Cẩm Y Vệ

Chương 1005: Tai Kiếp Khó Thoát



Bên Côn Minh án binh bất động, Vĩnh Xương, Thuận Ninh nơi tiền tuyến lập tức căng thẳng.

Mãng Ứng Lý công chiếm Thi Điện cướp phá ba ngày, dân chúng bên trong bên ngoài thành mười phần không còn một. Quân Miến Điện liên tiếp hạ Lũng Xuyên, Mang Thị, thế công vốn đã có dấu hiệu suy kiệt, nhưng sau khi thi triển dâm uy ở Thi Điện lại bị khơi dậy hung tính, từ trên xuống dưới sôi máu hiếu chiến.

Thi Điện đã mất, Vân Nam chấn động, Thổ Ty Cảnh Mã, Loan Điện không chiến mà hàng, Mãng Ứng Lý lệnh cho đại tướng Mạc Hãn dẫn một cánh quân yểm hộ, lấy quân của hai Thổ Ty làm tiên phong tập kích Thuận Ninh phủ.

Sau đó Mãng Ứng Lý đích thân dẫn chủ lực quân Miến Điện, xua bảy trăm con chiến tướng, lấy ngụy Thừa tướng Nhạc Phượng dẫn dắt bộ binh, Gia Nhĩ Đức Nặc dẫn dắt hỏa thương thủ Tây Ban Nha trợ chiến, xua quân xâm nhập Thủy Nhãn quan.

Thủy Nhãn quan cũng không phải là hùng quan nổi danh, mặc dù nằm giữa hai ngọn núi, có địa thế vô cùng hiểm trở nhưng quan thành vừa cũ vừa nhỏ, chỉ xếp đặt một Tuần Kiểm Ty nho nhỏ tra xét người đi đường qua lại, truy bắt đạo tặc, thuận tiện thu chút phí qua đường. Dù sao nơi này đã thuộc về Vĩnh Xương phủ Hán địa, kể từ khi đánh Mộc Anh bình Vân Nam e rằng đã có hai trăm năm không trải qua đao binh, binh bị lơi lòng tới mức nào có thể tưởng tượng được.

Cho nên Hán gian Nhạc Phượng quen thuộc tình huống trong nước, vỗ ngực bảo đảm trước mặt chủ nhân mình, nói chỉ cần quân Miến Điện vừa đến, mấy chục tên binh sĩ Tuần Kiểm Ty nhất định chạy tứ tán, chiếm được quan ải chắc chắn không phí bao nhiêu sức lực.

Đến Thủy Nhãn quan, dựa theo mệnh lệnh Nhạc Phượng, đại đội quân Miến Điện bày trận dưới quan cách hai dặm. Mấy vạn quân Miến Điện tràn ngập sơn cốc, vô số cờ xí màu đen Kim Cương trợn mắt như quỷ phiên giơ lên, bảy trăm con chiến tượng phát ra tiếng rống kinh thiên động địa, khí thế hùng mạnh có một không hai biên thùy Nam Cương.

Các Thổ Ty đầu hàng Miến Điện như Mạnh Mật, Man Mạc, Xa Lý, Mộc Bang thảy đều nhìn nhau hoảng sợ, dù đã sớm biết uy thế quân Miến Điện nhưng lúc này vẫn không tránh khỏi kinh hãi run sợ. Không trách Đông Hu vương triều xưng vương xưng bá ở Nam Cương, Xiêm La cũng không dám chọc tới.

Mãng Ứng Lý cỡi chiến tượng cao lớn hùng tráng như yêu ma, nhìn thấy thần sắc của đám Thổ Ty nhất thời vô cùng đắc ý.

Tần Lâm để cho các nước bán đảo Trung Nam kiềm chế Miến Điện, quả thật đưa đến tác dụng rất lớn, bất quá Mãng Ứng Lý dã tâm bừng bừng tuyệt không chịu từ bỏ ý đồ, y nhìn thấu điểm yếu của các nước này: những nước nhỏ yếu này hoàn toàn là bởi vì sau lưng có Đại Minh khích lệ mới dám liên thủ đối địch với Miến Điện hùng mạnh. Bọn họ có thể đưa đến tác dụng kiềm chế, nhưng tuyệt sẽ không tử chiến đến cùng, hơn nữa sợ đầu sợ đuôi, trông trước trông sau, Một khi quân Miến Điện lộ ra sức chiến đấu cường hãn, bọn họ sẽ do dự không chịu tiến lên.

Nếu các ngươi bị Đại Minh thiên triều sai sử, ta sẽ lập tức động binh với thiên triều!

Sau khi Mãng Ứng Lý bày mưu tính kế, chuẩn bị đầy đủ, lập tức chỉ mũi đao về phía Trung Hoa thiên triều

Quả nhiên quan lại Vân Nam phản ứng chậm chạp, đám Thổ Ty ở vùng biên giới Minh – Miến trung thành với triều Đại Minh khó có thể ngăn cản quân Miến Điện. Hơn nữa chuyện năm xưa triều Minh không phát cứu binh, khiến cho cả nhà Mạnh Dưỡng Tư Cá chết hết đã gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng. Càng ngày càng nhiều Thổ Ty đầu hàng Mãng Ứng Lý, quân Miến Điện binh uy đại chấn, thẳng tiến một mạch thế như chẻ tre, đánh tới Vĩnh Xương phủ được coi là thủ phủ trọng địa của Vân Nam.

Trong lòng các nước nhỏ Đông Nam, Đại Minh là thiên triều hùng mạnh đánh đâu thắng đó, trong hai trăm năm qua chưa từng thất bại, không ngờ rằng lại bị Miến Điện khinh thường, chuyện này nhất thời chấn động vô cùng. Mà các nước Xiêm La, Giản Bộ Trại khiếp sợ uy quân Miến Điện, hoàn toàn không dám khinh cử vọng động, cho dù là quân của Mãng Ứng Lý ở lại Miến Điện đã không còn nhiều lắm.

Cho đến trước mắt, chiến cuộc phát triển hoàn toàn phù hợp với dự liệu trước đó của Mãng Ứng Lý: triều Minh phản ứng chậm chạp, các Thổ Ty biên cảnh rối rít đầu hàng, các nước Đông Nam kinh hoảng sợ hãi, châu huyện trong nước thiếu chuẩn bị chiến tranh...

- Xem ra lần này bản vương thật sự sẽ đánh đến Đại Lý, lập triều xưng đế, ha ha ha…

Mãng Ứng Lý lên tiếng cười như điên ở trên lưng chiến tượng.

Ngụy Thừa tướng Nhạc Phượng khom lưng cười nịnh nọt:

- Vậy vi thần sẽ là khai quốc công thần, tương lai Lăng Yên các họa ảnh đồ hình, đại vương thiên thu vạn tái giang sơn bền vững, vi thần cũng có thể lưu danh hậu thế.

Sắc mặt tên Hán gian này ai nhin thấy cũng muốn buồn nôn, duy chỉ có Mãng Ứng Lý nghe thấy những lời này đúng với ý mình, nụ cười càng thêm phách lối.

- Quốc vương bệ hạ, Thủ tướng tiên sinh tôn kính. 

Gia Nhĩ Đức Nặc có vẻ không chịu được Nhạc Phượng và Mãng Ứng Lý, giơ roi ngựa lên chỉ chỉ quan ải cách đó không xa:

- Các hỏa thương thủ Tây Ban Nha dũng cảm vui lòng ra sức cho các ngươi, đánh hạ quan ải thấp nhỏ cũ nát này. Phí Địch Nam Đức Bá tước Đại nhân đang chờ tin thắng trận, ta nghĩ ngài rất vui nghe thấy tin tức dũng sĩ Tây Ban Nha nổ tiếng súng đầu tiên ở Trung Quốc.

Sau khi người Tây Ban Nha chiếm Luzon, bất ngờ đường đường chính chính vạch ra một kế hoạch chinh phục Trung Quốc. Tổng Đốc Phí Địch Nam Đức Bá tước trú Phi Luật Tân cùng các giáo chủ, quý tộc cộng năm mươi mốt người đệ trình báo cáo lên quốc vương Tây Ban Nha, yêu cầu động viên hai vạn năm ngàn tên lính, mười hai chiếc chiến hạm cỡ lớn, hai mươi vạn peso quân phí, lên bờ tấn công Trung Quốc.

Sau đó bởi vì hạm đội Tây Ban Nha vô địch thất bại ở eo biển Anh Cát Lợi, kế hoạch này đã trở thành bóng trăng đáy nước. Nhưng ít ra bây giờ nó còn là vấn đề khiến cho Phí Địch Nam Đức Bá tước và các thuộc thảo luận hạ nhiệt liệt, hơn nữa phái ra Gia Nhĩ Đức Nặc theo quân Miến Điện xuất chinh, thử dò xét hư thật triều Minh.

Gia Nhĩ Đức Nặc nhìn thấy hết thảy, cảm thấy có được khích lệ rất lớn với kế hoạch xâm lược của Tây Ban Nha. Hiện tại người Tây Ban Nha ở chỗ này đã bắt đầu bất mãn với con khỉ Miến Điện theo sau, nên y muốn đích thân thử thân thủ một lần.

Bất quá Nhạc Phượng ngăn cản Gia Nhĩ Đức Nặc, nên dùng hỏa thương binh Tây Ban Nha trên chiến trường quan trọng hơn, y với Gia Nhĩ Đức Nặc một câu ngạn ngữ Trung Quốc: Giết gà không cần dùng dao mổ trâu.

Dựa theo mệnh lệnh Nhạc Phượng, một trăm tên quân Miến Điện giương cao cờ xí nghênh ngang tiến về phía Thủy Nhãn quan. Nghĩ đến quân mình dưới quan hết sức hùng mạnh, quan ải nho nhỏ này ắt sẽ lập tức đầu hàng.

Bất kể là Mãng Ứng Lý hay là Gia Nhĩ Đức Nặc đều tỏ ra hết sức khinh thường thoải mái. Thậm chí một ít hỏa thương thủ Tây Ban Nha bắt đầu đánh cuộc xem rốt cục quan ải do đám khỉ da vàng này sẽ bắn ra bao nhiêu mũi tên, hai hay ba mũi, hay là hoàn toàn không có chút chống cự nào.

Tiểu đội quân Miến Điện theo sơn đạo rộng rãi đã tới trước mặt quan ải cách chừng năm mươi bước, nhưng trong quan vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Bất quá chỉ có một cái đầu ló ra từ sau lỗ châu mai, sau đó rụt trở lại rất nhanh.

Hành động này làm cho quân Miến Điện cười ha hả, càng thêm miệt thị quân coi giữ Trung Quốc nhát gan hơn thỏ, bọn họ lại sải bước nhanh hơn tiến lại gần quan.

Thình lình có ba tiếng trống vang lên trong quan, tiếng trống trầm muộn hữu lực vang vọng hồi lâu giữa sơn cốc thoáng đãng, toát ra nhịp điệu đặc biệt nào đó.

Quân Miến Điện còn đang kỳ quái, trong rừng cây hai bên sơn cốc chợt vang lên tiếng bật dây cung băng băng đáng sợ, rõ ràng là có rất nhiều cung thủ đang bắn tên.

- Mau, mau lui lại!

Một tên tiểu đầu mục quân Miến Điện đi đầu lớn tiếng thét vang, bất quá tiếng thét của y không kéo dài được bao lâu, bởi vì một mũi tên sắc bén đã đâm xuyên qua cổ họng y. Y dùng hai tay nắm lấy đuôi tên muốn nhổ nó ra, bất quá hành động này hoàn toàn là phí công. Sau khi phát ra một tràng tiếng kêu thảm thiết, tiểu đầu mục mềm nhũn toàn thân ngã xuống, vĩnh viễn không thể nào bò dậy được nữa.

Càng nhiều mũi tên hơn bắn về phía quân Miến Điện như mưa bấc. Khoảng cách bắn thật sự quá gần, từ rừng cây cách quan đạo chỉ chừng hai mươi bước bắn ra, cho nên những mũi tên này vừa nhanh vừa chuẩn, hết sức sắc bén, bắn ngã quân Miến Điện còn đang thảng thốt không kịp đề phòng, từng tên một bị bắn ghim xuống đất chết tốt.

Đánh cuộc của đám hỏa thương thủ Tây Ban Nha rốt cục bị hủy bỏ, không tên nào thu được thắng lợi, bởi vì số lượng tên quân Minh bắn ra vượt qua xa suy đoán.

Mãng Ứng Lý tức giận vô cùng, Nhạc Phượng cũng rất giật mình, nhưng chuyện này cũng không làm cho bọn họ nản chí. Từ số lượng mũi tên quân Minh bắn ra và phương thức tác chiến, có thể thấy rằng đây không phải là một cánh quân chính quy.

Không sai, người chỉ huy chiến đấu ở Thủy Nhãn quan chính là Vĩnh Xương phủ Thông Phán Lý Kiến Trung, Thổ Ty Mạnh Dưỡng Tư Vong Ưu. Trong số cung tiễn thủ mai phục trong rừng cây vừa có thợ săn Vĩnh Xương phủ triệu tập, cũng có Mạnh Dưỡng binh có tài bắn siêu quần.

Lý Kiến Trung thân mặc quan phục chính lục phẩm, đứng ở trên tường Thủy Nhãn quan không phải là cao, quan sát quân Miến Điện bên dưới quan. Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm tư, nhưng đến khi chân chính nhìn thấy quân địch hùng mạnh như vậy, y cũng cảm thấy lo lắng trong lòng.

Toàn bộ lực lượng quân Minh đóng ở Thủy Nhãn quan là một ngàn năm trăm người tạm thời góp nhặt được, mà đối diện quân đội Miến Điện vượt qua tám vạn, tình thế thật sự không thể lạc quan.

Tâm trạng Tư Vong Ưu cũng không tệ lắm, cười nói:

- Mới vừa rồi Lý Thông Phán đánh thật hay, tên xấu xa Mãng Ứng Lý dám đến đánh Đại Minh thiên triều, chắc chắn sẽ thất bại.

- Có lẽ... 

Lý Kiến Trung khẽ gật đầu, không hề tỏ ra lạc quan như Tư Vong Ưu. Cho đến trước mắt vẫn chưa nhận được tin viện binh từ phía Côn Minh, vì vậy bọn Tri Phủ Cao Minh Khiêm ở phủ thành Bảo Sơn động viên dân tráng, chuẩn bị lương thảo, còn y dẫn dắt thổ binh tới trước tăng cường phòng ngự Thủy Nhãn quan.

Tuy rằng trận chiến vừa rồi rất tốt, nhưng Lý Kiến Trung cũng rất tỉnh táo nhìn rõ, dựa vào chút binh lực cỏn con này và quan ải mới vừa được gia cố chút đỉnh, muốn ngăn cản quân Miến Điện với số lượng khổng lồ như vậy là vô cùng khó khăn.

Hơn nữa Lý Kiến Trung rất rõ ràng bản lãnh của mình, cũng không phải là đại soái đại tướng tài ba gì, bất quá chỉ có thể động viên thổ binh dân tráng, đánh một trận nho nhỏ trì hoãn chút thời gian, tiền cảnh rất không lạc quan.

- Không ngờ rằng tên Mãng Ứng Lý này lại lựa chọn Vĩnh Xương phủ là phương hướng chủ công, áp lực của chúng ta rất lớn! 

Lý Kiến Trung thở dài.

Tư Vong Ưu không hiểu ý tứ của y bèn hỏi:

- Lý Thông Phán…?

Lý Kiến Trung giải thích:

- Chỗ chúng ta là phương hướng chủ công của địch, áp lực bên Thuận Ninh phủ sẽ nhỏ hơn. Bởi vì Thuận Ninh là vùng núi tương đối vắng vẻ, dễ thủ khó công, nếu như mục đích của Mãng Ứng Lý là xâm đoạt một ít đất đai vùng biên cảnh, y nên phái chủ lực đi đánh Thuận Ninh mới phải. Bởi vì núi cao đường xa, tương lai quân Minh cũng rất khó thu phục, y có thể mượn địa hình nơi đó từ từ chu toàn.

Tư Vong Ưu nói tiếp:

- Nhưng y không dùng chủ lực đi đánh Thuận Ninh, lại lựa chọn phương hướng Vĩnh Xương, chuyện này có nghĩa là…

Mắt Tư Vong Ưu mở to hết cỡ, dáng vẻ không dám tin vào suy đoán của mình.

- Không sai, y muốn đi Đại Lý! 

Lý Kiến Trung đưa ra phán đoán.

Nam Chiếu quốc, Đại Lý quốc, Vân Nam muốn thành lập chính quyền cát cứ, cũng sẽ chọn Đại Lý làm thủ đô, là do một loạt yếu tố địa lý quyết định.

Nếu như Mãng Ứng Lý muốn đi Đại Lý, Vĩnh Xương phủ ngăn cản ở chính giữa chính là địa phương mà y bắt buộc phải đánh chiếm.

Nếu triều đình không phát viện binh, nếu như Tần Lâm ở kinh sư không kịp thời đưa ra viện thủ, sợ rằng Vĩnh Xương phủ khó thoát tai kiếp.

-----------

Lý Kiến Trung tổ chức hết thảy nhân lực vật lực có thể lợi dụng được ương ngạnh chống cự thế công quân Miến Điện. Thân là con trai mộtvị đại phu, lục phẩm Thông Phán xuất thân Cử Nhân, thống soái không tới hai ngàn quân triệu tập tạm thời. Cho dù là tính cả năm trăm Mạnh Dưỡng binh Tư Vong Ưu mang tới, muốn chống cự bảy tám vạn quân Miến Điện có chiến tượng và hỏa thương thủ Tây Ban Nha trợ chiến rõ ràng là một nhiệm vụ bất khả thi, hoặc có thể nói hết sức hoang đường.

Thế nhưng Lý Kiến Trung đánh trận này vô cùng vang dội, không ngờ rằng đã ngăn cản được quân Miến Điện khí thế hung hăng mạnh mẽ.

Đồng minh hữu hiệu nhất của quân Minh không thể nghi ngờ là địa hình hiểm trở gập ghềnh giữa Thi Điện và Vĩnh Xương phủ, mặt Tây Lộ Giang (tức Nộ Giang) và mặt Đông Lan Thương giang cũng có thể đi theo ngã Hà Cốc. Thế nhưng đường này nằm ở giữa hai sông, xung quanh toàn là núi. Cho nên dù quân Miến Điện binh hung thế lớn nhưng khó có thể triển khai, địa hình hiểm trở đã hạn chế ưu thế về nhân số của bọn họ.

Ngoài ra Lý Kiến Trung cũng không phải là dũng tướng danh soái thanh danh lừng lẫy gì, vài thủ đoạn nho nhỏ của y trên chiến trường chênh lệch với bọn Thích Kế Quang, Du Đại Du có mười vạn tám ngàn dặm. Nhưng y là vị quan địa phương ưu tú, lại là danh y hàng nhất lưu, thân phận quan viên khiến cho hào cường địa phương, sĩ dân dân chúng đều bằng lòng ra sức cho y, thân phận danh y khiến cho người bị thương được cứu chữa rất tốt, có thể giữ vững trường kỳ tác chiến mà tinh thần không suy bại.

Không ít người trong các làng thôn xung quanh, lúc mình hoặc là thân nhân ngã bệnh đã từng được Lý Kiến Trung hết lòng chẩn bệnh, bây giờ đến phiên bọn họ báo ân. Có kẻ phái con em tới hiệp thủ, có người cung ứng lương thảo binh khí, cuồn cuộn không ngừng tiếp viện cánh quân Minh cũng không hùng mạnh này.

Quan viên Vĩnh Xương phủ cũng toàn lực động viên, Tri Phủ Cao Minh Khiêm vốn là một mực tiêu cực tránh né chiến tranh, nhưng hiện tại y đã biết rõ mình và Lý Kiến Trung đã cùng ngồi trên một chiếc thuyền. Nếu như Lý Kiến Trung không ngăn được, binh Mãng Ứng Lý đánh hạ Bảo Sơn thành, y là Tri Phủ có trách nhiệm thủ đất cũng chỉ có thể theo bước chân của Tri Huyện Thi Điện, dùng ba thước lụa thắt cổ tự tận.