Cẩm Y Vệ

Chương 1035: Doanh trướng Tần Đốc Soái



Thổ Ty binh và Đạn tộc binh đứng ở hàng trước võ trang đầy đủ, sau khi nghe lệnh do dự không tiến lên, dù sao một ngày trước quân Miến Điện vẫn cùng chung chiến tuyến với bọn họ.

Các Thổ Ty và tướng sĩ Đạn tộc cũng âm thầm kêu khổ, chiêu này của Tần Đốc Soái quả thật tàn độc, hoàn toàn cắt đứt đường lui của bọn họ. Ngoài ra mặc dù quân Miến Điện tay không, nhưng nếu đánh nhau thật bộ hạ mình cũng sẽ có thương tổn.

Thấy quân mới đi theo bồi hồi không chịu tiến lên, Tần Lâm hừ lạnh trong mũi một tiếng, giơ tay lên vẫy vẫy, Đặng Tử Long và Lưu Đĩnh lập tức ra lệnh cho quân sĩ dưới quyền mình.

- Hổ!

Quân Minh hét lớn một tiếng, toàn quân tiến lên trước một bước, khôi giáp và võ khí kêu lên loảng xoảng vang dội, đồng thời điểu thương thủ giơ súng nhắm sẵn.

Quân mới đi theo mới bại, bị quân Minh ép như vậy không tự chủ được nhắm quân Miến Điện vọt tới, Mạnh Dưỡng lão binh được Tần Lâm dặn dò, đứng ở phía sau áp trận.

Các Thổ Ty và tướng sĩ Đạn tộc thấy vậy, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt hạ lệnh tấn công, dẫn dắt quân mình ra tay tàn sát quân Miến Điện. Một bên võ trang đầy đủ, một bên tay không, nhất thời quân Miến Điện kêu cha gọi mẹ, bị giết đầu lăn lông lốc, máu tươi phun trào ra chảy xuôi theo mặt đất, nhuộm nước Thi Điện hà thành màu đỏ sẫm.

Quân Miến Điện bị sợ hãi nuốt chửng trái tim, miệng phát ra tiếng hét thảm tuyệt vọng hết sức. Không ít người sau khi chết ngón tay vẫn cắm chặt xuống đất, cảnh tượng sau cùng mà bọn họ nhìn thấy là đất trời tràn ngập màu đỏ máu.

Sớm biết có hôm nay, lúc trước đừng làm như vậy!

Quân mới đi theo ra tay tàn sát một hồi cũng âm thầm kinh hãi run sợ, thầm kêu may mắn trong lòng: may nhờ Mãng Ứng Lý chiếu cố đồng tộc tâm phúc của mình, không cho các tộc khác vào thành cướp bóc, bằng không kết quả của bọn họ hiện tại cũng là như vậy.

-----------

Trong một đêm, Tần Lâm lệnh cho quân Thổ Ty và Đạn tộc mới đi theo chém chết hơn ba vạn quân tù binh Miến Điện tại Bảo Trường Dịch, đầu người cuồn cuộn, máu tươi như suối, nước Thi Điện hà trở nên đỏ sẫm. Gió đêm ngoài trăm dặm vẫn còn mang theo mùi máu tanh, muông thú trong rừng núi kêu gào, chim chóc kinh hãi bay loạn, mây đen nồng đậm che mất trăng sao, cả đất trời dường như biến sắc.

Lưu Đĩnh, Đặng Tử Long đã trải qua sa trường, đám sai dịch Đông Xưởng thường thấy máu tanh, hiện tại nhìn thấy tình cảnh này cũng khó tránh khỏi biến sắc.

Duy chỉ có Tần Lâm thủy chung ngồi ngay ngắn trên yên ngựa, từ đầu đến cuối vẻ mặt bình tĩnh như nước giếng không dao động, ánh mắt cũng không có chút dao động, giống như phán quan từ địa ngục tới xét xử. Cho đến khi tên tù binh quân Miến Điện cuối cùng cất tiếng kêu thảm, bị bảy tám thanh miêu đao đâm cho thân thể mềm nhũn ngã xuống, hắn mới nhẹ nhàng run dây cương lên, giục ngựa mà quay về.

Quân mới đi theo chém giết hơn ba vạn quân Miến Điện, ai nấy mệt mỏi kiệt sức, cho đến khi trước mặt không còn tù binh quân Miến Điện sống nữa, còn có người vô ý thức huy động võ khí, hoặc là đặt mông ngã ngồi dưới đất, còn có người vừa dừng lại liền bắt đầu nôn mửa.

Hơn ba vạn tù binh tập trung một chỗ, sau khi bị chém chết thi thể ngổn ngang, tay gãy chân cụt chất đống. Dưới ánh đuốc chiếu rọi, vẻ mặt nhăn nhó trước khi chết, hai mắt trợn tròn khiến cho người ta nhìn thấy phải kinh hồn khiếp vía. Mà những tên xui xẻo bị vỡ bụng, nội tạng từ bên trong đổ ra ngoài hiện ra sắc thái quỷ dị dưới ánh lửa.

Quân Miến Điện đã phải trả giá bằng sinh mạng của mình vì hành vi của chúng ở Thi Điện hà.

Lấy trực (thẳng) báo oán, trên đời này không có phán quyết nào công bình hợp lý hơn.

Phụ binh quân Minh đẩy xe chở đầy đá vôi tới cắt lấy thủ cấp mang về làm chiến lợi phẩm. Theo mệnh lệnh của Tần Lâm, thi thể quân địch bị ném vào trong rừng rậm gần đó, làm thức ăn cho dã thú.

Để cho những kẻ không bằng cầm thú này dùng máu thịt của mình lấp đầy bụng của đám cầm thú chân chính.

Các vị thủ lĩnh Thổ Ty và tướng sĩ Đạn tộc quỳ xuống cung tiễn Tần Đốc Soái rời đi, cho đến khi hắn dẫn các tướng sĩ quân Minh đi rất xa, bọn họ mới đi trấn an sĩ tốt mình.

Quân mới đi theo võ trang đầy đủ, quân Miến Điện tay không, cho nên tù binh đều bị giết chết hết sức dễ dàng. Bất quá dù sao số lượng bọn chúng quá nhiều, quân mới đi theo cũng chịu thương tổn hoặc nhiều hoặc ít, coi như trả giá cho tội lúc trước làm trành cho hổ.

Thủ lĩnh Thổ Ty và các tướng lĩnh Đạn tộc cũng không dễ chịu gì hơn. Hiện tại ánh mắt của sĩ tốt dưới quyền bọn họ nhìn phụ binh quân Minh cũng toát ra vẻ kinh sợ, e rằng sau này đối diện với quân Minh trên chiến trường sẽ lập tức bủn rủn tay chân.

Dĩ nhiên Mãng Ứng Lý thảm hại hơn, binh sĩ tinh nhuệ Miến Điện tộc chọn lọc ra trên toàn quốc cơ hồ táng thân hết thảy trong trận chiến Bảo Trường Dịch. E rằng không chỉ bản thân Mãng Ứng Lý, thậm chí không phải là Đông Hu vương triều, mà là địa vị của cả Miến Điện tộc ở bản quốc cũng sẽ vì vậy mà có điều thay đổi.

Những tráng hán Miến Điện tộc này toàn là dũng sĩ thân thể cường tráng nhất, bình thời nhất dũng cảm kiệt xuất nhất, là tinh hoa của cả một dân tộc. Nhưng hiện tại tinh hoa mất hết, mất rất nhiều năm cũng khó lòng khôi phục nguyên khí, mà lúc này Tư Vong Ưu lại dựng lên ngọn cờ xây dựng lại Đạn tộc vương triều.

Các tướng lĩnh quân mới đi theo bị Tần Lâm xuất một chiêu xua hổ nuốt sói sửa trị sống dở chết dở. Từ nay về sau bọn họ chỉ có thể một lòng một dạ đi theo Tần Lâm, không hề dám sinh hai lòng nữa.

-----------

Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, rốt cục gió đã thổi tan đi mùi máu tan trên Bảo Trường Dịch rất nhiều. Cuối chân trời toát ra những tia nắng rực rỡ, dường như tội ác bị trừng phạt, thế giới quang minh liền trở lại nhân gian.

Bạch Sương Hoa đầu đội ô sa không cánh, mặc áo nâu đi giày đen, ăn mặc như thân binh sai dịch ngẩng đầu ưỡn ngực đi trong doanh địa. Thân hình nàng vô cùng thon thả, tuy rằng dung mạo đã qua cải trang nhưng cũng còn rất đẹp, vận y phục này càng thêm anh tuấn.

Cả đêm nàng truy tung Mãng Ứng Lý, nhưng thủy chung không tìm được cơ hội hạ thủ, không thể làm gì khác hơn là quay về doanh địa, dọc đường gặp tàn quân Miến Điện lẻ tẻ đều bị nàng thuận tay giết chết.

Lúc đi Bạch Sương Hoa chạy trước hết, lúc quay về gặp phải không ít thám báo quân Minh. Thấy nàng ăn mặc như người bên cạnh Tần Đốc Soái, ai nấy giật mình kinh ngạc, không biết vì sao vị sai dịch này từ phía đối diện chạy tới đây.

Cũng có người thử dò xét tra hỏi, Bạch Sương Hoa nhất mực không trả lời, những thám báo này cũng không dám hỏi nữa.

Lúc này nàng nhẹ bước đi bên trong đại doanh quân Minh, dọc trên đường đi gặp phải không ít quân mới đi theo khom lưng hành lễ, Cũng có người tra khẩu lệnh, nàng vẫn không thèm để ý tới, người khác nhìn nàng vẻ mặt cao ngạo, lén lút thè lưỡi sau lưng, thầm nhủ trong lòng người bên cạnh Tần Đốc Soái quả thật vô cùng kiêu ngạo.

Thật ra mặc dù sắc mặt Bạch Sương Hoa lạnh như băng, như không thèm để ý tới bất cứ chuyện gì, nhưng trong lòng cũng bàng hoàng, không biết nên đi về nơi đâu: soái trướng Tần Lâm ở nơi nào, phải hỏi người khác sao? Mệt quá, mình muốn ngủ...

Tên Tần Lâm này giảo hoạt vô cùng, thủy chung không chịu bố trí doanh trướng đơn độc cho giáo chủ tỷ tỷ, nói ở soái trướng mình bảo đảm nhất, tránh cho bị người khác nhìn ra sơ hở gì.

Nhưng Bạch Sương Hoa là ở trên sơn đạo tiềm phục vào rừng núi Triệu Gia sơn, giết chết võ sĩ Miến Điện tộc ẩn núp trong rừng rậm, tiếp theo lại truy tung đuổi giết Mãng Ứng Lý, nàng không biết soái trướng Tần Lâm ở nơi nào. Quân Minh cùng quân mới đi theo có tới năm sáu vạn người, liên doanh hơn mười dặm, trong nhất thời nửa khắc khó lòng tìm được.

Nàng cau mày suy nghĩ một chút, chộp lấy một tên binh sĩ đi qua bên người hỏi thăm:

- Này, soái trướng Tần Lâm ở nơi nào?

- Kỷ lý cô lỗ, ô lý oa, ô lý oa...

Không biết tên này là binh sĩ tộc nào, nói ra một hơi lý lố không phải là tiếng Hán.

Bạch Sương Hoa ngơ ngác không hiểu, lại chộp một binh sĩ khác hỏi thăm. May là tên này biết tiếng Hán, nói cho nàng biết vị trí soái trướng Tần Lâm.

Thật là phiền phức... Bạch Sương Hoa oán trách trong lòng, đi tới soái trướng.

- Trời ơi không tốt, chẳng lẽ người mới vừa rồi là thích khách? Nếu không vì sao người bên cạnh Đốc Soái lại không biết vị trí soái trướng?

Trong đám binh sĩ có kẻ nhỏ giọng bàn tán.

Tên binh sĩ mới vừa trả lời Bạch Sương Hoa lộ vẻ đắc ý:

- Cho nên ta chỉ cho y doanh trướng của Lưu Đại Đao Lưu tướng quân, bây giờ chúng ta theo sau y bẩm báo cho Lưu tướng quân.

Các binh sĩ tin tưởng nhất định Lưu Đại Đao vô địch có thể bắt được thích khách.

Bạch Sương Hoa cũng không biết mình bị coi là nhân vật nguy hiểm, nàng đi thẳng tới bên ngoài doanh trướng Lưu Đĩnh, vừa nhìn qua lập tức cau mày: thủ vệ bên ngoài doanh toàn là người nàng không quen biết.

- Bắt thích khách!

Đám binh sĩ theo sau từ nãy giờ lớn tiếng kêu lên.

Bọn thủ vệ thất kinh, rối rít cầm đao thương ép lên, người cầm đầu quơ đao nhắm thẳng vào Bạch Sương Hoa:

- Là ai dám tự tiện xông doanh trướng vào đại quân? Khẩu lệnh?

Bạch Sương Hoa lắc đầu một cái, nàng mới vừa trở lại doanh địa, làm sao biết được khẩu lệnh là gì.

- Bắt lại!

Bọn thủ vệ đồng loạt rút yêu đao ra khỏi vỏ, từ bốn phương tám hướng ép tới, thân đao sáng loáng phản chiếu ánh mặt trời.

Bạch Sương Hoa lười giải thích, xuất thủ mau lẹ như gió, co chỉ búng vào mỗi món binh khí một cái. Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, tiếp theo hổ khẩu rung mạnh, không cầm nổi binh khí, rơi xuống loảng xoảng đầy đất.

- Thật là lợi hại!

Trong quân trướng chợt vang lên một tiếng gầm như hổ, Lưu Đĩnh cầm đại đao thép ròng một trăm hai mươi cân xông ra ngoài, đại đao mang theo cuồng phong mạnh mẽ chém tới.

Lưu Đĩnh rõ ràng nhận ra Bạch Sương Hoa, nhưng lại không phân trắng đen lập tức xông ra đánh. Đầu tiên Bạch Sương Hoa thấy vậy có hơi nổi giận, đến khi thấy tuy thế đao đối phương mạnh mẽ nhưng lại chém vào vị trí cách mình ba tấc bên trái, rốt cục thần sắc hòa hoãn lại.

Lưu Đại Đao ư? Bạch Sương Hoa cười lạnh một tiếng, không né không tránh chờ đại đao kia chém tới, thân hình đột nhiên bằng bặn bốc lên, nhắm sống đao ra sức đạp xuống.

Lưu Đĩnh vội vàng trầm cổ tay lật đao, khó khăn lắm mới xoay ngược lại một nửa, mặt đao vừa nằm sát mặt đất, Bạch Sương Hoa đã đạp lên mặt đao.

Thân thể ngươi nhỏ nhắn nhẹ như vậy, có được bao nhiêu sức lực?! Hai cánh tay Lưu Đĩnh có lực ngàn cân, thổ khí mở miệng hét lớn vung hai cánh tay lên, thầm nghĩ sẽ hất bay đối thủ. Sau đó chờ y ở giữa không trung không có chỗ mượn lực, dùng sống đao nhẹ nhàng vỗ y một cái vào mặt bên, coi như đã thắng.

Chúng quan binh nhìn ra đường lối, nhất tề cất tiếng khen hay.

Vậy mà Bạch Sương Hoa dồn khí Đan Điền giậm mạnh một cái, lực đạo khổng lồ chấn cho đại đao ầm ầm vang dội. Sắc mặt Lưu Đĩnh đỏ bừng, cho dù là đã xuất hết sức lực toàn thân cũng không nâng nổi đại đao.

Bọn quan binh thấy vậy há hốc mồm cứng lưỡi, vị gia gia mặt trắng này nhìn qua cũng không có vẻ gì là khôi ngô cường tráng, vì sao có thể đạp trên thân đao như vậy, toàn thân Lưu Đĩnh có khí lực ngàn cân kia mà…

Lưu Đĩnh dùng hết sức lực ba lần nhưng vẫn không nhúc nhích được đại đao, hơn nữa có lực phản chấn hùng hậu hết sức từ chuôi đao truyền tới. Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ ngay cả đại đao cũng không cầm được.

- Vị huynh đệ này vô cùng lợi hại, Lưu mỗ cam bái hạ phong!

Lưu Đĩnh cười ha hả.

Bạch Sương Hoa không lộ vẻ gì, dáng vẻ hoàn toàn không có hứng thú, còn rất muốn đánh bay Lưu Đĩnh ra xa, bởi vì bây giờ nàng chỉ muốn chui vào chăn ngủ một giấc.

Lưu Đĩnh không cho là ngỗ nghịch, cười chắp tay một cái:

- Lưu mỗ mạo muội! Chậc chậc, trong quân đều nói Du Long Thích Hổ Lưu Đại Đao, tất cả không bằng Tần trưởng quan Tần Nhất Thương, hôm nay Lưu mỗ đã tin! Ngay cả thân vệ bên cạnh Đốc Soái, thực lực cũng sâu không lường được, thật không biết Đốc Soái thu tôn giá vào dưới quyền như thế nào?

Sắc mặt Bạch Sương Hoa chợt đỏ lên, trong mắt chợt lóe ánh hàn băng cùng liệt hỏa đan xen, dường như chỉ sau khoảnh khắc sẽ nghiền nát Lưu Đĩnh dưới chưởng mình. Nhưng rốt cục nàng chỉ cắn cắn môi, lạnh như băng hỏi:

- Doanh trướng Tần Lâm ở nơi nào?

Lưu Đĩnh đặc biệt khách sáo đối với người có bản lãnh, cho dù là hai lần va vào vách nhưng cũng không để trong lòng, chỉ đường cho Bạch Sương Hoa.

- Kỳ quái thật, tại sao mới vừa rồi thần sắc người nọ đại biến, dường như muốn đánh chết bản tướng vậy…?

Lưu Đĩnh gãi gãi đầu, cảm giác sau lưng đã có chút mồ hôi lạnh toát ra.

Bạch Sương Hoa vừa đi vừa thầm tức tối, thầm nhủ tên Lưu Đĩnh này thật chẳng ra gì, đã nói ‘Tần Nhất Thương’ còn hỏi hắn làm thế nào thu mình vào dưới quyền, còn dám vô lễ với mình, thật là tức!

Khụ khụ, Lưu Đĩnh nói ‘thương’ hoàn toàn không giống với ‘thương’ mà Bạch Sương Hoa nghĩ. Đáng thương cho giáo chủ tỷ tỷ, mấy ngày gần đây rõ ràng bị Tần Lâm dạy cho một ít điều kỳ quái, đương nhiên cũng có cả mấy quyển Động Huyền Tử và Tố Nữ Kinh mà Thanh Đại cho.

Bạch Sương Hoa đi thẳng vào đại trướng, mấy thân vệ sai dịch thủ ở bên ngoài thấy là nàng trở lại, tự nhiên không hề ngăn trở.

Trong đại trướng Đốc Soái, Tần Lâm ngủ vô cùng bình tĩnh, hô hấp đều đều mà dài. Cho dù đã trải qua đêm qua sát phạt quyết định, hắn cũng hoàn toàn không có dấu hiệu mất ngủ. Tru lục tà ác, nêu cao chính nghĩa, nhất là quang minh chính đại, lão tử không có gánh nặng gì trong lòng!

Bất quá cảm giác ngứa mũi làm cho Tần Lâm dần dần khó có thể chịu được, tỉnh lại từ trong giấc mộng.

Mở mắt ra đã thấy Bạch Sương Hoa ngủ say, thân thể co rút rúc vào bên người mình, Nàng còn mặc y phục sai dịch, ô sa không cánh nghiêng sang một bên, tóc mây tán loạn chui cả vào mũi Tần Lâm, nép vào sát người hắn ngủ rất say sưa.

- Được rồi, hôm nay, không, sáng sớm hôm nay bỏ qua cho nàng vậy!

Tần Lâm nhẹ nhàng hôn một cái lên trán nàng.