốt cuộc hiểu được, nếu muốn cứu cả nhà bọn họ, chỉ có thể đi cầu xin người kia.
Là người đã dẫn người tới kê biên tài sản Triệu gia - Lục Hành.
Hắn là người mà hoàng đế tín nhiệm nhất, lại là Tổng chỉ huy của hành động lần này. Phụ thân tham nhiều hay tham ít, hành vi phạm tội nặng hay nhẹ, cũng chỉ do một câu của hắn.
Triệu Tam tiểu thư biết dung mạo của mình không tệ, tự nhận cầm kỳ thi họa được học vài năm. Mỗi khi tới các phủ làm khách thường xuyên được các phu nhân trêu chọc muốn cưới nàng ta làm con dâu. Nàng ta mới mười sáu mà đã có rất nhiều người tới phủ cầu hôn. Chỉ cần có thể đả động Lục Hành, bất luận phải dùng biện pháp gì, cho dù là thân thể của nàng ta, nàng ta cũng nguyện ý.
Sau khi Triệu Tam tiểu thư nói xong, trong lòng không hiểu sao lại thấy khẩn trương. Nàng ta có chút ngượng ngùng nhìn thẳng vào đôi mắt Lục Hành, nhưng nghĩ đến phụ thân sống chết vẫn chưa rõ, thì sự rụt rè ngay lập tức bị đánh tan, chỉ còn dáng vẻ cầu xin, hèn mọn, nhu nhược đáng thương nhìn Lục Hành.
Nàng ta dùng hết thể diện mặt mũi của nữ nhi để đối mặt nói với hắn những lời kia, thế nhưng Triệu Tam tiểu thư phát hiện, nụ cười trên mặt Lục Hành chưa từng thay đổi.
Hắn có một đôi mắt hẹp dài vô cùng xuất sắc, sáng ngời liễm diễm lại hút hồn, đôi mắt ẩn tình trời sinh, so với nam nhân tầm thường thì tinh xảo xinh đẹp nhiều. Rõ ràng là cười rộ lên đôi mắt rất đẹp, giờ phút này lại không cảm nhận được một chút ấm áp, ngược lại giống như bị một con rắn độc xinh đẹp rực rỡ nhìn thẳng, chỉ tùy tiện hô hấp thôi cũng khiến người đối diện sinh ra ảo giác của cái chết.